Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 57: Chân thành




Chương 57: Chân thành.

Edit + Beta: Như Heo.

Ngươi chết ta cũng không có ý định sống tiếp... Sao ta có thể chỉ vì thích ngươi mà cắt cổ tự sát...

Ngu Đường ngơ ngác nhìn Tống Tiêu, hai câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn, như vậy ý tứ chính là: "Ta từ lâu đã không thích ngươi, ta yêu ngươi, yêu nhiều đến mức ngươi chết đi ta cũng không muốn sống tiếp."

Tại sao lại như vậy? Làm sao có thể?

Ngu Đường không dám tin kéo Tống Tiêu qua, đỡ lấy vai y, khàn giọng nói: "Quân Trúc, ngươi lặp lại lần nữa."

Tống Tiêu mím mím môi, cúi đầu giận dỗi nói: "Ta chỉ nói một lần, ngươi nghe không được thì thôi."

Trong phòng lâm vào im lặng, an tĩnh một lúc lâu, Ngu Đường chặt chẽ ôm người vào trong ngực, tựa hồ muốn đem y khảm sâu vào trong thân thể chính mình. Tất cả chuyện này diễn ra quá mức đột ngột, vốn cứ tưởng phải mất rất nhiều thời gian để khiến y yêu hắn, nhưng không nghĩ tới, hắn từ lâu đã chiếm được phần tình cảm này rồi.

"Được rồi, ngươi chỉ nói môt lần vậy thì ta sẽ tin lần này, sau này ngươi có đổi ý nói cái khác ta cũng sẽ không tin," Ngu Đường giống như đứa trẻ được cho kẹo, ôm Tống Tiêu không ngừng lắc lư qua lại, "Quân Trúc, Quân Trúc..."

Tống Tiêu bị hắn ôm, nghe hắn ở bên tai một lần rồi lại một lần gọi tên mình, trong lòng không khỏi đau đớn khổ sở, cái tên đáng thương này, chẳng lẽ hắn cho rằng mình không yêu hắn? Cảnh Nguyên đế anh minh cơ trí tại sao mỗi khi đụng phải chuyện bọn họ đều trở nên hồ đồ thành ra như vậy.

Chậm rãi đẩy hoàng thượng tâm hồn còn đang bay lơ lững ra, Tống Tiêu thở dài, nhẹ nhàng ấn xuống trán hắn một nụ hôn: "Trước đây giữa chúng ta cách nhau quân thần chi lễ, gia quốc sơn hà, đôi khi lại quên mất chúng ta là phu thê cũng là quân thần."

Ngu Đường giương mắt, hoàng hậu của hắn đang giải thích với hắn, hành động xa cách giữ lễ trong lời nói năm đó không phải vì không thích hắn, mà là do hoàn cảnh ép buộc. Tầng giấy mỏng manh đột nhiên bị xuyên thủng, sự thật phơi bày ngay trước mắt, hoàng đế bệ hạ sau khi suy nghĩ rõ ràng mới ý thức mình vừa nhận được một cái hôn môi của hoàng hậu, trên đầu nhất thời nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

Tống Tiêu nhìn hoàng thượng trở nên ngốc nghếch, nhịn không được cong mắt cười, sớm biết nói ra những lời này sẽ khiến hắn vui vẻ như vậy, hai người đã không phải căng thẳng nhiều năm qua. Nghĩ tới đây, hai mắt Tống Tiêu không khỏi tối lại, nếu không phải vì sự thận trọng chết tiệt này, có lẽ đời trước Ngu Cẩm Đường sẽ không phải chết.

Tộc Hung Nô từ lâu đã không chịu quy phục, Ngu Cẩm Đường lúc trước nhất định phải ngự giá thân chinh thật ra là vì giận dỗi với Tống Tiêu.

Ngày ấy, hai người lại vì chuyện trên giường mà lần thứ hai phát sinh xung đột, Tống Tiêu nói sao cũng không chịu cho hắn làm đến cùng, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà trở mặt với hắn.

"Ta không muốn..." Hoàng hậu quần áo xộc xệch đẩy hoàng thượng ra, lui vào góc giường.

Ngu Cẩm Đường đang lúc cao hứng, nỗ lực đem người dỗ lại, nhưng có dụ dỗ thế nào cũng vô ích, vì vậy không khỏi có chút tức giận: "Trẫm vì ngươi mà phi tần cũng đều không tuyển, vậy mà ngươi còn không chịu hảo hảo thị tẩm, ngươi tưởng trẫm là thánh nhân chắc?"

