Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 40




Thấy tình hình khẩn cấp, Hồng Linh nhanh chóng nhảy qua cửa sổ xe, giơ kiếm đâm chết hai tên sát thủ, đồng thời xoay người bay lên đỉnh xe, rồi đâm thẳng xuống tên sát thủ bên kia. Đáng thương, cây đao của tên sát thủ vừa giơ lên, đầu đã bị đâm thủng!

Mà phía trước xe ngựa, sáu tên sát thủ đã xông tới đâm tứ phía, đao kiếm lóe lên, người trong xe không thành tổ ong mới là lạ!

Đột nhiên, đỉnh xe nổ tung, một thân ảnh màu vang bay lên, rồi đậu xuống đỉnh xe, khuôn mặt tuấn tú hiện đầy băng sương, ngạo mạn nhìn đám sát thủ đang sửng sốt.

Cùng lúc đó, trong rừng cây bỗng vọt ra hai người bịt mặt, một béo một gầy, quát lớn: “Người ở phía sau, giết!”

Ba tên sát thủ đang vây quanh Đoàn công tử vội vàng phi thân về phía sau, tám tên sát thủ đang vây đánh bốn vị công tử thì lao về phía trước, còn lại bốn tên thì lao thẳng về phía xe ngựa của Triệu Tĩnh! Xem ra mục tiêu của đám này không giống nhau.

Bốn vị công tử thoáng cái đã rảnh rỗi, ngạc nhiên nhìn nhau, rốt cuộc bọn họ nên giúp bên nào đây?

“Ầm… ầm…”

Đao quang kiếm ảnh lóe lên, hai cỗ xe ngựa đồng thời tứ phân ngũ liệt.

Thân ảnh màu vàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, ngón tay vừa điểm, ba tên sát thủ liền đi đời nhà ma!

Mà Triệu Tĩnh, mặc dù võ công kém cỏi, nhưng phản ứng lại nhạy bén, vội vàng lăn xuống bảo vệ hai hài tử. Lúc đứng dậy, đã thấy Hồng Linh, Hồng Phong và bốn vị công tử đang đứng vây quanh, đối mặt với đám sát thủ. Triệu Tĩnh liếc mắt, nhìn thấy Đoàn công tử cũng được người vây quanh, kẻ thì chết, người bị thương, liền giương giọng nói: “Đoàn công tử, mau tới bên này, mọi người có thể bảo vệ lẫn nhau.”

Đoàn công tử biết hắn không có võ công, cười nói: “Triệu huynh, huynh cẩn thận đó.” Khi nói, không thấy y cầm đao kiếm, mà chỉ vung tay lên, thế mà sát thủ đã ngã xuống.

Bên Triệu Tĩnh cũng không rảnh rỗi, hai tên sát thủ đến sau võ công ngang ngửa với Hồng Phong. Mà Hồng Phong chiến đấu đã lâu, thể lực suy giảm. May mà có bốn vị công tử giúp đỡ, cùng Hồng Linh, nhất thời đã đánh ngã được mấy tên.

Đoàn công tử vừa đánh vừa lui, dần dần hướng về phía Triệu Tĩnh. Lúc cách đó khoảng hơn trượng, hắc y nhân nhìn thấy người này võ công tà môn, bản thân không phải là đối thủ, tuyệt không thể để y tới gần! Vì vậy liền phá vòng vây lao vào, trường kiếm đâm thẳng vào Triệu Tĩnh, la hét: “Họ Triệu kia, lưu cái mạng chó của ngươi lại!”

Không ngờ, một hồng ảnh chợt lóe, cây thương hất tung cây kiếm, thuận thế giơ tay ngăn cản, còn cười lạnh một câu: “Lão huynh, khi lấy tính mạng người khác, cũng phải cẩn thận cái mạng chó của mình ở đâu chứ!”

“Bốn tên nhóc con, dám phá đại sự của lão tử.” Hắc y nhân giận dữ, trường kiếm trong tay phun ra một làn khói, rồi đâm thẳng về phía Nam Cung.

Hồng Linh ở bên nhìn thấy, tung chiêu “lạc anh tân phân”, khiến ý đồ của tên hắc y nhân tan thành mây khói.

Hắc y nhân thấy vậy, cũng không lên tiếng, vung tay giơ hết tuyệt chiêu ra, đồng thời nháy mắt về hai người kia…

Nhóm Hồng Linh vội vàng ứng phó chiêu thức độc ác của bọn hắn, cho nên không đề phòng, bỗng một mũi tên lao tới, bắn thẳng vào tim Triệu Tĩnh!

