Hoàng Sủng

Chương 1: Vào cung




Edit: Tử Lam

Beta: Tiểu Pi

Tháng chạp, năm Nguyên Phong thứ năm.

Mấy ngày nay tuyết rơi không ngừng, trên đường tuyết đọng lại thành từng mảng lớn, bị người xe lui tới đạp đến cứng như thép.

Cách Đô thành mười dặm, một đoàn xe ngựa từ phía sau núi di chuyển ra, tiếng bánh xe ngựa chuyển động kẽo kẹt, lưu lại hai vết bánh xe trên đường.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong xe cũng không ấm áp hơn bao nhiêu.

Nha hoàn Liễu Nhi rót một ly trà gừng ấm từ trong túi nước, nhét vào tay Tiết Tĩnh Xu. Lúc đụng đến đầu ngón tay nàng truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Liễu Nhi không khỏi đau lòng nói: "Tiểu thư, để ta đi bảo bọn họ đi chậm một chút, gió lạnh theo khe hở bay vào, muốn chắn cũng không chắn được, theo đà này người sẽ lại đổ bệnh."

Tiết Tĩnh Xu nhận lấy ly trà gừng, thong thả hớp một ngụm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ cũng là bất đắc dĩ."

Nàng khẽ mở áo choàng trên người ra một chút: "Liễu Nhi, ngươi đừng ngồi ở đầu gió nữa, nếu ngăn không được, thì cứ lại đây sưởi ấm với ta. Hai người ở cùng một chỗ, sẽ ấm áp hơn một người!"

"Ah... " Liễu Nhi ngẫm lại thấy cũng rất có đạo lý, từ nhỏ sức khoẻ của tiểu thư đã không tốt, tuy không đến mức ngày ngày uống thuốc, nhưng so với người bình thường vẫn là gầy yếu hơn vài phần. Tháng sáu trời nóng như lửa mà bàn tay tiểu thư vẫn có chút lạnh lẽo, đừng nói đến mùa đông khắc nghiệt hiện giờ.

Hai người ở trên núi ngoài thành, tuy nói tất cả chi phí đều được Tiết phủ chu cấp đầy đủ, nhưng hạ nhân trong phủ càng ngày càng không xem ai ra gì. Mấy năm trước đồ vật đưa tới vẫn đầy đủ, dần dần về sau cơ hội tiểu thư được hồi phủ là con số không. Nhị lão gia cùng Nhị phu nhân lại chỉ quan tâm tiểu thiếu gia và những tiểu thư khác. Bọn hạ nhân liền càng thêm khinh bạc tiểu thư, đưa đồ vật tới không phải thiếu vài thứ thì cũng là đồ kém chất lượng.

Mùa Đông năm nay lạnh hơn những năm trước, than sưởi ấm không đủ, vì thiếu một cái bồn than, hơn nửa mùa Đông nàng và tiểu thư đều phải làm tổ trong ổ chăn. Trước mắt tiểu thư chỉ là muốn nàng đi qua làm cái lò sưởi ấm, đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt.

Hai người ngồi song song với nhau, dùng tay xiết chặt hai bên áo choàng, bọc thành một cái kén tằm lớn.

Liễu Nhi hít vài hơi, nói: "Tiểu thư, trên người của tiểu thư có mùi Tùng hương, giống như mùi hương lúc chúng ta còn trên núi."

"Thật không?" Tiết Tĩnh Xu cũng ngửi ngửi, nhưng không ngửi ra mùi gì khác: "Ta không ngửi ra mùi Tùng hương, nhưng lại ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của bánh Hoa quế. Liễu Nhi, có phải ngươi lại lén giấu đồ ăn không?"

"Ai nha... " Liễu Nhi che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lại: "Lại bị tiểu thư phát hiện!"

Tiết Tĩnh Xu cười khẽ: "Ta sẽ không cười ngươi."

