Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 53




.

Trong thoáng chốc, bầu không khí ám muội giảm xuống trầm trọng, Alphonse trầm giọng hỏi: “Em lập lại lần nữa!”

Trùng Trùng: “Chúng ta ly hôn đi!”

Alphonse: “Tại sao?”

Trùng Trùng: “Anh ngoại tình, không tốt với tôi, thường xuyên ngược đãi tôi, nên tôi muốn ly hôn!”

Alphonse: “Hay là nghĩ kỹ lại chút đi?”

Trùng Trùng: “Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, tôi sẽ chờ anh!”

Vì thế, đó là một đêm không ngủ.

Alphonse tức giận, cho tới hiện tại y cũng chưa từng nghĩ là Trùng Trùng sẽ nói với y như vậy, ly hôn…ly hôn…hai từ ấy xa xôi bao nhiêu. Từ lúc y cưới Trùng Trùng về nhà, y chưa từng nghĩ tới hai từ này.

Ly hôn, ly cái gì hôn nha!

Alphonse thở phì phì, ngồi xuống, dùng chân đá đá Trùng Trùng, “Vừa rồi còn làm mà, ly hôn làm gì chứ!”

Hai mắt Trùng Trùng mông lung, “Không phải anh nói là rất muốn làm sao? Dù sao thì cũng sắp ly hôn rồi, coi như làm một lần cuối đi, tránh chuyện anh chưa thỏa mãn dục vọng!”

Alphonse giận tới đen mặt, Trùng Trùng là vì thương hại y nên mới làm sao? Y hận đến ngứa răng, hận đến muốn lấy sét bổ cậu…

Trùng Trùng cuộn người trong chăn, mê ngủ, bảo: “Mau ngủ đi, mai dậy sớm chút ly hôn!”

Alphonse giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mới đó, Trùng Trùng đã ngủ say, còn Alphonse lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, là y lại thấy chuyện Trùng Trùng đòi ly hôn với mình.

Thấy Trùng Trùng ngủ say rồi, y lén thức dậy gọi điện cho Guard, “Nè, bất kể anh dùng cách nào, anh nhất định phải làm cho toàn bộ những nơi đăng ký ghi danh ly hôn đều đóng cửa vào ngày mai!”

Guard sửng sốt, anh còn chưa tỉnh ngủ nha, vậy mà đã bị Alphonse rống vậy rồi.

“Nếu không làm được, anh đừng thu gom gì nữa, tới sao Hỏa đi!”

Guard sợ chết khiếp.

Gác máy, Alphonse vẫn buồn bực, y đứng dậy giấu giấy kết hôn của hai người, tức nhiên là giấu dưới chiếc nôi của Đoàn Đoàn. Nhưng ngẫm lại, y vẫn cảm thấy không ổn, y chỉnh đồng hồ báo thức trễ hai giờ, sau lại, quẳng luôn chiếc đồng hồ báo thức.

Alphonse không hề phát hiện, khóe miệng Trùng Trùng đang câu lên nụ cười đắc ý…

Hôm sau, lúc thức dậy đã là mười hai giờ trưa, Trùng Trùng đang mang thai, đương nhiên là ngủ rất ngon, cậu vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Alphonse đang ôm Đoàn Đoàn, cho bé ăn bánh mì.

Hai người nhìn nhau, cùng dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Alphonse, anh dậy sớm thế sao không gọi tôi dậy? Aizz, mười hai giờ, người ta tan tầm hết rồi, đành phải đợi tới hai giờ chiều rồi mới đi thôi!” Trùng Trùng vươn vai, nheo mắt, lười biếng như con mèo nhỏ.

Alphonse thì nghiêm trọng hơn rồi, y ngủ không đủ giấc, mất sức, gương mặt trắng nõn khô lại, không bóng loáng, non mềm như trước đây, đáy mắt lại còn đen sẫm, khiến Trùng Trùng buồn cười, nhưng cậu cũng phải ráng nhịn.

“Nếu người ta tan ca rồi, vậy đừng ly hôn nữa!” Alphonse làm như lơ đễnh nói một câu.

Trùng Trùng lập tức lắc đầu, mái tóc lộn xộn giống y như ổ gà, “Không được, không được, anh nói xem, vất vả lắm tôi mới thoát khỏi anh, sao lại không ly hôn cho được chứ! Hơn nữa, là anh ngoại tình trước nha, cho nên tôi có quyền ly hôn với anh!”

