Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 37




“Trời làm bậy, còn có thể; tự làm bậy, không thể sống!” Diệu Ngạn hôm nay xem như tự mình cảm nhận được!

Kỳ thật luận bằng võ công, Diệu Ngạn cũng không thấy không phải là đối thủ của Tiểu Tứ, từ dưới thân y chạy thoát hẳn là việc không khó, thế nhưng hiện tại cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là khuyên răn của Phong!

[ Ngạn a, ngôn ngữ đối Tiểu Tứ không có tác dụng, muốn cầu Tiểu Tứ tha thứ cần dựa vào hành động! Mọi việc đều thuận theo Tiểu Tứ chút, học ba ba ta, nhìn hắn hống phụ thân ta tốt bao nhiêu! ]

“Đáng giận...... Ngô!” Còn có lời oán giận gì đều bị một trận đau đớn trên ngực kéo thần chí trở về, “Đau, Tiểu Tứ?”

Tiểu Tứ ghé vào trong ngực hắn, đang khẽ nhéo nụ hoa trước ngực kia, “Ngạn ca ca, ngươi không chuyên tâm...... Có phải không muốn cùng ta không? Chúng ta đây......”

“Không, không phải...... Không phải! Tiếp tục...... Chúng ta......” Khó có được một lần cơ hội thân cận, sao có thể để con vịt đã nấu chín còn bay?

Diệu Ngạn đành phải kiên trì ra trận, hai tay buộc ở sai nhắm mắt lại, vẻ mặt một bộ khẳng khái hy sinh quát to một tiếng: “Đến liền đến đi.”

“...... Phốc...... Ha hả......” Nhìn bộ dáng của hắn, Tiểu Tứ không khỏi cười ra tiếng, “Ngạn ca ca không cần như vậy, tuy rằng là lần đầu tiên, chính là ta sẽ rất cẩn thận...... Hẳn là sẽ không rất đau!”

Hẳn là...... Sẽ không rất đau...... Kia ý nói...... Vẫn sẽ đau!!!!

....................................

“A...... Ô...... Tiểu Tứ!” Ngón tay Diệu Ngạn xuyên sâu vào trong tóc Tiểu Tứ.

Cùng cảm giác vừa rồi hoàn toàn bất đồng, hắn rõ ràng cảm thấy đầu lưỡi ấm áp của Tiểu Tứ xẹt qua cổ, xương quai xanh, cuối cùng đi vào ngực không ngừng ma xát hai khỏa quả thực kia. Cái loại xúc cảm ướt át này mang đến tê dại, khiến miệng Diệu Ngạn không tự giác mà thoát ra rên rỉ ngọt nị.

“Ngạn ca ca, cảm giác tốt không?” Tiểu Tứ khẽ liếm nụ hoa đã giơ cao hỏi.

Diệu Ngạn bị y hỏi ngượng ngùng không thôi, đỏ mặt quay đầu tránh đi mà không đáp.

Tiểu Tứ bĩu môi, nghĩ hắn là giận mình hầu hạ không chu toàn, cho nên tự quyết định nói: “Như vậy a...... Như vậy chiêu này thế nào?”

Nói xong Tiểu Tứ một tay hướng về phía phân thân đã đứng thẳng của Diệu Ngạn, đầu lưỡi hơi hơi đụng vào cấm địa bí mật còn chưa mở ra kia!

“Này...... Không cần...... A a......” Diệu Ngạn giống như một con cá mới vừa bị câu lên bờ, nửa người trên lập tức bắn lên ngã xuống tới lui, thở dốc cũng so với lúc trước nặng hơn rất nhiều, “Ân hừ...... Tiểu Tứ, không nên cử động nơi đó!”

“Quả nhiên rất có cảm giác, xem ra ba ba nói đích thật đúng là không tồi......” Tiểu Tứ lại vẫn ở chỗ này tổng kết, “Ngạn ca ca, rất có cảm giác đi? Ngươi xem phản ứng của ngươi rất lớn nga!”

Chính là đơn thuần nói rõ sự thật, Tiểu Tứ hoàn toàn không có ý khác. Nhưng tại loại thời điểm này nói ra những lời này, ở Diệu Ngạn nghe ra lại một loại khiêu khích cùng hấp dẫn khác, trong phút chốc nhiệt độ của hạ thân nhất thời lại dâng lên vài phần......

