Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 103




Động tác này làm A Cửu không khỏi nhớ lại lần đầu tiên lúc gặp Mạc Hải Đường, khi nàng quỳ gối trên cầu, gió tuyết như dao cắt mặt.

Cảnh Nhất Bích cũng là như vậy đi tới, đem ô đặt trên đầu nàng.

”Ngươi vì sao tới đây.”

A Cửu nhìn hắn, trên dù tuyết đọng, tầm mắt hướng lên nóc nhà, lại không phát hiện bất kì dấu chân nào.

”Ngươi thoạt nhìn tâm tình không tốt?” Hắn không trả lời, trái lại trực tiếp hỏi.

Mặt nạ của hắn rất quỷ dị, che khuất toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng cho tới tận bây giờ lại không thể nhìn thấy ánh mắt.

”Tâm tình ta rất tốt”.

Nàng cười cười, sau đó giơ lên chén canh cá, ”Vì thế hơn nửa đêm mới chạy tới nơi này uống canh.”

”Ta thấy người đi gặp Quân Khanh Vũ, không phải sao?”

Hắn trực tiếp nói, làm nụ cười A Cửu nhất thời ngưng lại, ”Ngươi đi theo ta?”

Tử Nguyệt hơi ngẩn người, nghe trong lời A Cửu có điểm không vui, vội xoay đầu thấp giọng nói, ”Nghe nói hoàng cung xảy ra ám sát, mặc dù đã che dấu nhưng kinh thành vẫn có tin đồn nói Mộ Dung Tự Tô làm. Hơn nữa nghe nhiều người nói nên ta đến xem.”

A Cửu không chú ý tới câu nói sau cùng của Tử Nguyệt, trong đầu đang mải mê suy nghĩ, vì sao lại cho rằng là Mộ Dung Tự Tô làm?

”Ngươi cảm thấy Mộ Dung Tự Tô làm?”

Cái kia Thừa tướng đã điều tra ra, cũng không phải là thật mà là có người giả mạo.

”Mộ Dung Tự Tô muốn cùng Quân Khanh Vũ hợp tác, tự nhiên hắn sẽ không làm như vậy”. Tử Nguyệt chậm rãi nói. ”Chỉ sợ có kẻ lợi dụng muốn mượn chuyện gây xích mích giữa Mộ Dung Tử Tô cùng Quân Khanh Vũ.”

A Cửu trầm mặc trong chốc lát, nhìn người đang đứng đối diện, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt u buồn, ” Việc kia chưa chắc đã không tốt, hơn nữa ta cho rằng với tính cách của Quân Khanh Vũ, ngược lại hắn sẽ lợi dụng cơ hội mà đánh lừa kẻ khác, để bọn họ cho rằng gian kế thành công.”

Khóe miệng hiện lên một tia cười cay đắng.

Đối với Quân Khanh Vũ mà nói, chỉ cần là một quân cờ hữu dụng, hắn sẽ không buông tay.

Tử Nguyệt dừng một chút, ánh mắt rơi vào vết thương được băng bó trên tay A Cửu, thanh âm kinh ngạc, ”Ngươi hôm qua bị thương?”

”Không có”. A Cửu lắc đầu, ”Đột nhiên cảm thấy muốn làm canh, không cẩn thận nên bị bỏng.”

”Cái kia…..Dược lần trước đưa cho ngươi, đối với bị phỏng hiệu quả cũng rất tốt.”

Tử Nguyệt nói rất nhẹ, giống như một người thần bí, có đôi khi nghe lại dường như đến từ một nơi rất xa xôi.

”Cảm ơn”. A Cửu nở nụ cười với hắn, đột nhiên nhớ ra bát canh trong tay, ”Ăn cơm chưa? Nếu không ta mời ngươi uống canh. Canh này một mình ta uống cũng không hết.”

Đột nhiên nhớ tới bản thân làm canh cho một người không thích mình để rồi vì chán ghét mà ném đi, A Cửu trong lòng hơi cay đắng. Bản thân rõ ràng có thể ăn.

Tử Nguyệt cách mặt nạ nhìn A Cửu, tựa hồ đang cười, sau đó gật gật đầu.

