Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 45




“Lục thụ âm nùng hạ nhật trường, lâu thai đảo ảnh nhập trì đường, thủy tinh liêm động vi phong khởi, mãn giá sắc vi nhất viện hương*......” Hồng Lẫm hai tay chống cằm, ngồi trên ghế, ló đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn sang mọi thứ trong phòng, chỉ có thể nhìn mà tâm thán, “Ai...... Ai......”

(*): Đây là một bài thơ cổ của Trung Quốc do Cao Biền sáng tác tên là Sơn đình hạ nhật. Bài thơ này cũng đã được Quỳnh Chi phỏng dịch (9/8/2009) với tên là Sơn đình ngày hè.

Cây xanh thẫm nắng hạ dài

Lầu cao in bóng gương soi đáy hồ

Rèm châu lay gió thoảng qua

Trên giàn hoa ngát hương đưa khắp nhà

“Lẫm ca ca, có gì mà thở dài? Thật là...... Rảnh rỗi, còn không mau đến giúp trông bọn nhỏ, ta muốn đem mấy cái tã này thay ra!” Tấn Nhã biết hắn không cam lòng, nhưng không có nghĩa là hắn có thể không chịu làm việc gì như thế.

“Vâng vâng! Ai...... Vì sao tất cả mọi người đều lên núi, mà ta thân là ca ca lại phải ở chỗ này trông bọn nhỏ chứ?” Lại nhìn liếc mắt trước mặt một cái......

Trong hai cái nôi nhỏ đặt con trai của mình cùng con trai độc nhất của Kì Viêm, còn có Tinh Nhi cầm quyển sách ngồi trên bàn sách nghiêm túc xem.

“Ha hả...... Lẫm ca ca, chuyện này cũng không có cách khác, ai kêu ngươi mang trọng trách làm cha chứ?” Nghe vậy, Vận Thục cười khẽ trả lời.

“Vận Thục a, ngươi trêu chọc ta a......” Hồng Lẫm tựa như nói đùa đi đến trước mặt nàng.

“Không dám không dám!” Vận Thục ôm lấy đứa con đùa, “Ta còn không hy vọng Kỳ Nghệ cùng Thao Liễm xảy ra xung đột a! Đúng không? Bảo bối?” Nói rồi còn cố ý lắc lắc tay nhỏ của cục cưng hỏi.

“......” Hồng Lẫm nhìn nàng, nói ra vấn đề vẫn chưa hỏi được, “Vận Thục, Kì Viêm đối với ngươi tốt không?”

“Ân?” Vận Thục đơn giản tự hỏi một phen, cười duyên trả lời, “Không tồi a...... Ít nhất ta thực vừa lòng với cuộc sống hiện tại.”

“...... Kia hắn sau này nếu thú người khác thì làm sao?” Ngữ khí nghiêm túc, cùng vừa rồi quả thực như là hai người khác nhau.

Vận Thục ôm lấy đứa nhỏ không có trả lời, chính là vẻ mặt như trước che dấu không được nàng coi trọng việc này!

Hồng Lẫm hít vào một hơi, nói ra tất cả lời mình muốn: “Lớn lên trong đế vương gia ngươi cũng biết đi, đế vương cần hoàng tử hậu cung dư dật, ta cùng ba ba có thể chỉ thú một người, nhưng ngược lại chúng ta lại có rất nhiều đứa nhỏ...... Kỳ Nghệ có rừng thủy tinh, chính là ngươi......”

“Ta biết!” Vận Thục chậm rãi nói, “Từ lúc ngự y tuyên bố ta không thể sinh dục, ta liền hiểu được, ta mất đi tư cách làm Thao Liễm vương hậu...... Mà Kì Viêm cũng không thể chỉ thú một mình ta, hắn sẽ có phi tần, sẽ có hoàng tử khác, hơn nữa đến lúc đó ta ngay cả nửa điểm ý kiến cũng không thể có!”

“Vậy ngươi tính làm thế nào đây?” Hồng Lẫm biết rõ tính cách của nàng, nàng quyết sẽ không chịu được vũ nhục như vậy!

Ngoài dự đoán mọi người, Vận Thục nở nụ cười, mang yêu thương từ ái đặc biệt của mẫu thân khẽ hôn đứa con trong lòng, “Thao Liễm vương hậu cái gì, Thao Liễm thái tử, ta không hiếm lạ, nếu Kì Viêm có lỗi với ta, kia...... Ta liền mang đứa con rời khỏi nơi đó, đi càng xa càng tốt!”

