Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 33: Tết Nguyên Tiêu




Vào ngày mười lăm tháng giêng hàng năm chính là tết Nguyên Tiêu của Đại Chu. Vào đêm thời gian này, từng nhà đều treo đèn lồng màu đỏ dưới mái nhà của mình. Tuyết đọng ở trên đường sớm đã được quét dọn, vô số pháo hoa được bắn lên không trung, trong tiếng pháo, vô số dân chúng chạy ra đường, múa lân múa sư tử, khắp chốn vui mừng, hiển lộ thời kỳ thái bình vô cùng.

Mà giờ phút này tại các nhà của Vương công quý tộc Đại Chu lại vô cùng bận rộn. Hàng năm vào tết Nguyên Tiêu, hoàng thất đều có yến tiệc chiêu đãi quần thần. Mà tất cả Cáo mệnh phu nhân, phu nhân Vương công, cũng sẽ phải vào dự tiệc chiêu đãi của Hoàng hậu nương nương, vào cung đón tết Nguyên Tiêu cùng với Hoàng hậu nương nương. Đồng thời, các vương công tử đệ, các sĩ tử cũng phải vào hoàng thất, tề tụ cùng nhau, hưởng thụ cao lương mĩ vị của triều đình.

Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm, đồng thời cũng là ngày lễ mà các vương công tử đệ, các sĩ tử trong kinh thành chờ đợi nhất.

- Thiếu gia, thiếu gia.....xong chưa? Gần đến giờ rồi, phu nhân nói ta qua giục thiếu gia, mau chỉnh lại y phục cho tốt rồi đi qua!

Một nha hoàn đứng ngoài cửa, áp sát vào cửa, giọng lo lắng nói.

- Tiểu Linh tỷ, mai về nói với phu nhân, ta lập tức qua a.

Phương Vân ở trong thùng tắm, hồi phục tinh thần từ trong tu luyện lại, nhìn cửa sổ mà nói. Qua một thời gian dài, việc tu luyện vào bất kỳ lúc nào đã trở thành thói quen của Phương Vân.

- May quá, chưa có qua giờ Dậu.

Phương Vân nhìn thoáng qua một chút nhang còn chưa tắt bên cạnh thùng tắm, sau đó từ trong thùng tắm đi ra ngoài. Một tầng hào quang màu đen lóe lên, một bộ y phục chỉnh tề bị hút tới lơ lửng ở trên không, không có bị hút vào trong hào quang màu đen.

Mặc áo ngắn màu trắng, quần màu đen, Phương Vân xỏa tóc dài, vẻ mặt thoải mái không câu nệ, từ trong cửa đi ra.

- Thiếu gia.

Hai gã nô bộc ở ngoài, thấy Phương Vân đi ra, liền đưa một cái áo khoác bằng lông sói thật dày cho Phương Vân phủ thêm.

- Không cần, ta không lạnh.

Phương Vân cho hai gã nô bộc lui ra, đi ra ngoài. Vào ngày tết nguyên tiêu này, là lúc hoàng thất mở tiệc chiêu đãi sỉ tử Đại Chu, mà vào lúc hoàng thất ban phát hoàng ân mênh mông đó, cũng là lúc Phương Vân hắn phải qua lễ trưởng thành.

Bộ quần áo áo trắng quần đen mà Phương Vân đang mặc chính là lễ phục là Đại Chu hoàng triều bắt các sĩ tử phải mặc vào ngày lễ trưởng thành.

Dân tình của Đại Chu hoàng triều chấc phác, nhưng một chút trường hợp chánh quy, lễ nghi thì tuyệt đối không thể loạn bừa. Đồ mặc lúc bình thường và lễ phục phải được phân chia ra.

- Lên xe đi! Thời gian không còn sớm nữa!

Ở ngay cửa, có một cái xe ngựa đang dừng, Hoa Dương phu nhân vén màn xe lên, vẫy vẫy tay Phương Vân. Chỉ một chốc lát sau, cái xe ngựa này đã hướng đi tới hoàng cung.

Trên đường cái, âm thanh vui vẻ không ngừng vang lên, có rất nhiều xe rồng ở trên đường đi. Nếu ở trên trời quan sát xuống, có thể thấy có rất nhiều xe ngựa màu hồng, có treo đèn lồng màu đỏ phía trước, từ các phủ đệ Đại Chu, đi về phía hoàng cung.

Trong đêm tối, hoàng cung Đại Chu giống như một con cự thú ở thời tiền sử, sừng sững đứng ngay giữa kinh thành. Vô số ngọn đèn dầu được thắp sáng lên, chiếu rọi trên cả những tầng mây trong đêm tối.

Sau khi qua mấy trạm kiểm tra, kiểm soát thiệp mời, xe của Tứ Phương hầu phủ được cho phép lái vào hoàng cung.

- Đã đến hoàng cung, xin mời các vị nương nương, tiểu thư xuống xe ngựa!