Tống Tiêu cũng giận, người này chỉ lo thoả mãn chính mình, từ trước tới giờ không hề để ý sống chết của y: "Ai không cho phép ngươi nạp phi, hoàng thượng muốn mỹ nhân ba ngàn, thần cũng sẽ không nói một chữ "Không"!"

Ngu Cẩm Đường đỏ mắt, bàn tay xiết chặt đến nỗi tiếng khớp xương vang lên răng rắc. Hắn cường thú Tống Tiêu vào cung, cái gì cũng đều theo ý y, nguyên tưởng rằng dù là tảng đá cũng sẽ có lúc bị ủ ấm, nhưng không may người nọ lại là một phiến trúc, ủ cũng không ấm, chỉ có thể đâm thật sâu vào da thịt của hắn, rút không ra liền vô cùng đau đớn.

Tiếp tục ở đây nữa hắn sợ sẽ làm ra chuyện khiến sau này hối hận, Ngu Cẩm Đường đứng dậy, phủ thêm long bào, trong đêm giá rét rời khỏi Phượng Nghi cung. Ngày hôm sau bèn tuyên bố muốn đi Mạc Bắc ngự giá thân chinh.

"Vậy tại sao ngươi không chịu hảo hảo thị tẩm?" Ngu Đường vừa nói, vừa bắt đầu cởi nút buộc áo ngủ Tống Tiêu. Nếu hai bên tình nguyện, tại sao không chịu cho hắn đụng chạm, hắn thú bà xã về nhà không phải để đặt trên bàn, mà là muốn đặt trên giường thân thiết.

"Bởi vì... A..." Một cái hôn nóng rực rơi xuống cần cổ, Tống Tiêu hừ một tiếng, còn chưa mở miệng đã cảm giác được một cánh tay thon dài chui vào trong quần ngủ, lần tới vị trí nguy hiểm, nhịn không được run lên, phản xạ có điều kiện đẩy Ngu Đường ra.

Ngu Đường bị đẩy ngã ngửa, hai tay chống đỡ phía sau, nhíu mày nhìn y, lúc này đã hiểu rõ tâm ý đối phương, tuy không còn cảm giác đau lòng như trước, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút bi thương. Ngu Đường đến gần, đẩy ngã Tống Tiêu, nắm cằm y, lần này hắn phải biết đáp án cho bằng được: "Tại sao?"

Nếu không phải không yêu, vì sao vẫn muốn né tránh?

"Bởi vì..." Tống Tiêu chu môi, lời này thật sự rất khó mở miệng, thế nhưng nếu không nói ra, hai người bọn họ sẽ trở lại tình trạng như trước đây, huống hồ đã qua một đời, vấn đề này trước sau gì cũng phải giải quyết, chỉ có thể tận lực thôi miên bản thân không cần phải xấu hổ, "Bởi vì... rất đau..."

"Đau?" Ngu Đường trợn tròn mắt, hắn nguyên tưởng vì phải phủ phục hầu hạ dưới thân người khác khiến Tống Tiêu cảm thấy khuất nhục, thế nào cũng không nghĩ tới là vì lý do này, "Vì sao ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết?"

Bởi vì da mặt Tống Tiêu mỏng, thời điểm thân thiết không cho hắn đốt đèn, hắn từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy rõ biểu tình của người dưới thân. Hơn nữa Tống Tiêu lại ít khi lên tiếng, thân thể thỉnh thoảng run rẩy làm hắn còn tưởng rằng đối phương cũng cảm thấy vui thích, còn vì vậy mà càng ra sức...

"Cung nữ giáo dẫn nói nam tử thừa nhận vốn phải chịu đau đớn, ta nghĩ nhịn một chút sẽ qua, nhưng... nhưng ngươi mỗi lần đều rất lâu... Ta... ta chịu không nổi." Lời này nói ra, Tống Tiêu không khỏi cảm thấy vô cùng lúng túng, nghiêng đầu đem mặt chôn vào gối đầu, từ cổ hồng đến tận ngón chân.

Ngu Đường lần này triệt để bối rối, chỉ biết ngây ngốc chống trên người Tống Tiêu một lúc lâu, lúc sau mới hồi phục tinh thần, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi y, thở dài: "Đồ ngốc, đau thì phải nói ta biết, nếu không ta còn tưởng rằng ngươi cũng... haizz..."

