Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 3: Gặp nam tử tuấn tú trên đường




Đầu óc của ta rất hỗn loạn, đi theo con đường nhỏ ngoằn nghèo, người ta vốn ướt nhẹp mà rất nhanh đã khô rồi, đến cuối con đường nhỏ, ta nhìn cảnh tượng trước mắt...

Chiếu vào mắt ta chính là khung cảnh kiến trúc cổ đại, bóng người trên ngựa xuyên qua cũng mặc quần áo cổ đại.

Trời ơi! Ta nhanh chóng bắt được một người đi trên đường.

Người bị ta bắt lại xấp xỉ bằng tuổi nam tử trong hồ nước, hắn bề ngoài khôi ngô vô cùng, ngũ quan trên mặt như điêu khắc, có cạnh có góc khuôn mặt tuấn tú đến dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn dường như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra ánh sáng như sao làm cho người ta không dám xem thường. Mái tóc dài đen nhánh rậm rạp, lông mày lưỡi mác, kế đó là một đôi mắt hoa đào dài mảnh, tràn đầy đa tình, khiến cho người ta không cẩn thận sẽ chìm đắm trong đó. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, dày mỏng vừa phải lúc này lại khiến người ta hoa mắt vì nụ cười. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, tay cầm một chiếc quạt giấy, giống như Phan An phong lưu phóng khoáng.

Một diễn viên đẹp trai sao? Quả thực so với người vừa nãy không phân cao thấp! Có điều diễn viên đẹp trai như vậy có phải quá tài nhiều dùng ít rồi hay không?

“Xin hỏi, vị huynh đài này có chuyện gì?” Ngất! Xem ra diễn viên này cũng thích đùa, có điều ta cũng không hiểu, ta có điểm nào giống nam tử? Còn nữa rõ ràng đạo diễn cũng dùng cổ văn nói chuyện với ta sao?

Giọng của nam tử này tuy không nhiều từ tính bằng nam tử kia, nhưng lại lộ rõ dịu dàng.

“Xin chào, ta muốn hỏi ngươi đây là đâu?” Ta khách sáo hỏi nam tử kia, nam tử kia mỉm cười, sau đó hé ra một nụ cười nhàn nhạt

“Huynh đài lạc đường sao?”

“Không phải lạc đường, nhưng cũng là lạc đường.” bực mình, giải thích thế nào cho dễ hiểu đây? Nói lạc đường cũng không đúng, vì ta vốn dĩ không biết đây là đâu, đi thế nào cũng đều là lạc đường, mơ hồ.

Nam tử kia nghe xong câu trả lời ngu ngốc của ta lại cười một tràng: “Huynh đài, nói chuyện với ngươi thật thú vị, hiện giờ ngươi đang ở thủ đô của Long Vân quốc, thành Bạch Vân.”

...

Ta muốn té xỉu, haiz, ha ha, ha ha ha ha, ta biết ta ở đâu rồi, ta cũng biết rõ ta ở nơi này, nghe xong lời của nam tử kia, ta chỉ cảm giác được một cơn choáng váng, đôi mắt lập tức tối sầm, cưỡi hạc qua tây thiên rồi!

Haiz, ta tên Lam Điệp Nhi, là sinh viên đại học, năm nay mười chín tuổi, đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn trai, không phải là vì dáng vẻ xấu xí, trước đó ta có nói ta là hoa khôi của trường mà, nam tử theo đuổi ta nhiều vô số, chỉ là chưa gặp được nam tử làm ta động tâm thôi. Gia đình của ta có ba mẹ, nhưng rất đáng tiếc bọn họ đều không phải là cha mẹ ruột của ta, bọn họ nói ta là cô nhi bị bỏ rơi bên đường, nhưng ba mẹ đối với ta lại thương yêu như con ruột, ta rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc, nhưng bây giờ...

Cho nên ta đến nơi xa lạ này, thật ra thì tất cả cũng là tự ta tìm, các bạn học nói với ta trong thư viện của trường có một quyển sách kỳ dị, tên là ‘Kinh đô Vân Long’, tên tác giả lại càng kỳ lạ, gọi là hoàng hậu gì đó. Bọn họ nói nếu chạm qua quyển sách kia ngươi sẽ ngã bệnh hoặc là gặp chuyện bất trắc, vô cùng tà môn, nhưng ta lại quá hiếu kỳ, cộng thêm không tin tà môn nên ta đây lập tức chạy đến thư viện mượn quyển sách kia, lúc ta mở quyển sách ra, đã thấy mục lục sách giới thiệu lịch sử Vân Long quốc, hahahaha, ta xem xong mục lục, khi muốn xem đến chính văn đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã ở trong hồ nước.

Cười chết mất, tiểu thuyết xuyên việt coi vô số, thế nhưng loại chuyện như vậy rơi vào trên đầu của ta? Chuyện này rốt cuộc là sao? Ba của ta, mẹ của ta đều đang ở nhà chờ ta, đừng giỡn nữa được không? Ta nhất định là đang nằm mơ rồi? Nghĩ tới đây, ta lập tức mở hai mắt ra...