“Ô...... A...... Tiểu Tứ......” Bất mãn động tác thoáng động chợt dừng của Tiểu Tứ, nước mắt Diệu Ngạn đều sắp chảy xuống.

“A, ta đến đây...... Ngạn ca ca, ngươi rất khó chịu sao?” Còn không rõ cho nên Tiểu Tứ rất sát phong cảnh hỏi.

Diệu Ngạn chuyển ánh mắt mờ mịt nhìn về phía y, một phen kéo Tiểu Tứ qua, để y gần sát mình, dùng thanh âm nhỏ như muỗi nói: “Tiếp tục...... Nhanh lên......”

Tiểu Tứ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười đến mức liền giống một con mèo trộm thịt thành công, kề sát lỗ tai của Diệu Ngạn, ái muội mà khẽ liếm vành tai của hắn, “Tốt...... Ngạn ca ca nói muốn...... Ta đây......” Bàn tay về phía trước, nắm lấy thứ thẳng cứng của Diệu Ngạn đã bắt đầu tiết ra yêu dịch, nhẹ nhàng vuốt, xoa bóp như là muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn vậy.

Cúi đầu, vươn đầu lưỡi tiếp tục liếm lộng ngậm lấy nụ hoa, động tác tinh tế ngay cả một cái nếp uốn cũng không buông tha...... Có lúc liếm qua chỗ mẫn cảm, u huyệt nháy mắt giật giật, Tiểu Tứ còn nhân cơ hội đem đầu lưỡi xâm nhập vào nội bích, cố ý hay vô tình mà đảo qua, hết thảy đều là hy vọng này đóa hoa này sớm nở rộ......

“Hừ a...... Ân ân...... Aha......” Dục vọng tăng vọt khiến Diệu Ngạn bị dục hỏa đốt cháy, Tiểu Tứ không nhanh không chậm di động căn bản là là khiêu chiến cực hạn của hắn.

Phía trước nhu hòa vỗ về đùa giỡn, phía sau lại được cẩn thận khai phá, thúc ép cùng thận trọng ở phía sau không thể nghi ngờ thành tra tấn thống khổ nhất.

“Ân...... Tiểu Tứ...... Tiểu Tứ...... A......” Diệu Ngạn thất thần kêu gào tên của Tiểu Tứ.

Vòng eo cũng bắt đầu tự động lay động trước sau...... Không đủ...... Như vậy không đủ...... Hắn muốn không phải cái này...... Hắn muốn chính là nhiều hơn...... Nhiều hơn......

“Hô...... Ngạn ca ca......” Tiểu Tứ cũng nhận thấy được Diệu Ngạn không khống chế được.

Nhìn xem phía sau, cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, thế là thử sáp nhập một ngón tay......

“A......” Hậu đình trống rỗng dần dần được lấp đầy, ngón tay vừa tiến vào đã bị gắt gao bám lấy.

“Thả lỏng...... Ngạn ca ca...... Như vậy còn không được......” Tiểu Tứ vừa nói vừa uốn lượn nhét ngón tay vào, tại nội bích khẽ cào.

Nhưng kích thích như vậy lại dẫn tới tiếng kêu liên tục của Diệu Ngạn, không biết là sung sướng hay là khổ sở, “Cáp a...... A ân...... A a...... Tiểu...... Tứ...... Hừ cáp...... Ngô......”

“Ngô......” Tiểu Tứ hôn lấy Diệu Ngạn, nhân cơ hội này đưa nhón tay thứ hai vào.

“Hừ ân......” Khóe mắt của Diệu Ngạn vẽ ra nước mắt vui thích, hai chân không tự chủ được mà vòng quanh bên hông Tiểu Tứ, “A...... Cáp a......”

Hai ngón tay động đậy qua lại, Tiểu Tứ rõ ràng cảm giác được cấm địa của Diệu Ngạn bắt đầu từng bước mở ra, trong lúc đó phát ra tiếng vang “Phốc xuy...... Phốc xuy......” càng  khiến kích tình bị đốt tới điểm sôi.

“Tí tách......”

Tùy tiếng mồ hôi rơi xuống, Tiểu Tứ rút ngón tay của mình ra, lấy phân thân của mình cắm vào!

“A ân......”

“Ân cáp......”