Liễu Nhi cười hì hì, từ trong ngực móc ra một cái túi giấy dầu, bên trong là hơn mười khối bánh hoa quế: "Đây là hôm qua ta mới vừa làm xong, vốn định hôm nay vừa ăn vừa thưởng tuyết với tiểu thư, không nghĩ tới người trong phủ đến."

Liễu Nhi nói, ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, sắc mặt có chút lo lắng: "Tiểu thư, người nói xem vì sao đột nhiên lão thái gia truyền chúng ta trở về?"

Mười năm trước lão thái gia lấy cớ thân mình tiểu thư không tốt, cần nơi yên tĩnh dưỡng bệnh, nên đã đưa tiểu thư đến am ni cô ngoài thành.

Lúc đầu người theo tới hầu hạ có mười mấy người, đến cuối những người đó không chịu nổi tịch mịch, lại thấy tiền đồ vô vọng, liền thi nhau sử dụng thủ đoạn để được hồi phủ. Chỉ có Liễu Nhi nàng không phải người hầu Tiết phủ, lại cảm thấy cuộc sống trên núi tự do tự tại, nên mới ở đến bây giờ. Nàng làm bạn với tiểu thư đã hơn mười năm, tình cảm không phải bình thường, mà thân nhau như tỷ muội.

Sáng sớm hôm nay quản sự trong phủ vội vàng lên núi, nói là phụng mệnh lão thái gia đến đưa tiểu thư hồi phủ. Hai người bọn cơm sáng cũng chưa dùng đã phải vội vàng lên xe ngựa.

Cũng may hôm nay nàng vì muốn thưởng tuyết nên đã chuẩn bị trà gừng và ít điểm tâm, bằng không đoạn đường hồi phủ này càng thêm gian nan.

Tiết Tĩnh Xu dùng khăn cầm một khối bánh hoa quế lên, cẩn thận cắn một miếng, cất giọng nhàn nhạt: "Tổ phụ làm như vậy, tất nhiên là có lý do riêng của người, chúng ta chỉ cần làm theo là được. Nhưng mà... Liễu Nhi, trong phủ không giống với trên núi, ở đây người nhiều quy củ cũng nhiều, ta lại không thể ở bên cạnh ngươi cả ngày, ngươi nhất định phải thận trọng từ lời nói đến cách việc làm, không cần nghe nhiều, không cần nói nhiều, không cần xem nhiều. Nếu thật sự không khéo đụng phải ai, cũng không thể cậy mạnh, phải kéo dài thời gian chờ ta đến."

Liễu Nhi nghiêm mặt: "Tiểu thư yên tâm, ta sẽ nhớ rõ, nhất định không gây hoạ."

Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Ta biết ngươi có chừng mực, chỉ sợ người khác không có ý tốt, cố ý đến gây sự. Chúng ta rời đi lâu như vậy, trong phủ đã phát sinh chuyện gì cũng không biết, mọi việc đều phải thận trọng."

"Dạ." Liễu Nhi ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại có vài phần chua xót.

Lẽ ra tiểu thư là trưởng nữ Nhị phòng của Tiết phủ, cha mẹ song thân đều còn, vốn nên nhận hết ngàn vạn sủng ái, sau đó sẽ gả cho một lang quân như ý mới đúng. Nhưng lại vì một câu nói của lão thái gia năm đó, trở thành một vị tiểu thư thất sủng bị đưa ra ngoài thành.

Lúc đầu Nhị lão gia và Nhị phu nhân vẫn còn thường xuyên phái người tới thăm, sau này có lẽ là vì có nhiều hài tử, hoặc tình cảm đã phai nhạt, người phái tới cũng chỉ làm cho có lệ.

Cha mẹ thân sinh còn như thế, đừng nói đến người khác. Khó trách khi tiểu thư hồi phủ, cũng phải cẩn thận đề phòng như vậy.

Đoàn người chầm chậm di chuyển, đến buổi trưa đã vào trong thành.

Xe ngựa đi trong những con phố sầm uất hồi lâu, sau đó đến một con phố khá an tĩnh. Không bao lâu, lại quẹo vào một cái hẻm nhỏ, tuyết ở ngõ nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ, vó ngựa đạp ở trên phiến đá xanh, không khí yên tĩnh chỉ có tiếng vang lộc cộc của xe đi qua.