“Ngươi buông được Kì Viêm?” Hồng Lẫm không tin, “Không cần phải nói dối, ta nhìn ra, ngươi đã thích hắn đi!”

“Đúng vậy!” Vận Thục thẳng thắn trả lời khiến Hồng Lẫm hoảng sợ, “Ta là thực thích hắn, đối địch nhân có thể mọi cách tàn nhẫn, nhưng đối với thân nhân hắn vĩnh viễn bảo vệ tất cả, nam nhân tốt chân chính là nên như vậy! Chỉ là...... Thích không có nghĩa sẽ vì hắn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, a dua nịnh hót...... Để ta mỗi ngày ở nơi khuê phòng vô ích, chờ đợi hắn tiến đến lâm hạnh, này ta lại làm không được!”

Hồng Lẫm nhìn tiểu đường muội tính cách quật cường, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu nàng, “So với việc này, ngươi tình nguyện không thương hắn, mang đứa nhỏ xa chạy cao bay đúng không?”

“Chính là như vậy!” Ánh mắt của nàng kiên định.

“Nha đầu a, cho đến lúc này, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!” Hồng Lẫm đề nghị, “Không chỗ có thể đi, mang đứa nhỏ quay về Kỳ Nghệ đi...... Tuy rằng ngươi không có khả năng lại làm công chúa, nhưng cuộc sống bình thường, ta vẫn có thể cam đoan!”

“...... Lẫm ca ca a, ngươi hoàng đế này có ý kiến thật sự là mạo hiểm a, nhưng thực cám ơn ngươi, bất quá hiện tại......” Vận Thục nhìn tòa núi phía ngoài cửa sổ, “Ta chỉ là hy vọng tất cả mọi người có thể bình an trở về!”

── Chân núi ──

Ngàn kỵ binh Thao Liễm cùng Kỳ Nghệ tập kết khẽ đi đến dưới chân núi, quân lính Kỳ Nghệ do Thần cùng Phong làm thống soái, binh lính Thao Liễm lại do Kì Viêm dẫn dắt, hiện giờ Tiểu Tứ đang hướng bọn họ trình bày nhiệm vụ của mỗi người!

Y lượm một nhánh cây, tìm một khối đất tương đối xốp, cứ như vậy vẽ trên mặt đất......

“Du gia gia chỉ huy, ca ca mang quân lính từ phía nam núi vây quanh, đội quân của Thao Liễm từ phía bắc vây quanh, như vậy hình thành một vòng tròn mới có thể khiến đám nhện không chỗ trốn!” Tiểu Tứ vạch ra từng cái, “Chính là có một điểm phải các vị nhớ kỹ...... Vô luận chung quanh ai xảy ra chuyện cũng không thể quản, phải lập tức tiến lên vây chặn chỗ trống của người nọ, để tránh cả trận hình có chỗ sơ hở!”

“Ân, có lý!” Du Kiềm đồng ý ý kiến của Tiểu Tứ.

“Này......” Bọn lính hai mặt nhìn nhau, “Điều này sao có thể......”

Tất cả mọi người từng cùng nhau kề vai chiến đấu là hảo huynh đệ, tới lúc nguy cơ sao có thể không để ý sống chết của người khác? Kia...... Hơi quá đáng!

Một sĩ binh đại biểu lên tiếng: “Tứ điện hạ, chúng ta không thể làm như thế...... Này...... Rất không có nhân tính!”

“Nhân tính?” Tiểu Tứ thái độ khác thường lớn tiếng hỏi lại, “Cái gì gọi là ‘nhân tính’? Vì một người muốn chúng ta toàn bộ chôn cùng? Vì vài người, muốn đem ba vùng hy sinh...... Đây là ‘nhân tính’ sao?”

“......” Phía dưới một mảnh lặng yên......

“Nói cho cùng!” Bỗng nhiên, tiếng vỗ tay của Phạm phá vỡ tĩnh mịch, chỉ thấy y nghiêm mặt ra lệnh nói, “Vô luận là ai, chỉ cần cố bảo hộ trận địa của bản thân, người khác chết hay sống không liên quan đến ngươi! Đối phó địch nhân vô tình, sẽ dùng cách thức rất vô tình! Cho dù là thân nhân, vợ...... Đều nghe hiểu chưa?” Nửa câu sau rõ ràng là nói cho Tuyền cùng song bào thai!

