Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 113: Hắc lao(thượng)




Ăn chén cơm này cả mấy chục năm tất nhiên hắn hiểu rõ rồi.

Lúc này hắn rốt cục hạ quyết tâm được, ngẩng đầu nói với Vô Tấn:

- Nếu chỉ làm giúp ngươi chuyện đầu tiên thì ta muốn nhận của ngươi một trăm lượng bạc. Bởi vì ta cần chuẩn bị rất nhiều người, thậm chí động thủ từ trong nhà lao. Nếu ngươi muốn làm chuyện thứ hai thì ta muốn ít nhất năm trăm lượng bạc. Bởi vì ta sẽ gặp nguy hiểm rất lớn...

Vô Tấn lấy ra một bao vải lam đặt lên bàn, mở ra bên trong lộ rõ năm đĩnh kim nguyên bảo. Hắn đưa ra trước mặt Lý lao đầu:

- Đây là năm mươi lượng vàng, trị giá sáu nghìn lượng bạc, cũng đủ đền bù nguy hiểm cho ngươi.

Lý lao đầu nhìn thấy vàng ròng lập lánh lập tức bị tài phú mê hoặc. Hắn nuốt nước bọt một cái, chậm rãi nói:

- Lý Tứ ta làm lao đầu ở đại lao Duy Dương huyện đã hai mươi năm, không có chuyện gì ta không làm được.

Đại lao của Duy Dương huyện cách huyện nha không xa, là một kiến trúc hình tròn chiếm diện tích năm mẫu. Mấy trăm gian phòng hình thành một khu kiến trúc chia làm 3 đường tròn đồng tâm. Tầng ngoài dùng là phòng giam giáp, số lượng đông đảo, giam nhiều người nhất, đều là phạm nhân kiểu như trộm vặt hay không chịu đóng thuế, giam giữ trong thời gian ngắn, phần lớn chỉ mấy tháng tới một năm. Tầng ở giữa là phòng giam ất, giam giữ các tội phạm phạm tội nặng, bị giam trong thời gian dài.

Mà phòng giam ở tận cùng bên trong là phòng giam chữ bính, là tử lao chuyên để giam tội phạm giết người, tạo phản, không có một cái cửa sổ nào, chỉ có 1 cửa vào, quanh năm hôi thối. Trong phòng giam rất tối tăm, chỉ có một ngọn đèn dầu âm u. Vách tường được xây bằng đá tẳng, cứng rắn khiến người ta tuyệt vọng. Hàng rào bằng gỗ lớn, trông hung hãn như dã thú. Ngục tốt tuần tra qua lại, chìa khóa trong tay đập rầm rầm, vang cả phòng giam. Nơi này tràn ngập khí tức khiến người ta tuyệt vọng.

Hoàng Phủ Duy Minh đang bị nhốt ở đại lao như địa ngục này. Hắn ở trong một phòng giam đơn độc phía cuối, nóng nực như trong lò hấp, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm Hoàng Phủ Duy Minh nếm tư vị sống trong nhà lao, hơn nữa là tai ương bất ngờ. Buổi sáng hắn còn ngồi làm việc trong quận nha, chỉ trong chớp mắt đã biến thành chủ sự đứng sau màn ám sát Thị Lang bộ Hình, bị nhốt vào bên trong hắc lao. Đả kích đột ngột, phẫn nộ khi bị hãm hại, sầu lo đối với tương lai khi ở trong hắc lao bao phủ nội tâm hắn.

- Thả ta ra ngoài đi! Ta muốn ra ngoài!

Từ khi bị bắt vào đây, hắn không ngừng đập cửa, liều mạng gào to. Dường như chỉ có la hét mới che dấu được nội tâm sợ hãi của hắn. Nhưng hắn hét to cũng không có bất cứ hiệu quả gì, thậm chí ngay cả phạm nhân trong hắc lao đối diện cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ ngẫu nhiên từ trong bóng tối lóe lên ánh mắt hung dữ như dã thú, khiến Duy Minh cảm thấy lông tóc dựng ngược lên.

Hắn gào thét cả một canh giờ nhưng không có bất luận kẻ nào để ý tới hắn. Ngục tốt tuần tra qua bên cạnh hắn coi như không nhìn thấy nghe thấy gì. Chỉ có một lần bàn tay Duy Minh dài quá, gần như chạm tới chìa khóa của ngục tốt kia thì hắn mới đập mạnh một gậy lên cánh tay, khiến Duy Minh cảm thấy đau như sắp gãy rời.

