Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 17




Trong viện tử ánh trăng chiếu rất sáng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm gió thổi qua lá cây.

Ba bóng dáng theo viện ngoại chạy như bay xuống, sau đó cúi người quỳ gối trước mặt người đang nằm trong viện, “Công tử.”

“Ba đường người tối qua lai lịch đã rõ ràng, chỉ là không biết người tên A Cửu kia từ đâu tới. Tựa hồ hoàng thượng cũng đang tìm hắn.”

A Cửu? Cảnh Nhất Bích thình lình mở mắt, trong đầu không ngừng vang lên một tiếng kia, Thập Nhất.

Tên sát thủ thanh âm dị thường trong trẻo và lạnh lùng, nhưng khi hô lên hai chữ này, lại mang theo vẻ cưng chiều cùng ôn nhu.

Hắn không biết tên sát thủ kia. Thậm chí trong trí nhớ cũng tìm không được thanh âm tương tự, càng không nhớ rõ người kia là ai.

Nhưng mà ánh mắt của đối phương, lại như vậy chuyên chú cùng kiên định…

“Thanh Phong.” Cảnh Nhất Bích tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ngồi dậy, “Hoàng thượng tối hôm qua ra chiêu… Hắn tính tình trầm ổn, nhưng tối hôm qua lại có chút không khống chế được, hình như rất tức giận… Nếu Tả Khuynh đã muốn tìm A Cửu, vậy ngươi nghĩ biện pháp giúp đỡ hắn.”

“Dạ.”

Thanh Phong đáp một tiếng, tiếp tục nói, “Ngày mai Thừa tướng đại nhân sẽ xuất hiện ở đại điện tuyển phi. Thậm chí Thụy Cảnh vương cũng sẽ trở về.”

Cảnh Nhất Bích ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng cùng chán ghét, “Hắn cũng đi?! Xem ra hắn và Thừa tướng đều có chút đứng ngồi không yên.” Dứt lời liền phất tay áo dựng lên, thân ảnh đạm lục sắc lướt đi, mang theo từng mảnh lá rụng.

Thấy hắn đứng dậy, mấy hộ vệ đồng loạt quỳ gối trên mặt đất.

Động tác này bình thường đã thành thói quen. Vào giờ khắc này thế nhưng làm cho Cảnh Nhất Bích đột ngột dừng lại. Tuyệt mỹ môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, “Hôm nay ta nghe có người nói. Giữa người với người, không hề có sự phân biệt. Khiến cho người khác quỳ xuống, không hẳn đã thể hiện sự tôn quý của mình, khiến cho người ta tâm phục. Thanh Phong, sau này ở trước mặt ta, miễn việc quỳ lễ.”

“Công tử…”

Ám vệ cả kinh, tuy biết rõ công tử từ trước đến nay nói một là một, thế nhưng lại không dám đứng lên.

“Để cho người khác cúi đầu quỳ lạy. Kỳ thực…” Trong tay áo xiết nắm thành quyền, lam nhạt đáy mắt có một loại phức tạp thống khổ, Cảnh Nhất Bích thanh âm êm ái lại mang theo một loại kiên định, “Cũng là việc khiến ta thống hận nhất.”

Thanh Phong tựa hồ hiểu được ngụ ý công tử, lập tức đứng lên.

“Công tử, chuyện nha hoàn của Mai tiểu thư, thuộc hạ đã dàn xếp được rồi.”

“Ân.” Cảnh Nhất Bích như có điều suy nghĩ đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn mai đã nở nhị trắng nhàn nhạt thơm, mùi hoa tràn ngập bay qua đây, “Thanh Phong, ngươi nói xem, hoa đào khi nào mới có thể nở.”

Nói xong lại không chờ Thanh Phong trả lời, một mình trở về sương phòng.

A Cửu kịch liệt ho khan tỉnh lại. Lúc này, trời đã hửng sáng, cung nữ đã bưng tới nước rửa mặt cùng trang phục chọn phi hôm nay.

Mà bên ngoài, đã nghe thấy thanh âm mấy nữ tử Thôi Bích Ảnh, xem ra các nàng đã sớm tỉnh.

“Mai tiểu thư, tối hôm qua người cả đêm ho khan, có muốn hay không mời nữ y tới xem một chút.”

A Cửu nhàn nhạt xua tay, liếc mắt nhìn về y phục phía trước, chỉ thấy nhất kiện y sam màu trắng.

Quá khứ, nàng tối cấm kỵ nhất chính là y phục màu trắng.

Bởi vì màu trắng quá sạch sẽ, không thích hợp với nàng. Mà trọng yếu hơn là, dễ dính máu.

“Bộ dáng như vậy, thật giống với vội về chịu tang.”

Nhìn A Cửu một thân bạch y, mặt không phấn trang điểm, đầu không cài chu trâm đi ra, Thôi Bích Ảnh khẽ mỉa mai nở nụ cười.