Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 126




A Cửu ngây ngốc trong bóng tối, không khí xung quanh yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm bụi bặm rơi xuống đất.

Vừa Thu Mặc chuẩn bị đã làm nàng lăn lộn khó ngủ, sau lại nghe thấy một tiếng hoàng thượng, làm cho nàng lập tức hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí theo bản năng mà y phục cùng giầy cũng không kịp mặc đã nhảy từ trên giường xuống, sau đó ngăn trước cánh cửa.

Hai người tuy cách một cánh cửa, nhưng A Cửu biết, khoảng cách giữa hai người bọn họ không chỉ là một cánh cửa...

Còn có, sự sỉ nhục mà nàng vô pháp tha thứ.

Còn có, Thập Nhất mà nàng vô pháp buông tha.

Còn có, nàng cùng Quân Khanh Vũ vốn không nên gặp nhau...

Không chỉ bởi vì hắn không tin nhất sinh nhất thế nhất song nhân, mà còn vì không có cách nào làm hai người bình đẳng giữa hoàng quyền, còn vì nàng không may đi tới nơi này, vì sáu năm sau ngày hắn chết chính là ngày nàng kỳ vọng có thể trở về hiện đại...

Có một loại cảm tình, nếu như không thể mai một, vậy thì chỉ có thể chôn sâu!

Chủy thủ xẹt qua đầu ngón tay, bén nhọn đau đớn làm A Cửu từ trong mộng tỉnh lại.

Quân Khanh Vũ, ngươi hỏi ta, ta có từng thích ngươi không?

Kỳ thực, là ta yêu ngươi!

Nhưng ta lại muốn chẳng qua là một cuộc sống bình đạm rời xa thị phi, vô luận phú quý bần cùng, chỉ mong bình an.

Nhưng, Quân Khanh Vũ ngươi làm được sao?

Số mệnh đã định hắn ba năm sau sẽ thống nhất lục quốc, thống nhất giang sơn, trở thành đế vương Quân quốc trẻ tuổi nhất trong lịch sử.

Sáu năm sau phồn hoa thịnh thế, vậy mà hắn lại khó hiểu chết trên tế đài.

Hắn vì toàn bộ giang sơn khuynh hết mọi, hậu cung xinh đẹp ba nghìn, bây giờ lại yêu thương sâu sắc Tô Mi.

Lại sao có thể vì nàng mà bỏ ba nghìn yếu thủy, chỉ cần một gáo nước?!

Trong bóng tối, máu tươi đỏ sẫm tràn ra, lập tức ngưng kết thành hạt châu, dọc theo lưỡi dao sáng như tuyết nhỏ xuống.

A Cửu chậm rãi cúi đầu...

"Mai Nhị..." Ngoài cửa, hắn một tay như trước đỡ trên cánh cửa khắc hoa, ngón tay thon dài tuyệt trần hận không thể đem chúng bẻ gãy.

Lúc này, nhiều hơn một giây trầm mặc đối với hắn mà nói chính là giày vò.

Từ trước đến nay hắn luôn cao ngạo, chưa từng như vậy hỏi qua một người có thích mình hay không...

Hắn là Quân Khanh Vũ, là cao cao tại thượng đế vương, có dã tâm thống nhất lục quốc, vậy mà lại hỏi một nữ nhân, có thích mình hay không?

Quá khứ, từng có bao nhiêu nữ nhân lao lực tâm tư muốn bò long sàng của hắn?

Từng có bao nhiêu nữ nhân tỉ mỉ trang điểm, chẳng qua chỉ mong hắn coi trọng liếc mắt một cái?

Mà bây giờ, tuy chật vật bị một nữ nhân nhốt ngoài cửa, nhưng vẫn như cũ mặt dày mày dạn, hỏi đối phương có từng thích mình hay không?

Trong tim, tựa như bị nữ nhân kia cắm vào một cây đao, theo thời gian, cây đao kia giống như nhược điểm bị nàng chế trụ, tàn nhẫn xoay tròn.

"Mai Nhị, ngươi không dám trả lời ta sao? Ngươi có hay không thích ta..."

Quân Khanh Vũ lại hỏi, không còn loại bá đạo ngày xưa.

"Không có." Bên trong rốt cuộc cũng truyền đến thanh âm nữ tử lành lạnh mà tuyệt quyết, "Thần ngoại trừ đối hoàng thượng tôn kính cùng phục tùng, thì chưa từng từng có nửa điểm tình cảm khác."