Ở trên một quảng trường lớn, có các cấm quân đang đứng đó, phòng giữ nghiêm ngăt. Phía trước các cấm quân, là một tên công công đại nội sắc mặt không thay đổi, yên lặng chờ đợi.

- Vân nhi, đã đến hoàng cung rồi. Tiệc ở bên nương nương e rằng rất lâu mới kết thúc, nếu như ngươi trở ra sớm, thì cứ về trước đi.

Hoa Dương phu nhân đi xuống xe ngựa nói.

- Vâng, hài nhi biết rồi.

Hai người chỉ đơn giản nói có mấy câu, lập tức đã có hai gã công công sắc mặt tái nhợt tiến lên đón.

- Hoa Dương phu nhân, mời qua bên này!

- Sĩ tử, Thông Minh điện ở bên này, xin mời theo ta!

Mặc dù cũng là tiệc chiêu đãi của hoàng thất, nhưng thân phận khác nhau, giới tính khác nhau thì khoảng cách cử hành yến hội cũng khác nhau.

Từ rất xa, Phương Vân đã thấy được phía tây nam Hoàng Thành, lúc này ở đó đang có một đại điện đang được thắp sáng rực rỡ. Đứng ở đằng xa, mà cũng có thể cảm giác được hơi ấm từ trong điện chiếu đến.

- Sĩ tử, mời qua bên này!

Công công dẫn đường nói.

Phương Vân cũng không để ý, ừ một tiếng. Đột nhiên từ ở hai bên tường, có một tấm lưới lớn giăng xuống, tiếp theo ở hai bên có bảy, tám tên thái giám trong cung xông ra. Mà lúc này, tên thái giám dẫn đường lúc nãy cũng đã biến mất.

- Oh? Bị mai phục rồi.

Phương Vân trong lòng vừa động, nhưng không hề có chút loạn nào, cái tấm lưới lớn kia vừa rơi xuống. Vèo! Vèo! Một vòng hào quang trong cơ thể tán phát ra, tấm lưới từ trên trời rơi xuống liền bị một cổ lực lượng vô hình đón lấy để xuống đất. Tiếng ma sát chạm vào nhau, phát ra thanh âm kim loại - Đây là một tấm lưới bằng kim loại.

- Bắt lấy hắn.

Tám tên tiểu thái giám nhảy lên cao, trường kiếm trong tay lúc này lại tản phát ra một luồng khí, là kiếm cương!

"Tám tên thái giám đạt đến Cương Khí cảnh!" Phương Vân trong lòng kinh hãi. Phải biết rằng khắp kinh thành này, ở độ tuổi này mà đạt đến cương khí cảnh cũng không nhiều lắm, mà lần này một lần lại xuất hiện tới tám người.

Ngâm!

Một tiếng ngâm nga, Phương Vân tung người nhảy lên cao, thân liền hóa thành một con Thanh Long khổng lồ, đuôi rồng lượn lờ ở trên không trung. Chỉ nghe thấy mấy tiếng bành bạch, tám tên tiểu thái giám đã bị đuôi rồng quất trúng, đẩy tám người này ra ngoài, đụng vào vách tường màu đỏ, rồi ngất đi.

Trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, đặt biệt hôm nay lại là tết nguyên tiêu, thủ vệ hôm nay còn sâm nghiêm hơn thường ngày. Nhưng ở nơi này đánh nhau lại không có cấm quân nào có ý quan tâm tới hay chạy tới.

"Hừ! Nhất định là nàng!"

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, thân hình gập lại, từ không trung đáp xuống. Cả trong hoàng cung này, có thể điều động cấm quân, hơn nữa còn có thể làm họ coi như không thấy, trừ nàng ra còn có ai nữa?

Thấy tám tên tiểu thái giám đã bất tỉnh, Phương Vân một mình một người đi tới Thông Minh điện. Trong lòng hắn lại có cảm giác mơ hồ, dường như cái tết Nguyên Tiêu năm nay, muốn ăn ngon cũng không dễ.

Chiều dài của Thông Minh điện cũng ít nhất là trăm trượng, thềm của đại điện được là bằng bạch ngọc tinh khiết hoàn mỹ, chia làm mười mấy cấp. Đi lên thềm son, chín cánh cửa đại môn đều đồng thời rộng mở, vô số cung nữ, thái giám đang bưng các khay quả thức ăn, chén rượu nhỏ qua lại.

Phương Vân vừa mới tiến vào bên trong Thông Minh điện, liền nhìn thấy một chậu than khổng lồ mà đến ba người ôm mới hết. Lửa ở bên trong cháy hừng hực, phát tán ra nhiệt lượng. Phương Vân nhìn lướt qua, liền phát hiện trong đại điện có ít nhất ba mươi chậu than như vậy.

- Công tử, xin hỏi người là môn hạ của vị vương công nào?