Ngu Đường ngồi dậy, day day huyệt thái dương, hiện tại hắn không biết nên khóc hay nên cười, xoay người lấy trong tủ đầu giường ra một chai nhựa nhỏ tinh xảo, quay lại nằm úp xấp trên người Tống Tiêu: "Trước đây là ta không tốt, chỉ lo bản thân thoải mái, mà không biết ngươi..."

Tống Tiêu nghe không lọt những lời trắng trợn như vậy, nỗ lực đẩy hắn ra.

"Ngươi xem, đây là cái gì?" Ngu Đường cầm cái chai nhỏ nhét vào tay Tống Tiêu. Xã hội hiện đại cái gì cũng có, trong thân thể thiếu niên này của hắn chứa đựng tâm hồn một người đàn ông ba mươi tuổi, đương nhiên không chịu nổi những ngày tháng thanh tâm quả dục, từ lâu đã xem một số phim ảnh, còn từ đó mà học được không ít kỹ xảo.

Tống Tiêu nhìn chiếc bình nhỏ trong tay, bên trên toàn là chữ tiếng Anh, cho dù không nhìn chữ, y đại khái cũng đoán ra được là cái gì, đơn giản là giống thuốc mỡ trước đây bọn họ hay dùng.

"Chúng ta thử một lần, có được không, ta sẽ đến từ từ, đau ngươi liền nói cho ta biết," Ngu Đường ôm Tống Tiêu nhỏ giọng dụ dỗ, "Nam tử kết hợp, không phải là một bên chịu thiệt một bên hưởng thụ, phải là hai người đều vui thích mới đúng, chúng ta muốn sống cùng nhau cả đời, ngươi cũng không thể bắt ta ăn canh không ăn thịt chứ?"

Lúc nghỉ đông, Tống Tiêu cũng bị Ngu Đường lén lút kéo đi xem hai bộ phim, bên trong cũng là hai người người đàn ông, bên thừa nhận kia tựa hồ cũng không phải là thống khổ lắm, y cũng từ từ ý thức được, có lẽ cung nữ giáo dẫn đã nói sai.

Nhìn lọ gel bôi trơn, lại nhìn ánh mắt tràn ngập ôn nhu của Ngu Đường, Tống Tiêu mím mím môi, gật đầu một cái khẽ đến nỗi khó mà nhìn thấy được.

Ngu Đường nhỏ giọng hoan hô một tiếng, lập tức hôn lên môi Tống Tiêu.

Ôn nhu đụng chạm, tinh tế liếm láp, sau đó chậm rãi thăm dò, trằn trọc đè ép, Ngu Đường một bên hôn, một bên cởi nút buộc áo ngủ Tống Tiêu.

Vừa rồi mở ra mấy cái, lần này liền triệt để mở rộng ra. Bàn tay mang theo vết chai dọc theo đường eo duyên dáng một đường lần xuống.

"A..." Eo Tống Tiêu là chỗ mẫn cảm nhất, nhịn không được khẽ rên thành tiếng.

Ngu Đường buông tha cánh môi mềm mại, chống người lên nhìn y. Đèn trong phòng rất sáng, cảnh đẹp trước mắt vừa nhìn một cái là thấy rõ mồn một, áo ngủ tơ lụa màu lam nhạt bị kéo xuống tận khuỷu tay, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Thân thể Tống Tiêu trải qua hai năm rèn luyện đã không còn tái nhợt vô lực như xưa, trên người đã có chút cơ thịt rắn chắc, bởi vì vừa được xoa nắn mà nổi lên màu hồng nhạt khoẻ khoắn, thoạt nhìn giống như con tôm luộc, đặc biệt mỹ vị.

Một đôi mắt xinh đẹp, bởi vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà có chút mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn. Ngu Đường chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, cúi người, ở trên xương quai xanh xinh đẹp cắn một cái, thuận đường liếm xuống, ngậm vào một điểm hồng nhạt nhô ra.

"Ưm..." Thân thể Tống Tiêu nhịn không được run lên một cái, chỗ đó cực kỳ nhạy cảm, bị môi lưỡi ấm nóng ngậm lấy, trêu đùa, một trận khoái cảm tê dại từ ngực bùng nổ, truyền khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ xuống bụng dưới.

Trong phòng mở đèn, Tống Tiêu nhìn hoàng đế bệ hạ vùi đầu trước ngực hắn, một bên liếm láp, một bên giương mắt nhìn y, trong mắt mang theo ý cười, khiến y nhịn không được run rẩy. Cảm giác này quá mức mãnh liệt, Tống Tiêu uốn éo người, muốn né tránh.