Bất quá rất nhanh hắn giơ tay lên vuốt ve mặt nạ, “Ta, ta không thể ăn . Ta… Ta nghĩ ngươi cứ ăn đi.”

Nhìn mặt nạ Tử Nguyệt dính tuyết, A Cửu nhớ tới hắn có thể là Nguyệt Ly quốc kỳ lân, không thể gặp ánh trăng, bằng không sẽ hiện ra nguyên hình.

Nhìn tóc đen trước mắt bay ra, A Cửu hiếu kỳ nâng tay đưa về phía mặt hắn.

”Đừng đụng.”

Vì động tác bất ngờ của A Cửu mà Tử Nguyệt cả kinh lùi về phía sau một bước, hắn nắm chặt tay nàng, trong thanh âm chứa sự hoảng loạn.

”Xin lỗi”

Nhìn thấy sự khó chịu của hắn, A Cửu vội rút tay về, áy náy nói.

Tử Nguyệt cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại mặt nạ của mình, sờ soạng một phen xác nhận có mang tốt hay không.

”Tử Nguyệt, ta không đụng tới.”

”Ân.”

Hắn cúi đầu như cũ, thấp giọng nói, ” Ta đi trước, bảo trọng. Còn có, cảm ơn ngươi.”

Chớp mắt hắn nhảy nhanh xuống dưới, thân mình được bao phủ trong cơn gió tuyết.

Nhìn bàn tay còn đang giơ trên không trung, A Cửu có chút mờ mịt nhìn bóng lưng Tử Nguyệt.

Vừa rồi không phải hắn tức giận nàng chạm vào mặt nạ của hắn, mà là sợ hãi, hình như dưới lớp hóa trang kia che giấu điều bí mật gì đó không muốn bất kì ai biết.

Hắn giống như đoán trước được hành động của nàng không chứa địch ý.

Còn có, hắn nói cảm ơn với nàng?

Nàng làm được chuyện tốt gì sao? Bất quá chỉ là nhắc nhở về tình hình Nguyệt Ly quốc, vả lại nàng còn chưa nói đến việc Mộ Dung Tự Tô.

”Điện hạ, giờ đã không còn sớm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về Sở quốc, trong cung truyền tin qua đây nói có thể sẽ có động tĩnh.”

”Ân”, Mộ Dung Tự Tô gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ, trong tay cầm quân trắng nhưng suy nghĩ không biết nên hạ xuống chỗ nào.

”Tiến bên trái”

Bỗng đâu âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, khiên một trận âm thanh loảng xoảng vang lên, quân trắng trong tay Mộ Dung Tự Tô rơi trên mặt đất.

Một bòng đen xuất hiện, nhặt quên cờ lên, động tác vững vàng tao nhã đặt xuống bàn.

”Thắng thua đã định”

A Cửu vỗ tay, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Tự Tô, mới nhớ tới hành động đột ngột của bản thân, vội kéo mặt nạ xuống cười nói, “Xin lỗi, ta nên gõ cửa trước mới phải.”

Kỳ thực làm sát thủ, đời nào có ai đi gõ cửa.

Đợi cả nửa ngày, Mộ Dung Tự Tô mới tỉnh táo lại, thần thái phức tạp, ”Vinh Hoa phu nhân. Ta vốn tưởng người là thiếu niên sòng bạc, cũng đã nghi người là thanh lâu nữ tử, càng nghĩ đến người là sát thủ. Vậy mà rốt cuộc bây giờ mới biết, thân phận thật sự của người là Vinh Hoa phu nhân.

Bốn chứ Vinh Hoa phu nhân vang lên, sắc mặt của hai người đều trầm đi.

Đối Mộ Dung Tự Tô mà nói, đó là trào phúng, còn đối A Cửu mà nói, làm sao bình thườg được?!

Cả thiên hạ đều biết, Quân quốc có một vị Vinh Hoa phu nhân, được Quân Khanh Vũ hết lòng yêu thương, sủng ái.

Nhưng sự thật lại chỉ có mình nàng biết.

”Ta không có ý định giấu giếm, mong Tam hoàng tử thứ lỗi.”