Alphonse thật muốn chém rụng hai cánh của Narran…

Y đâu có ngoại tình, chẳng qua là y mang anh ta về nhà, nửa đường bỏ lại Trùng Trùng mà thôi. Mà quan trọng nhất chính là, dù người nọ có hơi đáng ghét, nhưng cũng là đồng loại của y nha, y sống hơn vạn tuổi, vất vả lắm mới nhìn thấy đồng loại của mình, kích động là chuyện đương nhiên, tại sao Trùng Trùng lại muốn ly hôn với y chứ?

Vừa nghĩ tới ly hôn, chiếc giường rộng siêu cấp của y không còn chia cho ai nằm, không ai nấu cơm cho y ăn, không nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Trùng Trùng, tâm y như có ai đâm cho mấy nhát…

“Tôi không có ngoại tình!” Alphonse biện giải cho bản thân mình.

Trùng Trùng đón lấy đứa con từ tay Alphonse, “Nhưng đối với tôi, đó chính là ngoại tình!” Ôm con, cậu không thèm nhìn một cái, quay đầu bỏ đi.

“Nè, em đi đâu vậy?” Alphonse cho là cậu muốn dọn ra ngoài, dây thần kinh của y thắt chặt lại, có nới cũng không lỏng ra được.

Trùng Trùng ngoái đầu lại, nhìn y cười, “Đi ăn, tôi đói bụng rồi!”

Alphonse lo lắng, chạy theo: “Tôi cũng đói rồi!”

Trùng Trùng ôm con, cười trộm.

Nhìn thấy cái vẻ khó chịu của Alphonse, cậu rất thỏa mãn, rất thư thái, thì ra hành Alphonse lại dễ chịu vậy nha, aizz, đúng là nên hành anh ta một chút mới được.

Dùng cơm khoảng một giờ, Trùng Trùng bắt đầu giả vờ đi tìm giấy hết hôn, cậu lục lọi từ tủ quần áo tới dưới sàn nhà, khi cậu lục tới nôi của Đoàn Đoàn, mặt Alphonse trắng bệch, nhưng y vẫn làm như hờ hững, nói: “Rốt cuộc thì giấy kết hôn ở đâu  cơ chứ?”

Trùng Trùng nói: “Chắc là bị Đoàn Đoàn cầm chơi rồi bỏ lung tung chứ đâu!”

Alphonse: “Không thể nào, sao con của chúng ta lại lấy thứ này ra chơi chứ? Hay là chúng ta tới khu mua sắm, mua cho con một ít đồ chơi đi?”

Trùng Trùng: “Thôi đi, chờ ly hôn xong, tôi sẽ mua cho con nó!”

Alphonse: T T

Lúc này, Đoàn Đoàn ôm giấy kết hôn bay loạn trên không trung, vừa bay vừa cắn, nước miếng chảy ròng ròng. Alphonse thấy thế, tức giận hít sâu một hơi, thằng nhóc này, đang thời khắc quan trọng mà góp thêm phiền là thế nào?

Dường như Trùng Trùng không nhìn thấy Đoàn Đoàn đang cắn giấy kết hôn, cậu còn đang tìm khắp nơi, Alphonse thấy vậy, bay lên, giành đồ với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn thà chết không buông, cắn tay Alphonse, cẩn thận ôm giấy kết hôn vào trong lòng, nức nở: “Má mi, má mi!”

Trùng Trùng ngẩng đầu, thấy giấy kết hôn ở trong tay Đoàn Đoàn, lập tức mặt mày hớn hở, vẫy tay: “Con ngoan, mau đem thứ đó xuống cho má mi, má mi sẽ dẫn con đi ăn mì xào!”

Vừa nghe, Đoàn Đoàn lập tức dâng hai tay cho cậu.

Alphonse trừng Đoàn Đoàn bằng ánh mắt hung tợn, nhưng bé không phát hiện, bé vẫn còn đang nghĩ xem mì xào có hình dáng thế nào.

Vì thế, hai người hóa trang, ôm con đi ly hôn.

Trùng Trùng hỏi Alphonse: “Chúng ta cưỡi rồng hay ngồi xe công vụ?”

Alphonse há miệng, không biết phải nói gì.

Trùng Trùng véo má Đoàn Đoàn, nói: “Đoàn Đoàn chưa từng ngồi xe công vụ ở Đế đô nha, hay là chúng ta ngồi xe công vụ đi!”

Đoàn Đoàn vỗ tay, “Xe xe, xe xe…”

Thừa dịp Trùng Trùng không phát hiện, Alphonse véo cái mông mập mạp của Đoàn Đoàn một cái, cha mẹ sắp ly hôn rồi mà còn mừng? Còn vỗ tay khen hay…

Đoàn Đoàn phồng má, oa một tiếng, khóc lên. Trùng Trùng trừng Alphonse: “Đồ xấu xa, ức hiếp tôi rồi, còn dám ức hiếp cả con tôi!”

