Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 7: Ăn cơm




Edit + Beta: Như Heo.

Chương 7: Ăn cơm.

Tống Tiêu lặng lẽ nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt Ngu Đường, phát hiện người nọ bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại có vài phần chờ mong, không khỏi bật cười. Tống Tiêu thầm nghĩ quả nhiên là trẻ con, đeo bảng tên thôi mà cũng vui vẻ như vậy, Cảnh Nguyên đế trước kia không có dễ dỗ như vậy đâu...

Mở bao bì ra, bắt chước động tác lúc nãy của Ngu Đường cài lên cho hắn. Mùa hè mặc áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ cơ thể thiếu niên tỏa ra hơi nóng hầm hập. Tống Tiêu cẩn thận kéo lớp vải ra một chút vậy mà ngón tay vẫn cách lớp vải mỏng manh chạm vào thân thể người nọ, hô hấp lập tức tắt nghẹn, lật đật cài bảng tên, vừa chạm vào đã tách ra như phải bỏng.

Trước kia Ngu Cẩm Đường rất thích để Tống Tiêu giúp hắn cài thắt lưng, cài ngọc bội, Tống Tiêu làm những việc này vô cùng thuận tay.

Ngu Đường cúi đầu nhìn bảng tên trước ngực, nhịn không được mỉm cười, sau đó nhanh chóng thu hồi nụ cười, lại bày ra vẻ mặt như tảng băng trôi của mình, ký tên vào bảng xác nhận, sau đó sai Tống Tiêu ôm chiếc thùng nhỏ theo hắn về lớp.

Trong thùng đựng ba mươi mấy cái bảng tên, cũng không nặng lắm, Tống Tiêu nhắm mắt theo đuôi Ngu Đường trở về lớp học.

...

Lúc này cũng sắp bắt đầu tiết học kế tiếp, cũng là tiết học cuối cùng của buổi sáng, vẫn là tiết tự học, thế nhưng từ xa nhìn vào phòng học lại thấy một cái đốm sáng đang lắc lư qua lại trên bục giảng.

Ngu Đường liếc mắt lên bục giảng một cái rồi mang theo Tống Tiêu đi vào từ của sau trở lại chỗ ngồi của mình.

Vào trong rồi Tống Tiêu mới nhìn rõ cái đốm sáng kia thì ra chính là đỉnh đầu của thầy dạy Toán. Thầy giáo dạy Toán bị hói đầu, tóc mọc xung quanh thưa thớt như tổ chim. Tiết này là tiết tự học cho nên thầy giáo chỉ lại giảng cho mọi người hai bài tập mẫu.

Trường mới khai giảng được một tuần, bây giờ đang học "Tập hợp số", Tống Tiêu nhìn mấy cái dấu móc ngoằng ngèo trên bảng đen đến quáng mắt, cuối cùng đành phải lôi sách giáo khoa ra xem lại từ đầu.

"Số này... Nhìn lên bảng!" Thầy dạy toán giảng được một nửa thấy có mấy học sinh trong lớp không chịu nghe giảng cho nên lấy tay vỗ lên bàn, cả lớp hầu như đều hoàn hồn nhìn lên bảng, chỉ có duy nhất một người vẫn còn cúi đầu chưa "tỉnh". Vậy nên thầy giáo dạy toán đành phải xuất ra tuyệt chiêu sở trường của mình -- "cách không chọi trúng đầu."

Một viên phấn trắng nho nhỏ bay vút theo hình đường cong Pa-ra-bôn mang theo cơn thịnh nộ cuồng quét vạn quân của thầy giáo, thẳng tắp bay về hướng Tống Tiêu.

"Bộp--!" Trước khi viên phấn bay tới tiếp xúc thân mật với đỉnh đầu Tống Tiêu đã bị một bàn tay thon dài vững vàng tiếp được.

"Thưa thầy, cậu ấy vừa mới nhập học, nghe không hiểu." Ngu Đường thản nhiên nhìn ánh mắt phẫn hận của thầy giáo nói, sau đó tùy tay ném một cái, viên phấn vững vàng đáp trở lại hộp phấn.

"A, ngầu quá đi!" Có nữ sinh nhỏ giọng cảm thán.

"Thì ra là học sinh mới, nhưng dù không hiểu thì cũng phải chịu khó nghe một chút chứ, đề này tôi đã giảng trước một lần rồi." Bởi vì mỗi thầy giáo phải dạy hai lớp, mới vào học được một tuần, thầy giáo chưa quen mặt hết tất cả các học sinh, việc không chú ý tới học sinh mới là chuyện bình thường. Thầy toán không khỏi có chút ngượng ngùng, vội ho một tiếng rồi tiếp tục giảng bài.