Trong sơn động vang lên chính là tiếng thở dài thỏa mãn của hai người..... Tiểu Tứ chống mặt đất, tĩnh tâm chờ Diệu Ngạn thích ứng, chính là trên trán hơi hơi hiện ra tĩnh mạch* tiết lộ cảm thụ của y, y đang liều mạng nhẫn nại! (*theo QT là mạch máu xanh nên ta để tĩnh mạch lun)

“A...... Ân......” Chỉ chốc lát sau, Diệu Ngạn phát ra thanh âm dục cầu bất mãn, “Tiểu Tứ...... Tiếp tục a...... A...... Bên trong...... Thật kỳ quái...... Ân a...... Động......”

“Động a......” Tiểu Tứ đè nén thanh âm trầm, bắt lấy chân Diệu Ngạn bắt đầu thong thả chuyển động, “Như vậy sao?”

“Hừ ngô...... Không......” Này không phải là hy vọng của Diệu Ngạn, muốn tự mình chuyển động, nhưng là hai chân bị trói buộc, căn bản bất lực, dưới tình thế cấp bách đành phải dùng nước mắt phát tiết mất mác do mình không chiếm được thỏa mãn, “Tiểu Tứ...... Mau một chút...... A...... Chậm...... Rất khó chịu a...... Ân......”

Không biết có phải cố ý không, vừa mới bắt đầu động tác chậm như rùa Tiểu Tứ sau khi nghe thấy Diệu Ngạn cầu xin, cư nhiên “bước đi như bay”, điên cuồng mà lắc lư eo của mình......

Cắm vào thật sâu, lại ở lúc Diệu Ngạn mới vừa cảm thấy thỏa mãn lập tức rời khỏi, lúc Diệu Ngạn đang muốn khóc cầu lại xâm nhập, cứ như thế, khiến Diệu Ngạn quanh quẩn ở giữa khoái cảm vô cùng và lạc phách.

“Ngạn ca ca...... Ngạn ca ca......” Mỗi lần cắm vào, Tiểu Tứ luôn gọi hắn một tiếng.

Cúi đầu nhìn Diệu Ngạn dưới thân kiều mỵ như thế, Tiểu Tứ cảm thấy hạnh phúc vô cùng...... Nếu có thể cùng ngươi luôn bên nhau, thật là tốt biết bao......

“A...... A......” Bỗng nhiên lúc ma xát đến một điểm nào đó, Diệu Ngạn kêu đặc biệt lớn tiếng, cũng có vẻ đặc biệt hưng phấn.

Xem ra chính là nơi đó! Tiểu Tứ bắt lấy điểm mẫn cảm này, lúc tiến vào không ngừng sát qua, cho dù Diệu Ngạn muốn tránh cũng không được!

“Tiểu Tứ...... Không cần nơi đó...... Không cần...... A a......” Diệu Ngạn một tay che khuất ánh mắt, chính là nước mắt lưu lại nơi khóe mắt, cùng nhịp điệu co rút của thân thể lại phản bội  hắn, như trước không thể che dấu cảm thụ hưng phấn không kiềm chế được kia.

Kéo cánh tay Diệu Ngạn xuống, Tiểu Tứ nhìn ánh mắt hắn mỉm cười, “Ngạn ca ca, ta thực thích ngươi......” Hai môi áp lên nhau, nuốt đi tiếng rên rỉ của Diệu Ngạn.

Chuyển động của thân thể, khiến cho hai cỗ thân thể dán lại càng thêm chặt chẽ, Tiểu Tứ hung hăng đánh qua  điểm mẫn cảm này, cắm sâu đến mức không thể tưởng tượng được...... Diệu Ngạn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, một cỗ lửa nóng phấn chấn trào ra, bắn ướt Tiểu Tứ cùng bụng của mình.

Rồi sau đó chỉ thấy Tiểu Tứ thở phì phò, lại ra sức tiến vào, trong cơ thể lại là một cỗ nhiệt lưu, tràn ngập thân thể hắn, cái loại cảm giác này phi thường kỳ diệu.

Lần đầu tiên thỏa thích hợp hoan khiến hai người bọn họ đều mất đi khí lực, dư vị cao trào làm cho bọn họ hãm sâu trong đó, thật lâu không thể tự thoát ra được...... Thế là ngay tại núi này bên trong động, hai người ôm thân thể đối phương trầm trầm mà ngủ, không có hỉ nộ ái ố của trần thế, không có thăng trầm giữa người trong thế gian, bọn họ có được chỉ là có nhau mà thôi......

_________________