“...... Hiểu!” Tuyền hưởng ứng đầu tiên, cấp cho bọn họ mặt mũi.

Sau đó là Phong cùng Thần, “Hiểu!”

Tiền nhiệm hoàng đế lấy thân đi đầu, bọn lính cũng không nói không dám, đều hợp ý: “Hiểu...... Đã biết......”

Tiểu Tứ vừa lòng  xoay người hỏi Kì Viêm: “Thao Liễm vương, nói thế nào?”

“Dũng sĩ tộc ta chắc chắn tuân thủ lời của Tứ điện hạ!” Kì Viêm bình tĩnh trả lời.

“Tốt lắm! Ta đây cùng Ngạn ca ca đi trước!” Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn tách nhau bước lên hai con tuấn mã, “Các ngươi chờ ám hiệu của ta!”

“Ân! Một đường cẩn thận!” Tuyền hôn nhẹ lên trán của đứa con, nhìn y rời đi!

..........................................

Hai con ngựa phóng thẳng vào sâu trong rừng rậm, đi vào chỗ lần đầu tiên đám nhện xuất hiện, Tiểu Tứ ngừng lại...... Như trước rút ra đoản đao muốn vạch tay!

“Từ từ, Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn ngăn cản y, “Ngươi nghe..... tiếng gì không?”

“Cái gì?” Tiểu Tứ yên lặng lắng nghe, quả nhiên có chút tiếng vang thật nhỏ, “Là chúng nó......” Đám nhện kia...... Nhưng vì sao lần này lại tới nhanh như vậy?

Diệu Ngạn xuất ra đạn khói đang định phóng ra, nhưng Tiểu Tứ kéo hắn lại, “Ngạn ca ca, chờ một chút, chờ chúng nó tới gần chút nữa...... Bằng không ba ba bọn họ sẽ có nguy hiểm!”

“Nhưng......” Diệu Ngạn còn chưa kịp nói xong, con ngựa phía dưới hắn đã theo bản năng cảm thấy nguy hiểm đến gần, bắt đầu xao động bất an, “Đó là......”

Nhìn lại về phía trước, một mảnh đông nghìn nghịt, giống như nước lũ màu đen tràn đến...... Số lượng nhện so với lần trước nhiều hơn vài phần!

“Sao lại nhiều như vậy?” Diệu Ngạn chau mày.

“Đại khái là đã đói đến điên rồi......” Không có thức ăn cùng tế phẩm, đàn nhện này đã gần như điên cuồng! Tiểu Tứ ghìm dây cương quát lên, “Ngạn ca ca, phóng đạn chạy mau!”

“Phóng!” Ngay tại lúc Tiểu Tứ lên tiếng, Diệu Ngạn phóng đạn khói trên tay mình.

Đạn khói hình thành một đoàn khỏi bay thẳng đến tận trời, không lâu sau có thể cảm giác được mặt đất đang rung động, âm thanh vó ngựa đạp trên mặt đất thỉnh thoảng phát ra...... Bọn họ biết, bắt đầu hành động rồi!

“Tiểu Tứ, lên ngựa của ta!” Diệu Ngạn từ trên lưng ngựa kéo Tiểu Tứ qua, “Con ngựa kia có thể kéo dài chút thời gian!”

Chính là bọn họ sai rồi! Tiểu Tứ vừa ly khai lưng ngựa, con ngựa liền như gió chạy trốn khỏi địa ngục nhân gian này...... Đáng tiếc nó vừa định xông ra, đám nhện kia liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bao quanh lấy nó...... Một con, hai con leo lên vó ngựa cắn xé một trận!

“Hi hu hu......” Ngựa kia nâng móng trước lên tính đá văng thứ côn trùng đáng ghét này, nhưng ai biết vừa nhắc lên đến nửa tấc, cả thân mình nó không ổn, lập tức ngã trên mặt đất.

“...... Đám nhện kia có độc!” Tiểu Tứ thấy thế, bỗng nhiên một trận lo lắng, giống như có chuyện gì...... sắp xảy ra.