”Ta không có ý trách cứ người”. Trên mặt Mộ Dung Tự Tô thoáng một tia xấu hổ, ý bảo A Cửu ngồi xuống, sau đó rót cho nàng một chén trà,”Chí ít ta biết thân phận khác của người, mà Quân Khanh Vũ không biết”

Khi đó nàng bảo hắn giữ bí mật, hắn còn cho rằng đó là nói đùa, nhưng vào đêm ngày hôm trước có vụ ám sát lớn, nàng cũng cố giữ không xuất thủ.

”Nghe nói điện hạ sắp rời khỏi đây, A Cửu có hai yêu cầu quá đáng, hi vọng điện hạ có thể đáp ứng.”

”Phu nhân mời nói.”

A Cửu trong chốc lát đem yêu cầu về Nguyệt Ly quốc nói ra, vốn cho là Mộ Dung Tự Tô sẽ ức giận, nhưng đối phương lại trầm mặc nửa ngày, gật đầu đáp ứng.

”Ta tin lời phu nhân nói, nước có thể lật thuyền cũng có thể đẩy thuyền. Lần này Sở quốc nội loạn, nguyên nhân căn bản cũng vì đối Nguyệt Ly quá hà khắc. Ta trước cũng đã hoài nghi, Quân quốc không phải là giàu có nhất, nhưng lại là nước cực mạnh, tới hôm nay ta mới hiểu được bởi vì nó có nội bộ ổn định.

”Hi vọng Tam hoàng tử khi đại xá thiện hạ sẽ đưa bọn họ tiến vào trong. Mà về việc của Tam hoàng tử với thái tử, bọn họ cũng tỏ thái độ tận lực giúp đỡ.”

”Tất nhiên rồi.”

Hai người nói chuyện một chút về chuyện của Nguyệt Ly, sau A Cửu nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.

Chờ nàng đi tới trước cửa sổ, Mộ Dung Tự Tô đột nhiên gọi A Cửu, ánh mắt thê lương, ”Mai Nhị, đến bây giời có thể hay không nói cho ta, biết tên thật của người?”

”Ta không danh không họ, tên chỉ một chữ A Cửu.”

”Hảo”, Mộ Dung Tự Tô khẽ cười ”A Cửu nếu có chuyện gì, sau này cứ việc nói cho tha biết. Thậm chí chỉ cần ngươi muốn rời khỏi hoàng cung, ta cũng có thể mang ngươi đi.”

A Cửu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, ”Tam hoàng tử sao lại nói vậy.”

”Coi như là ta suy đoán đi. A Cửu ngươi như vậy vốn không hợp với cuộc sống hoàng cung.”

“Cảm ơn ý tốt của người.”

Nói xong, A Cửu liền nhảy khỏi cửa sổ.

Mộ Dung Tự Tô nhìn chén trà nàng đã uống, cầm lấy, nhìn cái chén xanh biếc tựa như thấy nàng trong lòng bàn tay. Vì sao hắn nói muốn nàng rời khỏi hoàng cung, bởi vì hắn nhìn ra người nàng liều mạng bảo vệ không phải là Quân Khanh Vũ mà là Cảnh Nhẩt Bích!

”Tam hoàng tử, người không phải nói nhiệm vụ hoàng cung lần này chỉ có nàng mới có thể hoàn thành sao.”

”Không cần. Việc kia quá nguy hiểm.” Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi, “Mà nàng nói Nguyệt Ly không phải sẽ giúp sao, vì thế sự tình cũng không đến nỗi khó khăn như vậy.”

“Ảnh, ngươi còn nhớ khi chúng ta đến biên giới Quân quốc, gặp được một chiếc xe ngựa?”

Ảnh hộ vệ gật đầu “Thuộc hạ nhớ.”

Lúc đó có một xe ngựa lao vào lòng sông, nhưng vì không muốn gian tế Sở quốc hoài nghi mà xe ngựa của bọn họ chỉ có thể vội vã rời đi, không có cách nào xuống cứu.

“Kỳ thực, lúc đó A Cửu ở trên cỗ xe đó.