Tống Tiêu mờ mịt ngẩng đầu lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhanh chóng giảng xong hai bài tập, dặn dò các bạn học nhanh chóng hoàn thành bài tập trên lớp buổi chiều nộp lại, giáo viên dạy toán mỹ mãn sờ cái đầu bóng loáng của mình, xoay người rời khỏi phòng học.

...

"Tư thế bắt phấn hồi nãy của lớp trưởng thiệt là ngầu chết người ta!" Một nữ sinh nhỏ giọng thì thầm với cô bạn cùng bàn.

"Đúng đúng, nhìn chărng khác gì cao thủ võ lâm." Nữ sinh ngồi cùng bàn gật đầu lia lịa.

"Ngồi cùng lớp trưởng thì ra còn có lợi ích này, ngao, có lớp trưởng ngồi cạnh, mẹ tớ không cần lo lắng con gái cưng bị chọi phấn nữa rồi." Hai nữ sinh hưng phấn bàn tán.

Người trong lớp bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, nháy mắt cả lớp đã giống như một bầy ong vỡ tổ.

Ngu Đường đứng lên, nâng cằm ý bảo Tống Tiêu ôm thùng các-tông theo mình lên bục giảng, đôi mắt lạnh lùng lia thẳng xuống dưới.

Lớp học vừa mới náo nhiệt lập tức lặng như tờ.

"Cậu phát." Ngu Đường bảo Tống Tiêu đặt thùng lên trên bục giảng, còn mình thì nhạn hạ đứng một bên nhìn Tống Tiêu phân phát bảng tên.

Tống Tiêu ngẩn người, thời gian giống như quay về thời điểm tuyển tú nữ năm đó. Vừa thú hoàng hậu, triều thần liền đề nghị tuyển tú nạp phi, vòng tuyển tú thứ nhất, Hoàng Thượng có thể trực tiếp phát bài tử cho các tú nữ địa vị trong nhà cao hoặc là đặc biệt sinh đẹp. Cảnh Nguyên đế nhìn thoáng qua đám oanh oanh yến yến bên dưới, không chút kiên nhẫn, trực tiếp ném bài tử sang cho Tống Tiêu, kèm thêm một câu "Ngươi phát."

Cúi đầu nhìn bảng tên khắc hai chữ "S-M" trong tay, Tống Tiêu bật cười, đây là phát bảng tên cho bạn học, có phải là tuyển tú nữ đâu.

Sắp xếp bảng tên xong, Tống Tiêu dựa theo thứ tự gọi từng người một tiến lên nhận thẻ. Lúc nãy đã nhớ rõ họ tên rồi, hiện tại phát thẻ lại thuận tiện đối chiếu mặt tưfng người, cho nên chỉ trong chốc lát Tống Tiêu đã xem như nhớ mặt cả lớp. Còn những người khác cũng bởi vì việc này mà bớt được phần nào cảm giác xa lạ đối với bạn học mới.

Mọi người háo hức bắt đầu đeo bảng tên, Tống Tiêu trở về chỗ của mình chăm chú làm bài tập.

Bài tập trên lớp cũng không quá khó, chỉ là phân loại tập hợp số. Tống Tiêu đã biết được tất cả chữ số Ả-rập và cả phương trình toán học. Chỉ cần xem sách giáo khoa một lần, trên cơ bản thì có thể làm được.

Ngu Đường một tay chống đầu lẳng lặng nhìn Tống Tiêu làm bài tập.

Múa bút rất chậm, nhưng chữ viết ra xinh đẹp phi thường, ngòi bút dựng thẳng, hình thành những đường nét vô cùng tự nhiên, vô tình đem cuốn bài tập toán viết thành bảng chữ mẫu thư pháp mất rồi.

Tống Tiêu viết xong bài tập, thở phào một hơi, quay đầu, liền thấy bạn cùng bàn chăm chăm nhìn mình. Ánh mắt chuyên chú kia giống hệt ánh mắt lúc Cảnh Nguyên đế nhìn y. Vốn tưởng rằng phải mất rất nhiều năm công sức mới có thể tìm được hắn, ấy vậy mà chưa đầy một tháng đã gặp lại nhau, quả là trời xanh có mắt. "Sao vậy?" Tống Tiêu có chút khẩn trương hỏi.

"Cho mượn bài tập chép cái đi!" Ngu Đường mặt mày tỉnh bơ mà nói.

Tống Tiêu: "..."

Ngu Đường không đợi Tống Tiêu đồng ý đã kéo vở bài tập của người ta qua, chữ viết cứng cáp hữu lực múa như bay, chẳng mấy chốc đã chép xong, sau đó ném cả hai cuốn vở qua cho Tống Tiêu, ghé vào mặt bàn ngủ tiếp.

