Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 39




Hắn không nhanh không chậm cúi chào một cái, sau đó ngồi xuống ghế, ngón tay để lên trên, hít sâu một hơi, mở mắt, đầu ngón tay bắt đầu múa trên phím đàn.

Về phương diện đàn piano, Thẩm Cảnh không phải thiên tài, trình độ hiện tại hắn có được đều nhờ nhiều ngày tập luyện không ngừng. Hắn không phải giỏi nhất, nhưng cố gắng hắn bở ra tuyệt đối không ít.

Có lẽ vì Thẩm Cảnh luyện đàn, ngón tay của Thẩm Cảnh thon dài và sạch sẽ hơn so với bạn cùng lứa, móng tay cắt vuông vắn, đầu ngón tay như bay lượn trên phím đàn, âm thanh nhanh chóng phát ra, không những không sai một âm, hơn nữa còn nắm chắc và chính xác nhịp.

Thầy giáo ngồi dưới khán đài vì Thẩm Cảnh lau mồ hôi, giống như người ngồi biểu diễn trên kia không phải Thẩm Cảnh mà là chính mình. Thầy lặng thinh suy nghĩ.

Thân thể Thẩm Cảnh lay động theo tiết tấu, trên gương mặt xinh đẹp trời sinh mang theo vẻ nghiêm túc, kết hợp ưu điểm của cha và mẹ, chưa hết nét ngây ngô trẻ con, cứ như vậy ngồi đàn piano, nhưng vẫn làm người xem cảm thấy vui mắt vui tai.

Đứa trẻ trên đài giống như một tiểu vương tử thật sự, sau khi đàn xong, hắn đứng dậy hướng khán giả cúi đầu chào, tiếng vỗ tay vang lên.

Một khúc này khiến cho Khúc Thượng Anh ngồi ở ghế ban giám khảo hứng thú, có rất nhiều đứa trẻ đánh đàn không tệ, ví dụ như Lộ Tuyết Dương, nhưng mấy đứa trẻ đó có chung một khuyết điểm, chính là quá nóng lòng, mượn nhạc khúc Lộ Tuyết Dương vừa đàn, vừa nghe liền biết cậu nhóc khẩn trương, vì căng thẳng nên đàn nhanh hơn, lúc ngón tay chuyển đổi, liền có âm sai, nếu so với tốc độ của bài nhạc đó, bài nhạc cậu nhóc Lộ Tuyết Dương đàn nhanh hơn nhiều.

Thế nhưng Thẩm Cảnh thì khác, cậu bé rất ổn, vô cùng ổn, một phím hạ xuống, nên đàn cái gì liền đàn cái đó, hơn nữa hết sức chú trọng, về phương diện nhịp cậu bé nắm bắt rất chính xác, mặc dù cậu bé chọn bài nhạc không có độ khó cao, thế nhưng đàn rất tốt không tìm ra chỗ bới móc được.

Cho dù là cô cũng không có khả năng ổn định như Thẩm Cảnh, đè nén không khẩn trương.

Mắt thấy cậu bé lại ngồi xuống, tiếp tục diễn tấu bài nhạc trong danh mục của mình, mỗi lần cậu bé đàn xong một khúc, sẽ đứng lên khom người chào khán giả, không giống với những đứa trẻ trước, mấy đứa nhỏ kia đều căng thẳng muốn chết, lượt bỏ phần mở đầu và kết thúc chỉ mong mau chóng diễn tấu xong.

Một đứa trẻ mới chín tuổi mà có thái độ thản nhiên như vậy, thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên.

Khúc Thượng Anh cũng không dám cam đoan lúc bản thân thi đấu, đàn một bài nhạc mà không sai một âm, nhưng đứa bé này lại hoàn toàn làm được, cậu bé không nhanh không chậm không chút hoang mang, giống như đang tiến hành lễ hội diễn tấu của riêng mình, biểu diễn năm bài nhạc mình chọn đầy đủ cho mọi người nghe.

Khán giả có lẽ không hiểu rõ lắm, nhưng lại dành tặng cho đứa bé tràn vỗ tay nhiệt liệt.