Thanh âm kia, lãnh tựa lưỡi dao đông lạnh sắc bén, đau đớn đến tận xương tủy, máu nóng trong nháy mắt ngưng kết.

Mà nàng, mỗi một chữ đều như đinh đóng cột, không chút tình cảm.

Xa lạ tựa như lần đầu tiên gặp mặt...

Mà thậm chí so với người lạ còn tàn nhẫn hơn...

"Hảo."

Quân Khanh Vũ lảo đảo lui về sau một bước, khuôn mặt dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch.

Cặp song đồng thật sâu dừng nơi A Cửu đứng, giơ tay lên chỉ hướng nàng, xả ra một nụ cười khổ, lại là nửa ngày cũng nói không nên lời.

Hắn đường đường là một đế vương, thế nhưng lại ở trước mặt một nữ nhân rơi vào tình cảnh này!

Thật sự buồn cười đến cực hạn, nhưng mà, hắn lại nói không ra lời...

Thậm chí muốn tuyên bố phải đem nữ nhân này băm thây vạn đoạn cũng nói không ra lời...

Nửa ngày, hắn mới yếu ớt mở miệng, thanh âm tựa khóc tựa cười, "Mai Tư Noãn, ngươi là nữ nhân lạnh tình nhất ta từng gặp!"

Đây là lần đầu tiên trong mười chín năm qua, hắn lần thứ hai nói với nữ nhân tên Mai Tư Noãn này như vậy!

Mà mỗi lần, đều là hắn nói với nàng...

"Ha ha ha..."

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lảo đảo lui bước, nhìn cả vườn hoa mai, chợt xoay tròn, thân thể như phiên hồng bay về phía không trung.

Hơn thế đồng thời, một thanh kiếm màu sắc trang nhã từ trong tay áo lao ra, phảng tựa ngân quang, trong nháy mắt chém đứt cả vườn hoa mai.

Nháy mắt, những nụ hoa hé nở chỉ chờ tuyết rơi liền khai trở nên bừa bãi thành một mảnh, tàn chi rơi xuống, cánh hoa bay bay...

Thậm chí, cả vườn hoa thế nhưng không còn một gốc cây hoàn hảo...

Cầm kiếm đứng trong viện tử bừa bãi, nhìn những cành mai hỗn độn, con ngươi màu tím lộ ra tiểu ý buồn bã mà điên cuồng, "Trên thế giới này, nếu Quân Khanh Vũ ta không chiếm được, vậy thì sẽ tự tay hủy diệt!"

Dứt lời, song đồng dữ tợn sung huyết nhìn thanh kiếm trong tay, chặt đứt gốc mai cuối cùng, rồi lập tức cầm kiếm xoay người rời đi.

Ánh trăng chiếu lên viện tử một mảnh sầu thảm, cửa chậm rãi bị đẩy ra, A Cửu mặc y sam màu trắng, chân trần đi tới trong viện, nhìn hoa rơi trước mắt, cười đến buồn bã.

Quân Khanh Vũ, chỉ mong ngươi tuân thủ lời ngươi đã nói, từ nay về sau, không bao giờ đi đến trung điện nữa...

Ngươi và ta, vốn là người của hai thế giới.

Hoa nở bất đồng thưởng, hoa rơi bất đồng bi.

Muốn hỏi tương tư chỗ, hoa nở rồi hoa tàn.

Niệm xong câu thơ này, chủy thủ trong tay nàng liền vung lên, đâm vào nơi hắn cuối cùng hạ kiếm xuống.

Rồi lập tức xoay người trở về phòng.

Ngày mai, là sinh nhật Thái hậu...

Tất cả cung nhân đều nghe được động tĩnh truyền ra từ trung điện cùng tiếng cười quỷ mị, nhưng là lại không người nào dám đi vào, thậm chí khi nghe thấy thanh âm cành mai bị chặt rơi trên mặt đất cũng không dám cử động...

Không lâu sau, quả nhiên thấy hoàng thượng từ bên trong đi ra, trong tay cầm một ngân bạch trường kiếm, tóc đen như thác, bạch y phiên phi.

Rõ ràng một thân tuyết trắng, nhưng trên người đều ngưng sát khí, làm cho người cảm giác như gặp phải A Tu La bước ra từ địa.ngục.