Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 46




.

.

Trùng Trùng nhủ thầm, “Tiêu rồi, lần này hai cha con mình nhất định là chết không toàn thây, gặp phải quân địch rồi!”

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì người máy chiến đấu hình người đã hùng hổ xuất hiện, vây quanh bọn họ.

Những người máy đó đều đã chuyển sang tư thế chuẩn bị chiến đấu, mỗi một tên đều mặc áo giáp màu bạc, bên hông giắt các loại vũ khí, trong tay còn đang cầm thanh trường kiếm bằng tia laser.

“Oa oa oa oa, tôi là con dân của hành tinh Kana, đừng giết tôi!” Trùng Trùng biết, thật ra kẻ giật dây sau màn chính là hành tinh Kana, cho nên nếu như cậu bảo cậu là con dân của hành tinh đó, thì đối phương sẽ không giết mình, vào thời khác quan trọng, giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Đám người máy nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên một loạt số liệu, giống như đang nghi ngờ. Ngay sau đó, một tên người máy đi đầu vung kiếm lên, quát: “Giết không tha!”

Trùng Trùng sợ tới mức tè cả ra quần, ôm con, không cần rồng nữa, chui qua kẻ hở trốn. Người máy chiến đấu hình người rất cao to, Trùng Trùng nhìn quanh, chỉ có giữa hai chân họ là có khe hở, thế là Trùng Trùng chạy về phía giữa đùi bọn họ, dáng người tuyệt đẹp, tốc độ cực nhanh…

Nào biết, cậu giẫm phải một hòn đá, té vào vũng bùn. Đoàn Đoàn bị quẳng đi thật xa, lông chim trên đôi cánh trắng như tuyết dính đầy bùn, bé buồn bực, bay lên, vỗ vỗ cánh, vẫy hết đống bùn đó ra ngoài, để lộ gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đen.

Bị ngã đau, Trùng Trùng rên lên hai tiếng, lúc này cậu mới phát hiện, Đoàn Đoàn ban nãy cậu còn ôm đã mất rồi, cậu gấp tới độ nước mắt trào ra, chờ tìm được Đoàn Đoàn, hai cha con ôm nhau, run lên cầm cập.

Đám người máy cao gấp ba lần bọn họ, khi đứng trước mặt đống sắt thép ấy, Trùng Trùng và Đoàn Đoàn cứ như con rối, mặc người ta muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.

“Má mi, má mi…” Đoàn Đoàn nước mắt lưng tròng…Bé đói bụng lắm rồi.

“Cục cưng đừng khóc, ba ba nhất định không để con chịu khổ!” Trùng Trùng nghĩ là Đoàn Đoàn sợ hãi, cậu đau lòng, vội vàng thề thốt.

“Má mi, má mi…” Đoàn Đoàn sắp chết đói…

Đương nhiên, đám người máy ấy tuyệt không thông cảm cho bức tranh phụ tử cảm động này, họ không nói hai lời, cầm kiếm laser bổ tới. Cũng may là Trùng Trùng trốn kịp, thanh kiếm đã chém vào một cây đại thụ.

Ngay sau đó, đám người máy ấy bắt đầu tấn công mãnh liệt, đây đâm, kia chém, vốn không giống như muốn giết bọn họ, mà giống như đang trêu đùa.

Trận trêu đùa ấy, kéo dài chừng nửa giờ.

Nhất định là mấy gã người máy đó cảm thấy cuộc sống ngoài tiền tuyến rất nhàm chán, không phải đánh thì chính là giết, vất vả lắm mới gặp được hai người thú vị, cho nên muốn chơi đã rồi mới giết, cũng giống như cái cảm giác khi mèo bắt được chuột, chờ nó chơi đùa đủ rồi mới làm thịt con chuột ấy và Trùng Trùng cũng cảm thấy mình thật giống con chuột.

Chơi một hồi, Trùng Trùng cảm thấy mình sắp chết tới nơi, bởi vì cậu không còn sức chạy nữa. Tuy là Đoàn Đoàn không cần chạy, nhưng bé cũng đã đói đến nỗi muốn đem ba mình hầm canh uống rồi.