"Bài tập làm xong nộp cho tớ," Lưu Lộ phía trước quay đầu lại cười tủm tỉm nói, "Tớ là tổ trưởng."

Tống Tiêu đưa hai cuốn bài tập cho cô nàng, quay đầu sang nhìn cái ót của tên kia, nhìn chăm chú nửa ngày thì ra là chờ chép bài tập à? Khóe miệng giật giật, Tống Tiêu lấy sách giáo khoa ra tiếp tục đọc.

"Reng---" chuông tan học vang lên, cả lớp nửa phút trước còn đang yên tĩnh nháy mắt đã ồ ạt lao ra khỏi phòng học.

Tống Tiêu nhìn trái ngó phải không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Mau mau đi ăn cơm, tới chậm tụi nó cướp hết đồ ăn ngon bây giờ." Tiền Gia Huy nhắc nhở Tống Tiêu một câu, sau đó chạy như bay.

"Binh đoàn ăn cơm" chậm rãi xuất phát hướng về phía nhà ăn. Tống Tiêu nhìn thấy mọi người đều tụm năm tụm ba cùng đi, theo bảng năng tìm kiếm bóng dáng Ngu Đường, phát hiện người nọ đã đi đâu mất tiêu rồi.

"Tống Tiêu, không có ai đi cùng cậu sao?" Hoa tỷ chạy đến bên cạnh Tống Tiêu cười hì hì nói, "Người ta đi với cậu nha."

"Không cần." Tống Tiêu xua tay, ăn cơm cùng nữ sinh không tiện cho lắm.

"Hình như cậu chưa làm phiếu cơm mà đúng không?" Chị Hoa bám riết không tha mà nói.

"Phiếu cơm?" Tống Tiêu sửng sốt, mới nhớ tới buổi sáng cô Cố có dặn phải đi làm phiếu cơm, Tư Đạt Thư nói để hắn đi làm nhưng bây giờ chã thấy bóng dáng đâu.

"Sao lại chậm như vậy?" Thanh âm trầm thấp êm ái từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Tống Tiêu ngẩng đầu bắt gặp gương mặt anh tuấn của Ngu Đường, gương mặt chưa trải qua gió sương mười phần non mịn, khoảng cách gần như vậy Tống Tiêu thậm chí còn có thể thấy được lông tơ nhỏ tí trên khuôn mặt hắn

Tống Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngu Đường nắm cổ tay kéo đi.

Tầng một nhà ăn đã đầy ấp người, Ngu Đường mang theo Tống Tiêu trực tiếp lên trên lầu ba. Nhà ăn của trung học Thánh Mông có ba tầng, tầng một là cung cấp cơm phần thông thường, tầng hai có rau xào, tầng ba là tự phục vụ.

Đa số con nhà giàu đều chạy lên lầu ăn. Tiệc tự chọn một lần hai mươi đồng, quẹt thẻ trước khi vào.

"Em chưa làm phiếu cơm." Tống Tiêu rút mấy tờ tiền mặt trong túi ra hỏi nhân viên công tác xem có nơi nào làm phiếu không.

Ngu Đường đem thẻ vừa quẹt xong ném cho Tống Tiêu: "Dùng của tớ."

Mấy nữ sinh xếp hàng phía sau thảng thốt một tiếng: "Má ơi, sao giống quá vậy."

Tống Tiêu giật khóe miệng, y biết, đây là một bộ phim truyền hình đang "hot" gần đây, mấy ngày trước lúc Đinh Tuệ cho y làm bài thi đã tranh thủ lên mạng xem cái này.

Nữ chính nghèo rớt mùng tơi rất thích một chiếc túi nhưng lại không có tiền, nam chính tổng giám đốc móc ra chiếc thẻ hoàng kim ném qua cho nữ chính nói: "Dùng của tôi." Lúc đó Đinh Tuệ còn thổn thức, nói cái gì mà gặp được loại bạn trai như vậy thì phải liều mạng gã cho hắn ngay.

Tống Tiêu nhìn phiếu cơm có in huy hiệu trường "S-M" bự chảng trên tay, lắc lắc đầu, cái loại kịch bản gì vậy nè...

==========

Tiểu kịch trường:

Ngư Đường: "Ta muốn để cho cả thế giới này biết, "Ngư Đường" này đã bị ngươi thầu rồi."(*)

Tiêu Tiêu: "Nhà ta chỉ mở một cái gánh hát, làm sao bao nổi ao cá."

Ngư Đường: "Qụet thẻ của ta."

Tiêu Tiêu: "..."

(*):Ngư Đường chính là ao cá. Câu này là ảnh đang bắt chước Phong Đằng trong "Sam Sam đến đây ăn nè" vô cùng nổi tiếng, được cư dân mạng đùa là tỏ tình theo kiểu "đại boss style".