Người đã áp dưới thân, hiển nhiên sẽ không có ý định buông tha, Ngu Đường không chỉ gia tăng cường độ mút vào, còn vươn tay, bắt lấy một bộ vị khác.

Tống Tiêu nhịn không được rên rĩ thành tiếng, thân thể cũng nổi lên phản ứng.

Ngu Đường giơ tay, cách quần ngủ vuốt ve Tiểu Tiêu Tiêu đã ngẩng đầu, vải vóc mềm mại không những không hề giảm bớt xúc cảm, ngược lại còn tăng thêm gấp bội.

Những chiêu này là do Ngu Đường học được trong phim ảnh, trước kia tranh sách trong cung cũng không được cặn kẽ được như vậy, giúp bọn hắn gia tăng được không ít tình thú.

Ngu Đường đời này như trước kiên trì luyện võ, chỉ cần ở nhà có thời gian sẽ cùng ám vệ luyện võ, bởi vậy trên tay có một tần vết chai mỏng. Đang bị bàn tay thô ráp bao bọc, Tống Tiêu không khỏi kêu lên thành tiếng, giơ tay ôm cổ Ngu Đường, hai người lần nữa bắt đầu môi lưỡi giao triền.

Thân thể càng ngày càng nóng, Tống Tiêu thở hổn hển, quần ngủ không biết đã biến mất từ khi nào, hai chân bị Ngu Đường tách ra gác trên vai.

Ngu Đường nhìn địa phương chưa từng được khai khẩn qua, nếp gấp màu hồng nhạt chặt chẽ co rút, đặc biệt dụ người. Nuốt một ngụm nước bọt, bóp chút gel bôi trơn ra lòng bàn tay, chậm rãi xoa nắn xung quanh.

Xúc cảm lành lạnh khiến Tống Tiêu ý loạn tình mê thoáng hoàn hồn, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, một ngón tay đã lần vào.

"A..." Tống Tiêu cau mày, có chút sợ hãi mà co rụt lại, lại bị Ngu Đường bắt trở về, ngón tay đi vào càng sâu.

"Đừng sợ, ta sẽ đến chậm." Ngu Đường hạ giọng dụ dỗ, cuốn lỗ lai y vào miệng mút cắn, một bên động viên thăm dò, cảm giác được nơi đó đã thích ứng, bèn thêm một ngón tay.

Thử tìm kiếm điểm kia trong truyền thuyết, Ngu Đường bên trong tìm tòi, đưa đẩy, kèm theo tiếng hô hấp đè nén của Tống Tiêu. Tiếng hô hấp ẩn nhẫn, nỗ lực kiềm chế tiếng rên rĩ đó càng khiến Ngu Đường thêm hưng phấn, sắp không khống chế được chính mình.

Chờ đến lúc Tống Tiêu có thể tiếp nhận được ba ngón tay, lúc này Ngu Đường mới nâng bờ mông mượt mà kia lên, hít sâu một hơi: "Bảo bối, ta đi vào, đau liền gọi ta có biết không?"

Tống Tiêu nhìn thoáng qua long căn bên dưới, thân thể không biết vì sợ hay vì hưng phấn mà khẽ run lên, còn chưa đợi y chuẩn bị sẵn sàng, ngươi kia đã nôn nóng động thân đi vào.

"A------" Tống Tiêu phát ra một tiếng kêu đau ngắn ngủi, liền kêu không được nữa, thân thể nhịn không được cong lên, ra một đầu mồ hôi lạnh.

Ngu Đường cũng không dễ chịu, cúi người khẽ hôn lên cần cổ đã nổi gân xanh của Tống Tiêu: "Ta không động, bảo bối, thả lỏng, đừng sợ..."

Đặc biệt thời điểm thân mật, Ngu Đường sẽ gọi y bằng cái xưng hô đáng xấu hổ này, bình thường Tống Tiêu sẽ rất lúng túng, nhưng giờ khắc này lại thấy như được động viên. Hết sức làm cho bản thân thanh tĩnh lại, thính ứng trong chốc lát, chờ đau đớn ban đầu qua đi, Tống Tiêu giương mắt, nhìn Ngu Đường đầu đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng: "Ngươi... ngươi động đi... A..."

Nói còn chưa dứt lời, Ngu Đường tựa hồ nghe được lệnh đại xá lập tức đưa đẩy.

Đau, vẫn là rất đau, Tống Tiêu cắn chặt môi dưới, chặt chẽ nhíu mày.

"Đừng cắn." Ngu Đường chú ý thấy y cắn môi, giơ tay mở miệng y ra, đồng thời thả chậm tốc độ.