Hồng Linh hoảng hốt, quay mũi kiếm ngăn tên, hoàn toàn không để ý vai trái bị đâm một nhát!

Mũi tên bị nàng hất ra, không ngờ lại bay về phía Triệu Kiến Thành!

“Kiến Nhi, mau tránh ra!” Hồng Linh kêu to.

Triệu Kiến Thành sớm đã bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, không dám nhúc nhích, làm sao tránh được đây?

Hồng Linh nghĩ giờ cũng không kịp ngăn cản, liền uất hận đỏ mắt, quay về phía đám sát thủ. Nhưng nàng không phát hiện, từ trong rừng lại có một mũi tên lao về phía Triệu Tĩnh!

“Phụt”Tiếng mũi tên đâm vào da thịt vang lên.

Trái tim Hồng Linh co thắt, không dám quay lại nhìn, chỉ như điên cuồng lao vào đám hắc y nhân, chém bọn chúng đến tan xương nát thịt.

Bỗng nàng nghe thấy tiếng Triệu Tĩnh: “Đoàn công tử! Đoàn công tử… Thất đệ! Thất đệ…”

Một mảng màu đỏ trước mắt khiến Triệu Kiến Thành tỉnh táo lại, nhìn thấy Triệu Hâm ngực mang mũi tên té ngã xuống đất, sợ quá liền lao tới khóc lớn: “Thất hoàng thúc, thất hoàng thúc, thúc tỉnh lại đi… thất hoàng thúc…”

Hồng Linh quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn công tử dựa vào người trượng phu, cùng té ngã trên mặt đất, mà vai trái của y bị mũi tên xuyên qua, quần áo thấm đẫm máu đen…

Có độc!

“Hoàng thượng, hoàng thượng…”

Đám thủ hạ của Đoàn công tử kinh hô, cố gắng bò về phía này.

“Tên cẩu hoàng đế, đi chết đi!” Thừa dịp mọi người còn đang bi thương, tên hắc y nhân còn lại giơ kiếm đâm thẳng về phía Đoàn công tử cùng Triệu Tĩnh. Ai kêu tên họ Đoàn nhiều chuyện, vì báo thù cho người nhà, hắn không ngại giết thêm một người nữa!

Đột nhiên, một viên đá bắn vào cổ tay tên hắc y nhân, viên khác thì bắn vào phong phủ huyệt của hắn, cây kiếm rơi xuống, người hắn đứng yên tại chỗ. Xa xa, một hắc y nhân phi thân đến, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người, một mỹ nhân tuyệt sắc, nhu mỵ như nước, nhưng trên người lại tỏa ra khí tức lạnh như băng…

Triệu Tĩnh ôm Đoàn công tử ngồi dậy, toàn lực chú ý vẫn tập trung trên người hắn, như chưa hề phát hiện ra có người đến, vừa lắc người hắn, vừa la lên: “Đoàn công tử, Đoàn công tử…”

Thấy người mới đến, Hồng Linh hừ lạnh: “Cần vương, ngài tới thật kịp thời nha!”

Cần vương quay lại, nhìn hiện trường, hơi chút nhíu mày, rồi đi tới trước mặt Triệu Tĩnh, cũng không quỳ xuống, chỉ nói: “Vi thần cứu giá chậm trễ, làm hoàng thượng sợ hãi.”

Nhìn thấy y, hai tròng mắt Triệu Tĩnh bỗng sáng lên, vội kêu lớn: “Cửu hoàng thúc, ngươi tới đúng lúc! Mau cứu Đoàn công tử, cả thất đệ nữa…”

“Hoàng thượng… hoàng thượng…” Mấy kẻ thủ hạ của Đoàn công tử cuối cùng cũng bò tới đây, quỳ gối bên cạnh Đoàn công tử, khóc kêu: “Hoàng thượng! Hoàng thượng tỉnh lại đi! Hoàng thượng đừng hù dọa chúng thần mà! Hoàng thượng…”

Người trong lòng Triệu Tĩnh giật giật, khuôn mặt tuấn tú giờ phút này đã biến thành màu đen, cau mày nói: “Các ngươi gọi hồn hả… Trẫm còn chưa chết đâu! Dù là… độc bọ cạp… cũng không làm gì được Trẫm…”

Trẫm? Hoàng thượng? Hắn là hoàng đế?

Mọi người giật mình kinh ngạc!

Họ Đoàn.. chẳng lẽ là… Quốc vương Đại Lý quốc?