Alphonse: = =

Ôm con, đi đằng sau cái kẻ đang ai oán, ba người cùng đón xe công vụ ở Đế đô.

Xe công vụ mới bắt đầu thịnh hành trong mười năm đổ lại đây, hầu hết các công dân đều yêu quý. Alphonse nghe ý của Trùng Trùng, chẳng lẽ không ly hôn ở Đế đô sao?

Lên xe công vụ, Trùng Trùng ngồi bên cửa sổ, Alphonse ngồi phía ngoài, người đi xe đông đúc. Vào lúc này, có một cụ già huyết tộc run run bước lên, Trùng Trùng nhìn Alphonse đang ngồi nhàn nhã cạnh mình, đưa chân đá đá y, “Mau nhường chỗ cho ông cụ!”

Alphonse thật không tình nguyện chút nào, rõ ràng là với số tuổi của y, y hoàn toàn có thể làm ông nội của ông cụ đó, vậy mà Trùng Trùng còn chẳng phân biệt được…

Tuy là bất mãn, nhưng y vẫn nhường chỗ ngồi.

Vất vả lắm mới tới cơ quan ly hôn, mặt Trùng Trùng lập tức nhăn như cái bánh bao chiều: “Sao lại nghỉ chứ? Chẳng lẽ hôm nay là ngày lễ sao?”

Alphonse ho khan hai tiếng, nói: “Ờ, không biết, người ta không có mở cửa, hay là chúng ta về trước đi!”

Trùng Trùng ngẫm lại, thấy cũng phải, vì thế cậu ôm Đoàn Đoàn, định quay về hoàng cung.

Lúc này, Alphonse chợt kéo tay cậu lại, nói: “Chúng ta đi mua đồ chơi cho con đi!”

Trùng Trùng không thèm để ý tới y, quay đầu bước đi.

Đêm đó, Trùng Trùng ôm giấy kết hôn ngủ, Alphonse lén gọi điện cho Guard, bảo cơ quan ly hôn đóng cửa nửa tháng, còn không đợi Guard nói gì, y đã gác máy.

Y quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đôi ngươi màu xanh nhạt của Trùng Trùng đang trừng mình, Alphonse chột dạ…

“Alphonse, anh đúng là càng ngày càng đáng giận!” Dứt lời, cậu xoay người nằm xuống giường, giận dỗi.

Alphonse tự biết mình đuối lý, vội vàng bò lên giường lấy lòng, “Trùng Nhi, đừng giận mà!”

Trùng Trùng không thèm để ý.

Alphonse lại nói: “Thôi mà, thôi mà, ngày mai đi nha, mai nhất định sẽ ly hôn được!”

Trùng Trùng đá Alphonse xuống giường.

Bị đá xuống giường, Alphonse thật buồn bực, y mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi, y còn cố tình đóng mạnh cửa một cái, Trùng Trùng vừa nghe, rơm rớm nước mắt.

Alphonse thở phì phì đi vào phòng bếp uống nước lạnh, thật không hiểu sao Trùng Trùng lại như vậy, bảo cơ quan ly hôn đóng cửa thì cậu không vui, muốn lấy lòng cậu, bảo ngày mai nhất định sẽ ly hôn được thì cậu lại đá y xuống giường, đúng là lòng dạ đàn ông thật khó dò mà…

Uống hết một ly nước lạnh, Alphonse chợt nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ khe khẽ, dù sao thì y cũng không ngủ được, cho nên y quyết định đi tìm nơi tiếng đó phát ra.

Đi trên hành lang tối om, tiếng thở gấp ngày càng lớn, thậm chí còn kèm theo ‘nhanh chút nữa’, ‘thật thoải mái’, ‘tôi yêu anh’, Alphonse giật mình, đi tới đích.

Tâm trạng đang khó chịu, ‘rầm’ một cái, y đá cửa ra, khiến người ở bên trong sợ gần chết.

Giờ này, trên chiếc giường sa hoa đẹp đẽ, có hai gã đàn ông trần truồng nằm trên đó, thứ của người nọ, còn đang để trong cơ thể người kia. Trong thoáng chốc, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Người bị đè là Laka cũng chính là quản gia xà yêu, anh ta xấu hổ đến mức vùi mặt vào trong gối, người đè là Narran, mái tóc dài màu vàng kim rũ xuống trước ngực, thứ dũng mãnh giữa háng anh ta còn đang không ngừng đâm vào, thấy Alphonse tới, anh ta hô: “Bệ hạ, có muốn chơi 3P không?”