Chỉ một côn này đã đánh tỉnh Duy Minh. Hắn bắt đầu lùi tới góc phòng, không nói một lời, nước mắt tràn ra. Hắn bắt đầu nhớ tới thê tử và hai con gái mình. Hắn bị bắt vào đại lao, bọn họ bây giờ phải làm sao?

- Vô Tấn!

Duy Minh cúi đầu hô lên cái tên này. Hắn biết chỉ có huynh đệ của mình mới có thể không để ý tới gì khác mà tới cứu hắn.

Cơm trưa không ăn, cơm tối cũng không ăn, chỉ uống một chút nước. Hai cái bánh bao đen xì cứng như đá khiến hắn nuốt không trôi. Hắn cũng không cảm thấy đói.

Leng keng một tiếng, cánh cửa sắt cuối đường mở ra. Một gã ngục tốt vội vã đi tới trước phòng giam của Duy Minh, hô khẽ:

- Chủ sự đại nhân! Chủ sự đại nhân!

Duy Minh thoáng bừng tỉnh. Hắn vội vàng dùng cả tay và chân bò tới, khàn khàn cất tiếng hỏi:

- Có việc gì sao?

Ngục tốt lấy ra một gói giấy đầy mỡ. Lập tức mùi thơm ngát ập tới:

- Đây là nửa con gà quay, ngươi ăn nhanh đi!

Duy Minh nuốt nước bọt nhưng không động đậy, chỉ hoài nghi nhìn nửa con gà quay này. Hắn rất cẩn thận. Loại thức ăn không hiểu từ đâu tới này hắn không dám động tới. Tử tù đối diện giống như sói đói lao tới, khiến song cửa chấn động rầm một cái. Hắn ghé tới hàng rào, đói khát vạn phần nhìn vào con gà quay, dùng tiếng nói như từ địa ngục truyền tới gào lên:

- Cho ta một ít!

- Biến con mẹ mày đi!

Ngục tốt rút đao ra, hung hăng chém về phía hắn, gần như muốn chặt đứt tay hắn. Tử tù thấy thế sợ hãi lùi lại phía sau.

Ngục tốt thấy Duy Minh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng:

- Chủ sự đại nhân. Chúng ta nếu muốn hại ngươi thì có đầy biện pháp, không cần tốn công như vậy làm gì. Ngươi ăn đi! Đây là sự sắp xếp của huynh đệ ngươi.

- Vô Tấn!

Duy Minh cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt tràn mi.

Một lúc lâu sau, hắn lau mắt, run rẩy nhận lấy con gà quay, dùng một cách ăn uống chưa từng có, ngấu nghiến ăn con gà này, lại uống ừng ực nửa bầu rượu mà ngục tốt mang tới cho hắn, lúc này mới thở dài một hơi, hỏi ngục tốt:

- Bên ngoài đã là lúc nào rồi?

- Tối tới nơi rồi!

Đã năm canh giờ rồi. Hắn bị bắt vào đây đã năm canh giờ rồi, cũng không biết sẽ bị giam bao lâu. Hắn lại hỏi:

- Huynh đệ của ta có dặn ta gì không?

- Huynh đệ ngươi nói ngươi yên tâm đi, người nhà hắn đã chiếu cố tốt rồi, còn nữa...

Duy Minh an tâm hơn. Hắn biết huynh sẽ chăm lo cho vợ con mình:

- Còn gì nữa...

Ngục tốt vẫy tay với hắn. Duy Minh vội vàng lại gần. Ngục tốt ghé tai hắn nói thầm:

- Buổi tối đừng ngủ, sau nửa đêm chúng ta sẽ đưa ngươi tới phòng cách vách. Phòng đó có một địa đạo nối tới phòng giam chữ ất, sau đó sẽ chuyển ngươi từ phòng chữ ất sang phòng chữ giáp. Từ nơi đó ra ngoài dễ dàng rồi.

Duy Minh vừa mừng vừa sợ. Hắn lại lo lắng nói:

- Sợ rằng sẽ liên lụy tới các ngươi!

Ngục tốt cười cười:

- Không sao đâu. Có người đánh hôn mê ngục tốt cứu ngươi ra, chúng ta nhiều nhất chỉ là trông coi không nghiêm, sau đó bị trách phạt cách chức. Chờ tới khi chuyện yên đi thì chúng ta lại có thể trở về. Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà.

Duy Minh dù cảm thấy hơi không ổn bởi ngục tốt rõ ràng không biết án của hắn rất nặng nhưng hắn đã cực kỳ sợ hãi đối với hắc lao, chỉ cần có thể rời đây thì chẳng để ý tới gì nữa.