Đột nhiên, một gã người máy canh gác lên tiếng, “Bệ hạ tới, bệ hạ tới, mọi người mau chuẩn bị sẵn sàng, phải biểu hiện thật tốt trước mặt bệ hạ, đề ngài trông thấy chúng ta giết chết hai người đó!”

“Được lắm, được lắm, chúng ta phải sống ở nơi hoang vu hẻo lánh, hiếm lắm bệ hạ mới tới đây, nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút…”

“Nên giết họ thế nào đây?”

“Cắt nhỏ đi!”

“Tôi cảm thấy chặt đầu cũng được lắm!”

“Hay là hỏi bọn họ, xem bọn họ muốn chết thế nào!”

Trùng Trùng = =

Cậu có thể chọn không chết không vậy…

“Nè, các người muốn chết thế nào?” Một người máy lên tiếng hỏi, Trùng Trùng nhìn con số trước ngực gã ta, 748, cậu oán hận, có thành quỷ cậu cũng không buông tha cho tên này…

“A a a a a, bệ hạ tới, bệ hạ tới, mau giết đi!” Trùng Trùng còn chưa kịp đáp muốn chết thế nào, lại có một người máy hô lên.

Trùng Trùng cảm thấy mình tiêu tùng rồi, cậu cẩn thận ôm Đoàn Đoàn vào lòng, giết mình cậu là đủ rồi, Đoàn Đoàn còn nhỏ, cho sống vài năm nữa rồi hãy giết…

“Má mi…” Đoàn Đoàn nước mắt lưng tròng…Bụng vẫn đói nha…

“Đoàn Đoàn ngoan, sau khi ba chết, con phải bay đi tìm ba ba, có biết không?” Trùng Trùng đau lòng, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, vô cùng bẩn của Đoàn Đoàn, khiến miệng cậu cũng dính đầy bùn.

Đoàn Đoàn: Chết đói rồi, chết đói rồi, nếu ba chết, vậy con sẽ ăn ba…

Thấy đức vua cách nơi này ngày càng gần, vừa lúc có thể trông thấy cảnh mình giết quân địch, thế là người máy nhún vai, hai tay nắm chặt thanh kiếm laser…

Trùng Trùng không chạy nổi nữa, ôm Đoàn Đoàn vào lòng, nhắm mắt lại, cam chịu ngồi yên, chờ nếm trải cái cảm giác bị kiếm laser chém mình thành hai nửa…

“Trùng Trùng…”

Vào lúc đó, giống như cậu đã nghe thấy Alphonse đang gọi cậu…

Thanh kiếm laser cũng đã nhanh chóng chém về phía hai cha con Trùng Trùng…

Vào lúc này, có thứ gì đó ở trong lòng Trùng Trùng đang mở ra, trong thoáng chốc, vầng sáng màu vàng nhạt ấy như một quả cầu khuếch tán dần, không lớn không nhỏ, vừa đủ vây quanh hai người.

Kiếm laser chém vào quả cầu, leng keng, quả cầu ấy vẫn còn nguyên vẹn, ngược lại, thanh kiếm laser lại mờ dần, đến cuối cùng, tắt ngấm…

Vào lúc này, đức vua mặc quân trang màu trắng cũng đã vọt tới, dùng sét đánh hai người máy chém Trùng Trùng, máy móc linh kiện văng đầy đất.

Giống như là cảm nhận được tính mạng không còn nguy hiểm nữa, quả cầu màu vàng nhạt ấy dần, cho đến khi biến mất…

“Trùng Trùng, Trùng Trùng…” Nhà vua ôm Trùng Trùng vào lòng, khiến bộ quân trang trắng ngần nhiễm vết đen…

Trùng Trùng mở mắt ra, đây khong phải là ảo giác, Alphonse đã xuất hiện thật rồi….

