Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 102: Ly biệt (thượng)




Lúc này tiểu lạ lỵ Tô Y nghe thấy đường tỷ và Vô Tấn có hiểu lầm nhưng không biết là xảy ra chuyện gì đường tỷ không dám mở miệng, nàng lòng như lửa đốt liền lớn tiếng nói to:

- Vô Tấn ca ca huynh tại sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy?

Thanh âm của Tô Y vừa giòn vừa vang, hơn nữa nàng là một tiểu nương chưa trưởng thành hẳn, ai cũng không để ý tới nàng, đột nhiên nàng chỉ trích Vô Tấn vô tình vô nghĩa khiến người ta giật nảy mình Cửu Thiên vội kéo nàng:

- Y muội đừng nói lung tung.

- Muội không nói lung tung.

Thanh âm của Tô Y rất lớn tràn đầy phẫn nộ mà nói:

- Ta nói thật cho huynh biết, tỷ tỷ đi suốt đêm từ Bình Giang huyện trở về, cơ hồ một đêm không ngủ huynh có biết không?

- Y muội.

Khuôn mặt của Tô Y đỏ bừng, vô cùng xấu hổ, Tô Y vạch trần bí mật nàng suốt đêm đi không về khiến cho nàng tức giận:

- Muội đừng nói nữa có được không?

- Không muội muốn nói.

Trong đôi mắt của Tô Y hiện ra nước mắt, nàng cũng cảm thấy ủy khuất mà nghẹn ngào nói:

- Huynh còn không gặp người cái gì mà bị bệnh rõ ràng là lấy cớ, huynh không gặp ta không thích Vô Tấn ca ca nữa.

Tiểu lạ lỵ khiến cho người ở trong tiệm nổi giận ai cũng mắng Vô Tấn, người ta là cô nương đẹp như thiên tiên đi suốt đêm không ngủ từ Bình Giang huyện trở về tình nghĩa sâu nặng, ngươi lại không gặp thật là vô tình vô nghĩa quá rồi.

Hoàng Phủ Quý nhảy dựng lên, hét một tiếng:

- Ta đi mang tên khốn kiếp kia tới đây.

Hắn vừa chạy tới cửa, Cửu Thiên đã gọi lại:

- Đại thúc chờ một chút.

Hoàng Phủ Quý dừng chân lại trên mặt hắn hiện ra hỉ nộ không rõ, tựa hồ biết Cửu Thiên nói gì, liền cả giận nói:

- Cô nương ngàn vạn lần không được đồng tình với tên khốn kia, ta không tha cho hắn được.

- Đại thúc không phải ta có ý này.

Cửu Thiên lắc đầu, nàng là một nữ hài tử vô cùng thông minh đương nhiên hi vọng có thể tìm một chỗ vắng người nào đó giải thích cho Vô Tấn, nhưng giờ mắng hắn vô tình vô nghĩa không chừng hắn thẹn quá hóa giận Y muội hảo tâm nhưng tình huống lúc đó khó trách hắn tức giận.

Trong lòng nàng thở dài một tiếng lúc này mới nói với Hoàng Phủ Quý:

- Đại thúc con còn có việc, thúc thay con chuyển cáo tới hắn một câu, thủy tinh tuy xa cũng giống như kim cương nhưng dù sao cũng không phải kim cương, có chuyện cần phải tận mắt chứng kiến mới được.

Nàng cười cười thi lễ với mọi người:

- Quấy rầy mọi người rồi .

- Y muội chúng ta đi thôi.

Cửu Thiên kéo Tô Y lên xe ngựa, Tô Y bỗng nhiên giãy khỏi cánh tay của Cửu Thiên lại chạy lên hô to:

- Vô Tấn ca ca, Ham tỷ tỷ cùng với muội phải trở về kinh rồi huynh cứ tiếp tục bị bệnh, huynh sẽ phải hối hận.

Nói xong nàng tràn đầy lệ trên mặt mà leo lên xe ngựa, xe ngựa khởi động, bánh xe dần đi xa, mọi người liên tục nghị luận.

Lão thất thở dài:

- Nếu tiểu Thúy của ta có thể xinh đẹp bằng một nửa của nàng thì ta cũng đủ hài lòng rồi. Cô nương xinh đẹp như vậy đi suốt đêm từ Bình Giang huyện gặp Vô Tấn không biết hắn tu luyện phúc khí mấy đời rồi đây.

- Lão Thất lời nói của nàng là có ý gì, thủy tinh nhìn từ xa giống như kim cương nhưng không phải là kim cương.

La tú tài cân nhắc ý tứ của những lời này, lão Thất bĩu môi nói:

- Cái này còn không hiểu sao? Cô nương nhà này mở tiệm châu báu, chưởng quỹ ta nói có đúng không?