Khúc Thượng Anh nhìn Thẩm Cảnh khom người cúi chào, thậm chí có xúc động muốn cậu bé tiếp tục đàn nữa, cô cầm bút trong tay cho điểm, phân biệt năm bài nhạc, ba bài 100 điểm, hai bài 95 điểm.

Nếu cô không tìm được chỗ sai, vì sao lại không thể cho điểm tối đa, dõi mắt nhìn Lộ Tuyết Dương trên sân khấu, cao nhất cũng chỉ được 90 điểm.

Đứa trẻ tiếp theo lên sân khấu biểu diễn hoàn toàn không đạt chuẩn, sau một bài nhạc không biết quá mau hay vì cái gì, lòng bàn tay toàn bộ đè xuống, âm đàn phát ra tiếng ồn, đứa trẻ liền bối rối, không biết nên tiếp tục ra sao.

Khúc Thượng Anh đứng lên, cầm microphone nói: “Tiếp tục đàn, không sao đâu.”

Ngón tay của cậu nhóc run rẩy không thể dừng, toàn bộ bài nhạc ngắt quãng được đàn xong, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Xong, xong rồi, mình nhất định không giành được giải nhất.

Vừa xuống đài, đứa trẻ liền gào khóc, người xung quanh lần lượt đến an ủi, tốt xấu gì cũng được giải ba, về sau còn nhiều cơ, không sao hết.

Lộ Tuyết Dương cũng hồi hộp muốn chết, nhìn sang Thẩm Cảnh bình tĩnh ngồi ăn sô cô la, thật ra trong lòng cậu ta cũng buồn bực, Thẩm Cảnh đàn tốt hơn cậu ta, không phải bài nhạc có độ khó cao, mà là từ tổng thể, thậm chí cậu ta có chút không muốn lên đài nhận thưởng, cảm thấy mất mặt.

Dù sao, cậu ta cũng tham gia nhiều cuộc thi, mỗi lần đều giành được giải nhất, lần này phạm sai không phải vì khán giả đến đông mà là vì Khúc Thượng Anh có mặt trong ban giám khảo.

Ba đứa bé lần lượt biễu diễn, sau đó lần lượt vào sân khấu, Khúc Thượng Anh bắt đầu tuyên bố điểm của từng người, có hết thảy năm vị giám khảo, một bài nhạc đầy đủ, nói cách khác một người năm bài nhạc sẽ có tổng 250 điểm, Lộ Tuyết Dương tổng 232 điểm, trừ Khúc Thượng Anh cho điểm không cao, mấy giám khảo còn lại đều cho điểm tối đa, còn đứa trẻ còn lại được 214 điểm, sau khi nghe điểm số của mình, đứa trẻ đó đứng bên cạnh Thẩm Cảnh không ngừng nức nở, tựa như đang cố nén nước mắt. (Ngữ: Phần cho điểm mình chém gió đó TT^TT)

Lộ Tuyết Dương biết điểm của mình, trong lòng thầm nghĩ xong rồi, nhất định thua.

Khúc Thượng Anh nhìn điểm của Thẩm Cảnh, ngẩn người, nhíu mày, cuối cùng vẫn đọc: “Thẩm Cảnh được 229 điểm, người đạt giải quán quân là Lộ Tuyết Dương, chúc mừng bạn nhỏ Lộ Tuyết Dương.”

Nghe tuyên bố, Lộ Tuyết Dương sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh ở bên cạnh, có chút không dám tin mình giành được giải nhất, nhưng rất nhanh trên mặt cậu ta nở nụ cười mừng rỡ, khom người chào khán giả, mặt mũi đều là ý cười.

Thẩm Cảnh nghe tuyên bố cũng không thấy kinh ngạc, bài nhạc Lộ Tuyết Dương chọn có độ khó rất cao, đổi lại là hắn, hắn cũng không dám cam đoan mình đàn hoàn hảo, huống hồ trong số những bài Lộ Tuyết Dương đàn, có bài yêu cầu xúc cảm âm rất cao, Lộ Tuyết Dương làm rất tốt, cho dù có lỗi cũng không thể phủ nhận cậu ta rất có bản lĩnh.