Ngựa ngã sấp xuống còn vọng tưởng muốn đứng lên đào thoát, nhưng đàn nhện kia không để cho nó chút cơ hội, một con lại một con trong nháy mắt liền bám đầy thân nó, đám nhện kia dùng rang độc sắc bén thật lớn của chúng nó đều đâm vào các bộ phận trên thân ngựa, còn trực tiếp dùng răng cưa gặm cắn thịt ngựa, trong lúc đó thỉnh thoảng phát ra tiếng “roạt roạt” khiến kẻ khác nổi cả tóc gáy.

Lại nhìn con ngựa kia, vốn còn có thể phát ra âm thanh, nhưng hiện tại ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, chỉ có thể mặc người xâm lược...... Qua không đến vài phần chung, con ngựa kia liền khiến trên núi này nhiều thêm một bộ bạch cốt!

“Ngạn ca ca, đi mau!” Tiểu Tứ ném đi gánh nặng trong lòng, cùng Diệu Ngạn ra roi thúc ngựa hướng bờ hồ chạy tới.

..........................................

“Kiền Hi hoàng đế bệ hạ, ngươi để cho hoàng hậu của chạy như vậy...... Tốt sao?” Kì Viêm cầm cung tiễn trong tay cùng Tuyền chạy song song.

“Không thành vấn đề, Phạm đáp ứng sau khi sự tình chấm dứt sẽ theo ta du sơn ngoạn thủy, ta tin y quyết không nuốt lời!” Tuyền tự tin đáp.

“Bất quá việc này......” Kì Viêm xuất ra một mũi tên, mũi tên đốt chút lửa, một phát bắn ra ngoài...... Nhất thời, đàn nhện đen phía trước bị nhiễm một màu lửa đỏ, “Vẫn là chờ mọi chuyện chấm dứt rồi nói sau!”

“Oa nga! Lợi hại!” Tuyền không chút keo kiệt mà tán dương.

Nguyên lai, Phạm bởi vì lo lắng cho an nguy của bọn Tiểu Tứ, dẫn đầu một đội tiên phong theo sát phía sau bọn họ không bị phát hiện, hơn nữa sự thật chứng minh, bọn họ theo đúng rồi!

Ngay tại lúc bọn Tiểu Tứ sắp tới hồ nướcc, bọn họ cư nhiên gặp một nan đề trước nay chưa từng có!

“Sao lại như vậy?” Đàn nhện giống như biết kế hoạch của bọn họ, dĩ nhiên đem hồ nước vây quanh lại...... Nếu là với khoảng cách hiện tại, muốn hai người nhảy vào hồ nước, căn bản là chuyện không có khả năng...... Nếu muốn xông vào, ngay cả Tiểu Tứ cũng không có thể chuẩn xác dự đoán tỷ lệ sinh tồn của hai người bọn họ, này nên làm sao đây?

Nhưng vào lúc này, “hưu” một tiếng, phái sau phóng tới một thanh hỏa tiễn, rồi sau đó truyền đến chính là thanh âm của Phạm: “Tiểu Tứ, Ngạn, đi!”

Hỏa tiễn thẳng trúng vào đàn nhện trước mặt bọn họ, vì bọn họ mở một đường lửa! Mà đám nhện kia mặc dù sợ lửa, lại có ý thức đoàn thể rất mạnh, một nhóm nhện bị đốt, đám còn lại cũng rời khỏi xung quang hồ nước, ngược lại tấn công về phía đội ngũ của Phạm!

“Phụ thân, cẩn thận!” Tiểu Tứ thấy tình thế không ổn, đang có ý trở về giúp phụ thân.

Phạm nhìn ra tâm tư của y, lúc này quát y, “Tiểu Tứ, vào nước, nhanh lên! Nhớ rõ chính ngươi từng cái gì không?” Vừa nói còn vừa bắn, “Vô luận người nào, cũng không được quản...... Ngạn mau dẫn y vào nước a!”

“Không nên!” Tiểu Tứ đã không thể phán đoán, chính là khi y thấy đám nhện kia muốn leo lên ngựa mà Phạm cưỡi thì do dự......

“Thời gian không nhiều lắm! Tiểu Tứ đi......” Diệu Ngạn biết Phạm là không muốn để Tiểu Tứ lưu lại tiếc nuối, thế là vẫn như cũ nhịn đau ôm lấy Tiểu Tứ, đá văng con ngựa dùng lực nhảy vào hồ!

Một khắc đã vào trong nước, Tiểu Tứ thấy...... Con nhện kia cắn lấy bắp đùi của Phạm!

“Phụ thân!”