Liễu Nhi từ trong áo choàng chui ra, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, đã tới nơi."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngươi trở vào đi, đợi bọn họ đến gọi chúng ta xuống."

Liễu Nhi xoa xoa tay, nắm lấy tay Tiết Tĩnh Xu: "Ta không lạnh, tiểu thư xem tay ta vẫn còn nóng hừng hực này."

Tiết Tĩnh Xu nhìn cái áo khoác cũ trên người Liễu Nhi: "Nếu đã trở lại, lần này ta sẽ bảo bọn họ may cho ngươi một bộ y phục mới."

Liễu Nhi vuốt vuốt nếp nhăn trên áo choàng của Tiết Tĩnh Xu, sau đó kiểm tra đầu tóc nàng lần nữa, cảm thấy mọi thứ ổn thỏa mới đi đến cạnh cửa ngồi: "Y phục của ta đủ mặc, nhưng cái áo choàng này tiểu thư đã mặc năm sáu năm, năm nay cũng nên đổi một cái mới rồi."

Hai người đang nói, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngừng ở bên ngoài xe.

"Đã để Tam tiểu thư chờ lâu, mời tiểu thư xuống xe."

Liễu Nhi vén tấm mành lên nhảy xuống, bên ngoài có một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, thân đeo vàng đầu đội bạc, quần áo xa hoa, trang điểm lộng lẫy, nhìn có chút quen mặt, nhưng nhất thời nàng nghĩ không ra.

Tiết Tĩnh Xu lại có chút kinh ngạc, để Liễu Nhi đỡ xuống xe, trên mặt bất động thanh sắc: "Hạ ma ma, làm sao dám phiền ngài ra đây đón ta."

Hạ ma ma nghe nàng nói vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó lại là đầy ý cười, lời nói vẫn có chút vội vàng: "Tam tiểu thư chớ có nói đùa với lão nô như vậy, lão thái gia và lão thái quân còn đang ở chính sảnh đợi ngài, ngài mau đi theo lão nô vào trong."

Nói xong liền đặt Tiết Tĩnh Xu lên một cỗ kiệu, bốn người gia đinh nặng nề nâng lên, sau đó lại vững bước.

Liễu Nhi bình ổn lại tâm trạng, nhanh chóng đi theo.

Tiết Tĩnh Xu nghe nói tổ phụ tổ mẫu đều đang đợi nàng, trong lòng nổi lên cơn sóng lớn.

Nàng chỉ là một trưởng nữ thất sủng bị đưa ra ngoài thành, có chỗ nào đáng để tổ phụ và tổ mẫu coi trọng như vậy? Trừ phi...

Cỗ kiệu một đường nâng đến trước cửa viện mới dừng lại, không đợi Liễu Nhi tiến lên, đã có hai nha hoàn ăn mặc rực rỡ giành trước một bước.

Bọn họ đỡ Tiết Tĩnh Xu xuống kiệu, nàng chỉ kịp cho Liễu Nhi một cái ánh mắt trấn an thì người đã bị kéo vào chính sảnh.

"Tới rồi!"

"Cuối cùng cũng đến!"

Nha hoàn vén tấm mành gấm lên, không khí ấm áp trong phòng tỏa ra.

Tiết Tĩnh Xu bước vào, ánh mắt quét qua nhìn xung quanh, chỉ thấy một vị lão nhân uy nghiêm ngồi ở ghế chủ tọa, đúng là tổ phụ của nàng.

Ngồi bên tay phải tổ phụ là một vị nội giám, xem quần áo người này mặc, phẩm cấp nhất định không thấp, bên tay trái là phụ thân và các thúc bá của nàng.

Có lẽ là nghe được động tĩnh, sau tấm bình phong xuất hiện một đám phụ nhân ăn diện lộng lẫy, là lão thái quân, mấy vị phu nhân các phòng và các tiểu thư.