Một thanh âm truyền đến trong tai, một thiếu nữ mặc đồ trắng tới bên cạnh, thấp giọng hỏi,

- Tứ Phương hầu phủ, Phương Vân.

Phương Vân phục hồi tinh thần lại, khẽ gật đầu ý bảo.

- Nguyên lai là Tiểu Hầu gia, mời đi theo ta.

Cung trang thiếu nữ dẫn Phương Vân tiến vào Thông Minh điện, ngồi xuống một bàn rượu gần dựa vào cột đá.

- Thế tử chờ một chút, mứt quả của ngài sẽ nhanh chóng được đem lên.

Phương Vân gật đầu.

- Tiểu hầu gia.

- Tiểu hầu gia, ngài đã tới.

Phương Vân vừa mới ngồi xuống, hai tên sĩ tử ở hai bên trái phải vội vàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt lấy lòng.

- Không cần phải khách khí, cũng ngồi xuống đi.

Phương Vân lạnh nhạt nói. Liền đã hiểu danh tiếng của hai huynh đệ mình đã sớm lan truyền ra từ lần săn thú tại Đông Giao. Hôm nay đi khắp kinh thành, các vương công tử đệ đã sớm có lời đồn: Tình nguyện đi trêu chọc các đại thế tử ở kinh thành nhưng không dám đi trêu chọc hai huynh đệ Phương gia.

Thủ đoạn ngày đó của Phương Lâm, quả thật là làm cho mọi người kiêng kị vô cùng.

Nhận được sự cho phép của Phương Vân, mấy tên sĩ tử này mới dám ngồi xuống lần nữa.

- Tiểu hầu gia, mứt quả của ngài.

Một lát sau, liền có một thị nữ trong cung bưng khay bạc lên. Thị nữ để khay bạc xuống, theo bản năng, liền đem cái nắp bằng bạc mở lên.

- A!

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, chỉ thấy sau khi mở nắp bạc lên, trong cái khay bằng bạc của Phương Vân chỉ còn lại có mấy quả hạch mức ( Hột). Thịt hươu nai khô đã bị cắn qua, mà cao dê ( Mỡ dê) cùng với mức quả đã bị dùng rồi.

- Cái này,....

Cung nữ trẻ tuổi bụm miệng lại, khiếp sợ nhìn cái khay. Hiển nhiên nàng cũng không biết cái mâm đựng trái cây lại là như vậy.

- Đi xuống đi, chuyện này không trách ngươi.

Phương Vân nhìn một cái, trong lòng cũng là cười thầm. Thanh Sưởng công chúa này quả nhiên vô cùng tức giận, ngay cả loại thủ đoạn của trẻ con này mà cũng dùng. Hắn trong bụng lại là cười thầm, cũng không thèm để ý.

- Tiểu hầu gia, để ta đổi với ngày. Cái khay này ta còn chưa dùng.

Phương Vân vừa dứt lời, gã sĩ tử ở bên trái lập tức đứng đậy, liền đưa cái khay của mình qua.

- Tiểu hầu gia, ở bên ta còn có một cái khay hạnh nhân. Ta ngay cả nắp cũng chưa có mở, nếu ngày không chê, mời ngày dùng/

Gã sĩ tử bên phải hung hăng liếc mắt gã sĩ tử ra tay trước, cũng đứng dậy, đưa khay đựng hạnh nhân qua.

- Các ngươi cứ tự nhiên đi.

Phương Vân lúc này lại không vội. Trong lòng lắc đầu mỉm cười, hắn cũng muốn nhìn, cô công chúa này còn muốn sử dụng thủ đoạn gì.

"Lúc này lại đem cái khay mứt ăn còn dư đưa cho ta. Hắc hắc, Thanh Sưởng công chúa này nhất định là đã sớm an bài qua. Lúc này, hẳn là đang trốn ở đâu đó để quan sát.

Phương Vân trong lòng có tính toán, cũng liền thanh tĩnh lại, chuẩn bị yên lặng theo dõi mọi chuyện.

Yến hội vừa mới bắt đầu, Phương Vân nhìn lướt qua mọi nơi, cũng không thấy Trương Anh cùng với Chu Hân. Người ở trong Thông Minh điện nhiều lắm, không kể là quý tộc hầu cùng với bình dân hầu ở cùng một chỗ, mà các sĩ tử tướng lãnh Đại Chu, các quan lại địa phương, đại phu triều đình cũng có mặt ở đây.

"Không vội, lát nữa lễ trưởng thành tiến hành, hẳn là có thể thấy được bọn họ."

Trương Anh cùng với Chu Hân cũng giống Phương Vân, hôm nay cũng phải tiến hành lễ trưởng thành.

- Phương huynh, sao lại một mình một người ở nơi đây uống thế này a.

Một âm thanh quen thuộc truyền đến, Phương Vân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân đang bưng chén rượu, khóe miệng mỉm cười, đi tới.