Trùng Trùng nở nụ cười, trong đôi mắt màu xanh nhạt là vẻ an tâm, ngay sau đó, cả người cậu đổ vào lòng Alphonse, “Mau gọi quân y, gọi quân y…”

Tiếng của Alphonse vang vọng khắp khu rừng nhiệt đới…

Bấy giờ, một tiểu thiên sứ vô cùng bẩn mới bay ra khỏi lòng Trùng Trùng, khi nhìn thấy Alphonse, bé lập tức chảy hai dòng lệ hình sợi mì, nhào vào ngực y, ôm mặt y, không hề khách khí, cắn cho một ngụm…

Sau đó nở nụ cười thỏa mãn, “…Thịt, thịt…” Đôi mắt to từ từ khép lại…

Lều quân dụng là một loại người máy quân dụng, nó rất nhỏ, sau khi tìm một bãi đất trống, cho nó biến lớn, là sẽ có ngay một khu nhà loại nhỏ, mang theo bên mình, rất tiện lợi.

Giờ này trong lều quân dụng, bộ quân trang của Alphonse vẫn còn đang dính bùn, y ngồi trước giường, nắm chặt tay Trùng Trùng, năm ngón tay giao cùng năm ngón tay…

Có trời mới biết bay nãy khi nhìn thấy cảnh tượng đó y đã có cảm giác thế nào, lúc trông thấy thanh kiếm laser bổ xuống, tim y như ngừng đập…

Trong đầu y chỉ hiện lên mấy chữ: Không thể không có cậu ấy, không thể không có cậu ấy…

Lúc này, Đoàn Đoàn ăn uống no nê, tắm rửa sạch sẽ đang bay loạn trên không trung, tiếng động có hơi lớn, khiến Trùng Trùng đang ngủ say nhíu mày. Alphonse nghiêng đầu qua, trong đôi ngươi màu tím chứa đầy vẻ uy nghiêm.

Đoàn Đoàn đang bay vui vẻ thấy ba mình nhìn mình bằng ánh mắt khủng bố, bé sợ tới mức quên vỗ cánh, thân hình nhỏ bé ngã xuống sàn nhà bằng thép.

“Ui…” Đoàn Đoàn hai mắt lưng tròng, không dám bay, mà đi tới trước mặt Alphonse, kéo kéo quần y, lấy lòng: “Ba ba, ba ba…”

Alphonse thở dài, ôm Đoàn Đoàn lên, đặt bé xuống cạnh Trùng Trùng, nói: “Ngoan ngoãn nằm ngủ với má mi một hồi, không được làm ồn má mi, có biết không!”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, nhắm hai mắt lại.

Thật ra thì Trùng Trùng vừa trốn đi chưa bao lâu y đã biết, sau khi mắng cho Guard một trận, y sai người đi tìm, nhưng do Alphonse đã cho Trùng Trùng rất nhiều giấy chứng minh giả, cho nên lúc điều tra cũng rất phiền toái.

Khi biết cậu ngồi xe lửa tới thị trấn Sixi, Alphonse đã không đợi được nữa, đến đó tìm. Sau khi hỏi han một trận, y mới biết là Trùng Trùng đã mua rồng cưỡi tới tiền tuyến.

Rồng bay trên không trung, chỉ cần liếc một chút là các người máy đã có thể phát hiện. Bởi vậy y đã ra lệnh, bảo bọn họ chú ý, nếu có ai cưỡi rồng tới, nói là Trùng Trùng thì cho qua, đừng giết.

Nào ngờ, cậu lại mua một con rồng gầy yếu, vị thành niên, vừa bay, vừa đi bộ, lại còn lạc đường trong rừng…

Nếu không phải vừa lúc Lý Thần truyền mệnh lệnh cho những người máy trông coi khu rừng, phát hiện ra tung tích của bọn họ, thì e là hiện giờ y đã không còn nhìn thấy Trùng Trùng rồi.