Hoàng Phủ Quý không nghe thấy câu hỏi của hắn, hắn đang ngẩn người cảm khái, con của mình khi nào thì lấy được con dâu xinh đẹp như vậy.

Đúng lúc này ở trong nội đường đột nhiên được đẩy cửa ra, chỉ thấy Vô Tấn từ bên trong đi ra, sắc mặt của hắn vẫn trầm như nước nhưng ánh mắt thì lại nhìn ra ngoài tựa hồ như đang tìm gì đí, vừa rồi thanh âm của tiểu lạ lỵ hắn đã nghe thấy được.

Đôi mắt của Hoàng Phủ Quý ác độc nhìn Vô Tấn, ánh mắt hướng ra ngoài hắn biết Vô Tấn đang tìm cái gì, Hoàng Phủ Quý hừ lạnh một tiếng:

- Hiện tại ra thì còn có ý ngãi gì, mới vừa rồi ngươi uy phong lắm à, ta bị bệnh rồi ai cũng không gặp, hừ hiện tại thì sao? Muốn gặp cũng không gặp được rồi.

Vô Tấn cũng không lên tiếng hắn bước nhanh ra ngoài, Hoàng Phủ Quý bỗng nhiên thương cảm hắn, tóc tai lộn xộn con mắt cũng đỏ bừng, đoán chừng tối qua cả đêm không ngủ được rồi người trẻ tuổi giận dỗi cũng là bình thường, hơn nữa nữ hài tử người ta ngày mai cũng về kinh rồi đoán chừng hắn vì chuyện này mà tức giận.

Hoàng Phủ Quý liền tiêu tan sự tức giận trong lòng, ngược lại đồng tình với Vô Tấn, hắn khẽ nói với Vô Tấn:

- Nàng ta còn để lại một câu cho ngươi ngươi có muốn nghe hay không?

Vô Tấn chạy tới cửa ra vào, nghe ngũ thúc nói thì khàn giong hỏi:

- Nói cái gì?

La tú tài tiếp lời:

- Thủy tinh tuy xa nhìn giống như kim cương nhưng không phải là kim cương, có chuyện cần phải chứng kiến tận mắt, công tử đây là lời nguyên văn của nàng, ta không nói sai mốt từ.

- Đa tạ La thúc.

Vô Tấn bước nhanh ra ngoài, Hoàng Phủ Quý thấy hắn đi nhầm hướng liền nói:

- Vô Tấn ngươi định đi đâu cô nương kia nói phải lập tức đi về kinh rồi, ngươi còn không mau đuổi theo.

Vô Tấn tựa hồ không nghe thấy hắn đi vào bãi đất hoang phía sau, Hoàng Phủ Quý khẽ lắc đầu tiểu tử này đúng là có phúc mà không biết hưởng phúc.

Vô Tấn dạo bước không mục tiêu tại đất hoang của miếu Lão quân. Tối qua Duy Dương huyện đổ mưa, khiến cho mặt đất hơi lầy lội, cỏ cây từ cao xuống thấp đều ướt át. Không bao lâu, giầy hắn cũng ướt cả. Vô Tấn hít sâu một hơi mùi hương cây cỏ tỏa ra, cố gắng để cho tâm cảnh mình thoát khỏi phiền não của hai ngày qua.

Hắn muốn tìm một số việc để làm, hoặc đi ra ngoài một chút.

Tuy trong mắt rất nhiều người hắn rất lười biếng, đại ca oán trách hắn không chịu đọc sách, lại không chịu làm việc cho Tô Hàn Trinh, tổ phụ thì than thở không không chịu ra sức vì gia tộc. Ngũ thúc cảm thấy hắn quá lười, ngày nào cũng ngủ tới sáng bảnh mắt ra, thậm chí tiểu nhị hiệu cầm đồ cũng khinh bỉ hắn cả ngày chơi bời lêu lỏng, không có việc gì làm. Trong mắt mọi người, hắn đúng là một người lười.

Nhưng trên thực tế trong tâm hắn, sự nghiệp so với mọi người còn nặng hơn.

Chẳng qua khiến hắn luôn mê mang là sự nghiệp của hắn ở thế giới này rốt cục là cái gì? Kiếm tiền sao? Hắn cảm thấy mình đã rất giàu có rồi. Có được ba mươi mấy mẫu ruộng đất hoàng kim. Làm quan? Hắn không thích quan trường, có thể đi tòng quân làm quan quân. Bằng vào võ nghệ của hắn thì thi đỗ võ sĩ không phải vấn thế nhưng hắn cũng không thích.