Tiết Tĩnh Xu nhìn thấy thế trận này, càng thêm khẳng định suy nghĩ vừa rồi.

Nàng rũ mắt cúi đầu chậm rãi tiến lên, dịu dàng hành lễ: "Tôn nữ Tĩnh Xu bái kiến tổ phụ, tổ mẫu... "

Không đợi nàng nói xong, Tiết lão thái gia đã bảo Hạ ma ma đỡ nàng lên: "Việc gấp phải linh động một chút, chút nghi thức xã giao này không cần chú ý, mau đến bái kiến Phúc công công. Phúc công công chính là thái giám chưởng quản trong cung Thái Hoàng Thái Hậu, lần này phụng ý chỉ Thái Hoàng Thái Hậu xuất cung, đã đến đây chờ ngươi cả buổi sáng."

Tiết Tĩnh Xu "Dạ!" một tiếng, khẽ xoay người lại hành lễ.

Phúc công công tủm tỉm cười nói: "Tiết tiểu thư không cần đa lễ, lão nô phụng khẩu dụ Thái Hoàng Thái Hậu, nếu tiểu thư đã trở lại, vậy liền tiếp chỉ đi."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều quỳ xuống.

"Thái Hoàng Thái Hậu khẩu dụ: Tuyên đích thứ tôn nữ Tiết Tĩnh Xu của phủ Thừa Ân công lập tức tiến vào Trường Nhạc cung yết kiến!"

Quả nhiên là như thế!

Tiết Tĩnh Xu đã đoán trước nên cũng không bất ngờ mấy, chỉ là trong lòng không khỏi trầm xuống, cung kính thi lễ: "Dân nữ Tiết Tĩnh Xu lãnh chỉ, Thái Hoàng Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Hành lễ xong đứng dậy, Phúc công công nói: "Tiết tiểu thư sẽ cùng lão nô tiến cung."

Nha hoàn đỡ Chu lão thái quân đứng vững, vội nói: "Công công chậm đã, để tôn nữ ta đi hậu viện rửa mặt chải đầu một phen."

Lúc mới vào cửa, Phúc công công đã thấy rõ ràng, cách ăn mặc của Tam tiểu thư Tiết gia này, hoàn toàn đối lập với những người ở đây, cũng khác xa với những tiểu thư khác của Tiết gia. Tựa hồ đúng với lời đồn, vị tiểu thư này ở Tiết gia không được coi trọng.

Nhưng dung mạo nàng thế này, chỉ sợ qua hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trong lòng hắn có ngàn ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn đậm ý cười: "Chỉ sợ Thái Hoàng Thái Hậu chờ lâu."

"Vậy..." Chu lão thái quân gánh không tội danh bắt Thái Hoàng Thái Hậu đợi chờ, đành phải nói: "Cũng được. Vân Hương, mau đi lấy cái áo choàng nạm biên ngân hồ của ta đến cho Tam tiểu thư mặc."

"Vâng." Một nha hoàn xinh đẹp thi lễ, đi ra sau tấm bình phong, lấy ra cái áo choàng mới mặc hôm nay của lão thái quân, đưa cho Tiết Tĩnh Xu thay.

Chu lão thái quân lại nói: "Tuệ Hương, ngươi hiểu biết quy cũ trong cung, ngươi đi cùng Tam tiểu thư tiến cung, phải hầu hạ cẩn thận."

Một cái nha hoàn cao gầy "Dạ!" một tiếng, cúi đầu đi đến sau lưng Tiết Tĩnh Xu.

Không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, Tiết Tĩnh Xu đi theo Phúc công công ra sân.

Liễu Nhi còn chờ ở bên ngoài, thấy tình hình như thế, cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Tiết Tĩnh Xu nhìn Hạ ma ma nói: "Hạ ma ma, làm phiền ngài sắp xếp một chỗ nghỉ ngơi cho nha hoàn này của ta."

Thấy Hạ ma ma gật đầu, Tiết Tĩnh Xu lại gật đầu với Liễu Nhi, đoàn người vội vàng đạp tuyết rời đi.