Nghĩ tới đó, Alphonse thấy sợ hãi khôn cùng, sau những ngày tháng quen dần với chuyện có người vướng bận, giờ thật khó dứt bỏ phần tình cảm ấm áp này…

Vừa nghĩ tới những tàn phá đám người máy đó đã gây ra trong rừng, Alphonse thật muốn giáng cho bọn họ thêm một trận sét nữa. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải bọn họ phát hiện ra Trùng Trùng, e là tới giờ y vẫn còn chưa tìm được hai người họ.

Trùng Trùng vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Alphonse, cậu mỉm cười. Thấy Alphonse vẫn chưa phát hiện là mình đã tỉnh, Trùng Trùng vội vàng nhắm mắt lại, tính toán xem nên giải thích gì với Alphonse đây.

Muốn tới tìm hai ba ba?

Quá giả còn gì, rõ ràng là có tới 90% là tới tìm Alphonse.

Nói nhớ anh ta?

Ai da, thiệt là ngượng ngùng nha…

“Em còn định làm bộ ngủ tới khi nào đây?” Lúc này, giọng của Alphonse vang lên, âm trầm, khiến Trùng Trùng sợ vã mồ hôi lạnh.

Mở to mắt ra, nhào vào lòng Alphonse, cậu thút thít: “Ô ô ô ô, Alphonse, tôi sai rồi tôi không nên dẫn Đoàn Đoàn tới tìm anh, tôi không nên không tin anh, tôi…”

Nghe Trùng Trùng khóc lóc kể lể, Alphonse nhíu mày, sau đó thở dài, mặt ửng hồng, xoa đầu cậu: “Là tôi sai, chúng ta là người một nhà, theo lẽ phải nên ở cùng nhau, là tôi không nên bỏ hai người cô độc ở nhà như vậy!”

Trùng Trùng trợn tròn mắt, cho tới bây giờ cậu mới biết, thì ra Alphonse cũng sẽ nhận lỗi với cậu, quan trọng nhất chính là, lúc Alphonse đỏ mặt, quả là rất đáng yêu…

Nhìn một hồi, Trùng Trùng vội vàng nhích tới, hôn lên mặt Alphonse một cái. Hôn xong, giống như chưa thấy đủ, cậu lại cắn nhẹ thêm một miếng, mềm mềm, trơn trơn, lại còn ngọt…

“A…”

“Oa…”

Tiếng thứ nhất là Trùng Trùng la, bởi vì cậu bị Alphonse đè xuống giường.

Tiếng thứ hai là của Đoàn Đoàn, bởi vì hai ba ba của bé quá kích động, đã đẩy bé lọt xuống giường.

Đoàn Đoàn chán nản, xoa nhẹ cái đầu ngã đau cua mình, nhìn Trùng Trùng bằng ánh mắt khờ dại, bập bẹ: “Ăn…ăn…”

Trùng Trùng: = =

Alphonse nở nụ cười cổ vũ Đoàn Đoàn, ngụ ý là: Không hổ là con ta, ta muốn làm gì, con cũng biết.

Thật ra thì Đoàn Đoàn chỉ đơn thuần nghĩ là, ba ba đè má mi, muốn làm thịt má mi, ăn sạch sẽ, hu hu hu hu, bé cũng muốn ăn nha…

“Karl!” Alphonse trầm giọng.

“Ba ba, ba ba…” Thấy ba ba mình nhìn mình bằng ánh mắt uy nghiêm của một quân nhân, Đoàn Đoàn bay lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực, bộ dáng mập mạp trông rất đáng yêu.

“Đằng sau quay, cất cánh!”

Nghe vậy, Đoàn Đoàn xoay người, bay…

Vừa lúc, phía sau là cánh cửa sổ, vì thế, bé đã bay ra ngoài. Alphonse vỗ tay một tiếng, cửa sổ đóng lại, thuận tiện còn phủ mành xuống. Đoàn Đoàn rơi lệ, bé bị bức mành màu tím nhạt ngăn lại rồi…

“Nè, anh lừa trẻ con!” Trùng Trùng bĩu môi, đau lòng thay Đoàn Đoàn.