"A... Ưm..." Tống Tiêu không có thứ gì để cắn, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rĩ đứt quãng, hai tay xiết chặt ga rãi giường. Quả nhiên, chuyện này, một một vạn lần cũng đau. Cũng may hiện tại gel bôi trơn tương đối tốt, không quá khó chịu như trước đây, có lẽ y có thể chống đỡ được lâu hơn một chút.

Tống Tiêu nhắm mắt lại, làm tốt chuẩn bị chịu đựng một buổi tối. Long căn kia cứng rắn như sắt, ở trong thân thể chậm rãi đưa đẩy, mỗi một lần đâm xuống đều mang đến đau đớn, không những vậy còn cố ý thay đổi góc độ, cảm giác này càng khiến Tống Tiêu khó lòng mà nhịn được.

Đột nhiên, một điểm nào đó trong thân thể bị đụng đến, Tống Tiêu đột nhiên mở choàng mắt, tiếng rên rĩ đau đớn trong miệng cũng dần dần biến điệu: "Ư ư... a..."

Ngu Đường ngẩng đầu nhìn y, một giọt mồ hôi như hạt châu từ đuôi lông mày trượt xuống cằm, lộ ra một cái tươi cười ý vị thâm tường: "Nơi này?" Sau đó, liền có ý đồ xấu xa mà chuyên tiến công vào cùng một điểm.

"Nơi... Nơi đó... A..." Tê dại kỳ dị từ chỗ đó bùng nổ, một đường chạy dọc theo sống lưng, Tống Tiêu cả người mềm nhũn.

Ngu Đường thấy vẻ mặt của y không còn thống khổ như trước, âm thanh cũng trở nên ngọt ngào mê người, liền bắt lấy thắt lưng Tống Tiêu, bắt đầu một cuộc đại tiến công.

Tống Tiêu chỉ cảm thấy bản thân đang nằm trên một chiếc thuyền, cơ thể chập chờn lên xuống theo từng đợt sóng, động tác mạnh càng ngày càng mang đến khoái cảm mãnh liệt, ngay tại lúc y cảm thấy bản thân sắp đạt đến đỉnh điểm, người bên trên lại tiếp tục gia tăng tốc độ.

"A... Ta không được... A... Hoàng thượng..." Trận chinh phạt này kéo dài cực lâu, Tống Tiêu rốt cục không chịu nổi mở miệng, cũng không biết mình đang nói cái gì, trước mắt một mảnh trắng sáng chợt loé, đạt tới đỉnh điểm.

Thế nhưng, người bên trên lại không có ý định dừng lại, xốc người Tống Tiêu lên, để y ngồi trong lòng hắn, nơi hai người người kết hợp nhất thời càng trở nên khắn khít.

"A... Ta không muốn nữa... A..." Tống Tiêu bị bức ép đến mức chảy ra nước mắt sinh lý, nhưng đại ác ma nhốt y lại không có ý định buông tha, ngược lại còn liên tục va chạm hồi lâu, sau đó đột ngột đem người ấn ngã, đồng thời một dòng nhiệt lưu bùng nổ tung toé trong thân thể Tống Tiêu.

Tống Tiêu bị hơi nóng bao bọc, hai chân không ngừng đươc run rẩy.

Ngu Đường chôn mặt vào hõm cổ Tống Tiêu, hít sâu một hơi.

Sáng hôm sau, Ngu Đường từ trong thoả mãn tỉnh dậy, trong lòng ôm hoàng hậu non mềm, nhìn thế nào cũng thấy anh tuấn đáng yêu, trên đầu nhịn không được lại nổi lên bong bóng màu hồng phấn.

========

Tiểu kịch trường:

<Thiên cổ nhất đế phiền não nhất là chuyện gì?>

Sử quan: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì việc ngự giá thân chinh."

Dã sử: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì đám loạn thần tặc tử."

Bách tính: "Cảnh Nguyên đế phiền não vì việc công văn chồng chất."

Chim nhỏ: "Vậy chân tưởng lịch sử rốt cục là cái nào?"

Đệ đệ: (¬_¬) "Phiền não vì chuyện giường chiếu không hài hoà."

[Heo: Dạo này tui bắt đầu đi làm thêm rồi mấy bợn ạ, đáng lý ra tính đăng hôm t7 tuần trước rồi đó, mà cái mắc đi làm nên nay mới đăng được, thông cảm nha, t7 này ai rảnh lên Metro Hiệp Phú tui phát sữa chua cho uống thử miễn phí ngập mặt luôn nè ^^]