Hắn và một người nữa lên lĩnh cờ thi đua, lúc chuẩn bị xuống đài.

Lại thấy Khúc Thương Anh đột nhiên cầm micro lên: “Tôi có mấy câu muốn nói với các bé giải nhì và giải ba.”

Thẩm Cảnh quay đầu lại nhìn cô.

Khúc Thượng Anh nói: “Không thể không nói, ba bạn nhỏ đi vào đến vòng chung kết, từ kỹ thuật đến trình độ, các em đều là những người nổi bật, tất nhiên có lẽ vì quá khẩn trương hoặc là vì nguyên nhân nào đó các em xảy ra sơ xuất, thế nhưng kỹ thuật đàn dương cầm của các em, các thầy cô trong ban giám khảo đều cho rằng các em có dư sức tham gia cuộc thi đàn dành cho người lớn, tạm thời không nói đến Lộ Tuyết Dương quán quân của cuộc thi. Bạn nhỏ đạt huy chương giải nhì Thẩm Cảnh của chúng ta, mặc dù đàn bài nhạc không có độ khó cao, nhưng cậu đã thuyết minh làm sao diễn tấu một bài nhạc đến cuối, tôi cảm thấy em không phải tham gia một cuộc thi, mà giống như tham gia một buổi diễn cá nhân, đối với tôi mà nói, có thể đàn những bài nhạc còn kém cậu ấy. Về phần giải ba -bạn nhỏ Trần Lỗi, tuy có mắc lỗi nhưng kỹ thuật tương đối lợi hại, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, sai lầm lớn cũng sẽ giảm thiểu. Ba bạn nhỏ tham gia cuộc thi đều là chuyên gia đàn piano ưu tú, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại mang cho chúng ta một hồi nghe nhìn đầy hưởng thụ, tôi đại diện tất cả các bạn nhỏ tham gia cuộc thi này bày tỏ sự ngưỡng mộ với các em.”

Dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Thẩm Cảnh nhìn thằng nhóc bên cạnh mình, thấy vẻ mặt khóc lóc của cậu ta, lắc đầu, vươn tay kéo cậu ta đi đến giữa sân khấu, nói: “Cúi đầu, khom lưng.”

Bé trai nghe vậy ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng.

Sau khi xuống đài, thầy giáo luôn nghiêm nghị đi tới, không nói gì, chỉ dựng ngón tay cái với Thẩm Cảnh, đây chính là lời khen ngợi cao nhất của thầy cho Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh gật đầu, trả lời: “Cám ơn thầy.”

Tống Hiểu Hoa được Khương Hồng Cầm dẫn vào hậu trường, khi nhìn thấy Thẩm Cảnh, không nói một lời liền nhào tới, hôn lên má Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh bị bé hôn quen rồi, nên cũng không có nhiều phản ứng quá kích.

Tống Hiểu Hoa ngọt ngào nói: “Anh Thẩm Cảnh, mặc dù anh đứng thứ hai, nhưng trong lòng em anh chính là thứ nhất.”

Thẩm Cảnh ngẩn người, trong lòng có chút cảm động, bạn nhỏ giải ba – Trần Lỗi luôn khóc sướt mướt không biết đi tới bên cạnh bọn họ lúc nào, mở to mắt to tròn nói: “Mình cũng thấy cậu đàn rất giỏi, bọn mình làm bạn được không? Mình tên là Trần Lỗi, năm thứ ba, cùng tuổi với cậu.”

Thẩm Cảnh gật đầu, còn rất nể tình.

Tống Hiểu Hoa nói xen vào: “Mình cũng vậy! Mình cũng năm thứ ba!”

Hai bạn nhỏ học năm thứ ba, cậu một câu, tôi một câu vô cùng vui vẻ. Trong nháy mắt, Tống Hiểu Hoa quên mất anh Thẩm Cảnh ‘Vĩnh viễn đứng hàng thứ nhất trong lòng bé’.

Thẩm Cảnh đang buồn bực, bên cạnh có người gọi: “Thẩm Cảnh có ở đây không? Cô giáo Khúc muốn tìm cậu! Bạn nhỏ Thẩm Cảnh?”

Hết chương 39