Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 47




Ngựa dưới thân cơ hồ lảo đảo một cái, người đeo mặt nạ đột nhiên thu hồi ô, lại khiến cho A Cửu cả kinh.

Mặc dù không biết nguyên nhân, thế nhưng nàng căn bản không dám phớt lờ.

Người nọ xuất quỷ nhập thần, nàng không phải là đối thủ của hắn.

Huống chi… Người nọ muốn cũng là ngọc bội, nàng không thể cho.

Không khí đột nhiên tụ lãnh, mặt trăng không bị che lấp, trên mặt ẩn ẩn có giọt mưa màu trắng, A Cửu nhìn kỹ —— là tuyết rơi.

Mà Quân Khanh Vũ phía trước cơ hồ muốn ngất đi lại toàn thân nóng rực, sờ vào trán hắn muốn phỏng tay.

“Uy, ngươi không sao chứ.”

“Tiểu mày.” (Nguyên văn á. Bạn không biết làm sao đâu >o< )

Quân Khanh Vũ ôm tay A Cửu, thấp giọng nỉ non.

“Họ Quân, ngươi rốt cuộc thế nào?”

Tránh cho tuyết rơi lưu lại móng ngựa, A Cửu liền bỏ ngựa lại, đem Quân Khanh Vũ ném trên mặt đất băng lãnh, nghĩ thầm hẳn có thể khiến hắn hạ nhiệt độ.

Nhưng mà Quân Khanh Vũ té trên mặt đất, lại ói ra một ngụm máu.

Vốn bởi vì mị dược phát tác mà mặt phấn hồng, lúc này trong nháy mắt lại chuyển bạch, bờ môi đỏ sẫm yêu mị lưu lại tử thanh, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn.

A Cửu muốn sờ mạch đập, Quân Khanh Vũ lại đột nhiên trở tay đem nàng nắm lấy hướng mặt mình, suy yếu nói, “Tiểu mày…” Sau đó tính toán muốn ôm nàng vào lòng.

A Cửu tức giận hất tay hắn ra, “Quân Khanh Vũ, mở mắt ra cho ta.”

Thanh âm lãnh lệ tựa hồ làm cho Quân Khanh Vũ chợt tỉnh một chút, tràn đầy đầy dục sắc mơ màng thấy rõ người trước mặt, một khắc kia, đáy mắt có thất vọng, có thống hận.

Quân Khanh Vũ một phen đẩy A Cửu ra, lại khiến chính mình lảo đảo một cái, té ngã xuống đất, “Cút cho trẫm, không được đụng vào trẫm.”

Rượu kia vốn không có dược, mà dược chính là ở cái cốc. Lúc này vì khống chế dược hiệu phát tác mà kiệt lực, hắn cơ hồ toàn thân đã không còn sức, ý thức rời rạc.

“Ta mới không muốn đụng vào ngươi.” A Cửu cười lạnh một tiếng, đem ngọc bội trong lòng lấy ra.

Lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát, ngọc bội một thân xanh biếc, nhẵn nhụi mà bóng loáng, kỳ lân con ngươi sáng sủa, cao quý mà ôn hòa.

Chỉ là, khối ngọc này không có máu tươi của đế vương.

Mắt lạnh nhìn Quân Khanh Vũ tựa trên tảng đá, A Cửu đi qua, đặt chủy thủ trên cổ tay trắng nõn của hắn.

Máu tươi từ vết thương tràn ra, một chút tích trên ngọc, nhưng mà máu lại chảy lướt qua, căn bản không ngưng kết. Thậm chí không dính nhuộm huyết sắc.

Tại sao có thể như vậy? A Cửu lại thử một chút, nhưng mà máu vẫn không có cách nào ngưng tụ.

Thập Nhất từng nói, khối ngọc này bởi vì Quân Khanh Vũ oán niệm cùng chấp niệm mới có linh tính, mở ra đường hầm thời không.

Mà lúc ấy, hắn mới hai mươi lăm tuổi. Hắn oán niệm cùng chấp niệm cái gì?

Chẳng lẽ khối ngọc này cần phải phải chờ tới khi hắn hai mươi lăm tuổi?!

A Cửu có chút nhụt chí đứng lên, nhìn Quân Khanh Vũ nhắm mắt cơ hồ chết ngất tại chỗ, sợi tóc rơi lả tả, diện mục nhất thời ửng hồng, nhất thời trắng bệch.

Không được, không thể để cho hắn lúc này chết. Hắn chỉ có thể chết vào sáu năm sau.

“Uy, Quân Khanh Vũ.” A Cửu đưa lay hắn tỉnh, liếc mắt nhìn bụng dưới thắt lưng biến hóa, “Ngươi vội vàng thì tự mình giải quyết đi.”

“Cái gì?”

Quân Khanh Vũ khó có thể tin nhìn A Cửu.