“Nếu thấy đau lòng thì mau làm cho xong chuyện chúng ta sắp làm đi!” Giọng Alphonse khàn khàn.

Trùng Trùng còn định nói gì đó, nhưng lại bị Alphonse hôn không ngừng, đầu lưỡi y quấn chặt lưỡi cậu, giống như hai con rắn nhỏ đang quấn lấy nhau. Hơi thở ngày càng nặng nề, Alphonse quăng chiếc chăn đắp trên người Trùng Trùng ra, để lộ bộ áo ngủ trắng tinh.

Bộ áo ngủ đó là của Alphonse, rộng hơn cậu một size, Trùng Trùng mặc lên người, hai điểm đỏ như ẩn như hiện, cặp đùi thon dài hơi cong lại, phía trong còn có một chiếc quần lót màu trắng đang che ở nơi Alphonse thích nhất….

Giờ này mặt Trùng Trùng đỏ hồng, cậu cũng không tự biết là hiện tại câu mê người bao nhiêu, cậu chỉ cảm thấy thân thể mình như bị Alphonse châm lửa…

Alphonse cúi xuống, dùng răng cởi cúc áo Trùng Trùng ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp. Alphonse cảm thấy bụng dưới của mình lại nóng lên, nơi nào đó trướng thêm mấy phần.

Cách chiếc áo mỏng manh, Alphonse dùng đầu lưỡi trêu chọc hai điểm non mềm của Trùng Trùng, khiến Trùng Trùng rên rỉ liên tục, cong người lên, muốn ngày càng nhiều.

Alphonse bị giam lâu như vậy, sau khi được thả ra cũng chỉ làm với Trùng Trùng một lần. Sau cả hai lại phải cách biệt hơn tuần, giờ gặp lại nhau, muốn nhau cũng là chuyện bình thường.

Huống hồ, chuyện này, làm bao nhiêu cũng không thấy đủ…

Chiếc áo bị mở bung ra, Alphonse trượt từ đồi ngực tới bụng, dùng đầu lưỡi trêu đùa…

Đột nhiên, có một âm thanh thật xấu hổ vang lên…

Ọc ọc ọc…

Alphonse định làm lơ, tiếp tục liếm liếm, hôn hôn…

Ọc ọc, ọc ọc…

Trùng Trùng: = =

Alphonse: = =

“Nè, đừng làm nữa!” Trùng Trùng chọt chọt đồi ngực Alphonse.

“Phải làm!” Alphonse cố chấp, hôn tiếp.

Ọc ọc, ọc ọc.

Hai người im lặng một chút.

Trùng Trùng: “Tôi đói bụng!”

Alphonse: “Làm xong rồi ăn nhiều!”

Trùng Trùng: “Nhưng tôi không có sức làm nha!”

Alphonse: “Đâu cần em phải dùng sức!”

Bấy giờ, bụng Trùng Trùng lại kêu lên ầm ĩ, vang như tiếng sấm…

Alphonse triệt để đen mặt, “Mấy ngày rồi em chưa ăn cơm?”

Trùng Trùng: “Thật ra thì tính kỹ lại, lâu rồi tôi không được ăn no…”

Alphonse: = =

Trùng Trùng: “Hơn nữa, trong hai mươi bốn giờ qua, tôi vẫn chưa ăn gì cả…”

Alphonse: “Hay là ăn chút chocolate đi, chờ làm xong rồi ăn nhiều vào!”

Trùng Trùng: “Không, tôi đói bụng, đói đến nổi có thể nuốt một con rồng!”

Alphonse thở dài, “Vậy sờ chỗ này của tôi đi!”

Trùng Trùng: “…”

Ngoài cửa, Lý Thần kéo tai Đoàn Đoàn, miệng cằn nhằn: “Aizz, trẻ con không biết gì cả, không biết gì cả!”

Đoàn Đoàn vỗ tay, “Ba ba má mi sờ…”

Lý Thần nhìn Đoàn Đoàn bằng ánh mắt rối rắm, hét lên: “Ta mặc kệ, con ai người đó nuôi đi…”