Quản gia xà yêu bị đè, giả chết.

Narran càng thêm hưng phấn, thật săn sóc hỏi quản gia xà yêu, “Có muốn sinh con cho tôi không nào?”

Quản gia xà yêu nằm đơ ra.

Alphonse nhíu mày, xoay người, đóng cửa, không muốn nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này. Như sực nhớ ra điều gì đó, y lại đá cửa, khiến người bên trong hoảng hồn.

“Bệ hạ, ngài có thể gõ cửa trước không vậy, tôi sợ tới mức sắp cương không nổi rồi nha!” Narran nói.

Alphonse nhìn nơi tương liên giữa Narran và Laka, oán hận, nói: “Không phải cậu bảo là hỏng rồi sao?”

Narran: “Không phải tôi đang thử xem có hỏng hay không sao?”

Alphonse: “Tôi thấy rồi, còn tốt lắm mà, không hỏng chút nào, mai hai người rời khỏi đây cho tôi, thấy hai người là phiền chết được!”

Nói xong, y đóng cửa, chạy lấy người.

Trở về thấy Trùng Trùng đã ngủ say, lúc này Alphonse mới dám trèo lên giường, ôm cậu vào lòng, hôn lên bờ môi cậu. Nhưng một hồi, y lại lưu luyến, hôn thêm một chút, cho đến khi Trùng Trùng nhíu mi, y mới chịu buông ra.

Sáng hôm sau, Alphonse còn đang ngủ, đã bị Trùng Trùng gọi dậy. Thấy mắt Trùng Trùng sưng vù, y đau lòng, muốn ôm cậu, nhưng lại bị cậu cự tuyệt.

Bấy giờ, hai người không ngồi xe công vụ nữa mà cưỡi rồng, lại còn là Chiefly.

Vì thế, chuyện hai vợ chồng nhà vua muốn ly hôn đã xôn xao dư luận.

Tới cơ quan ly hôn, Trùng Trùng oán hận, ôm Đoàn Đoàn bước vào. Do biết vợ chồng nhà vua tới, cho nên nhân viên ở đấy đã vội vàng mời họ vào phòng VIP chiêu đãi.

Trùng Trùng quẳng giấy kết hôn lên bàn: “Ly hôn!”

Nhân viên ở đó sợ tới mức toát mồ hôi, anh ta nhìn nhìn Alphonse rồi lại nhìn nhìn Trùng Trùng: “Bệ hạ, điện hạ, hai vị muốn ly hôn, không biết đã thỏa thuận xong chưa?”

Trùng Trùng: “Xong rồi!”

Alphonse: “…”

Nhân viên: “Vậy đơn ly hôn của hai vị đâu?”

Trùng Trùng nổi giận: “Ly hôn thì ly hôn, đơn điếc nữa làm gì?”

Nhân viên: “Điện hạ, sau khi ngài gả cho bệ hạ, tài sản của bệ hạ đã được chia cho ngài, giờ lại có thêm tiểu vương tử, nếu như muốn ly hôn thì phải thỏa thuận trước, xem bệ hạ bồi thường cho ngài bao nhiêu, tiểu vương tử thuộc về ai, vân vân và vân vân!”

Trùng Trùng: “Anh ra ngoài đi, chúng tôi muốn thương lượng!”

Nhân viên hoảng sợ, lập tức chạy đi ngay.

Không biết Trùng Trùng moi đâu ra một tờ giấy, bắt đầu viết lên bốn chữ to: ‘Đơn Xin Ly Hôn’.

Trùng Trùng lại viết: “Vương tử Karl do Alphonse nuôi nấng, mỗi tháng hoàng thân Zosya có thể đến thăm Karl, nếu Alphonse không muốn nuôi Karl, vậy Karl sẽ do hoàng thân Zosya nuôi nấng, nhưng mỗi tháng Alphonse phải cấp phí nuôi dưỡng đầy đủ!”

Alphonse: “…”

Trùng Trùng viết tiếp: “Sau khi ly hôn, Zosya sẽ không lấy bất kỳ thứ gì của Alphonse, nhưng Alphonse không được phế tước vị của Zosya, mỗi tháng đều phải trả tiền lương!”

Alphonse: “…”

Trùng Trùng nói: “Còn cục cưng trong bụng, do tôi nuôi nấng!”

Trên tờ giấy trắng đầy chữ, Trùng Trùng viết xuống góc cuối ‘Bên A’ sau đó kí tên mình lên, rồi đưa sang cho Alphonse, thản nhiên nói: “Ký tên đi!”