Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 43: Đến mà không đi cũng vô lễ (Thượng)




Buổi chiều hôm ấy, tiệm cầm đồ Tấn Phúc chính thức khai trương, Hoàng Phủ Quí đã chuẩn bị rất đầy đủ, mười mấy ngày trước đây, ông lần lượt đến thăm những bạn hàng cũ, dựa vào uy tín và tình nghĩa mười mấy năm của ông, ông tin rằng bản thân ông ít nhất cũng có thể lôi kéo trên bảy mươi phần trăm những bạn hàng cũ đến tiệm của mình.

Buổi chiều đã bắt đầu có khách đến, cuộc buôn bán đầu tiên nhanh chóng hoàn tất, đó là một bạn hàng cũ, cần mua một tượng bạch ngọc quan âm, cũng may trong số hàng tồn kho trong tiệm lại có, vì để thành công trong cuộc buôn bán đầu tiên này, Hoàng Phủ Quí bèn bán tượng bạch ngọc quan âm này với giá thấp nhất là sáu mươi lượng cho khách hàng, chỉ kiếm lời được mười lượng.

Mặc dù như vậy, Hoàng Phủ Quí vẫn đặc biệt xúc động, viết một cách ngay ngắn chỉnh tề cuộc buôn bán đầu tiên vào qyển sổ thu chi, một tượng bạch ngọc quan âm, mua vào năm mươi lượng, bán ra sáu mươi lượng, lời mười lượng.

Sau đó, lòng ông đầy thành khẩn chạy sang miếu lão quân bên cạnh khấu đầu lão quân ba cái….

Tiệm cầm đồ chính thức kinh doanh, Vô Tấn lại tiếp tục nhàn rỗi, nhưng cậu vẫn còn một chuyện chính sự chưa làm xong

Sáng ngày hôm sau, Vô Tấn đi đến ‘sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ’ ở gần phố Bắc, Hắc Mễ đã nói cho cậu biết, sở dĩ đến tiệm cầm đồ gây chuyện, là do nhận của Hoàng gia một ngàn lượng.

Vô Tấn không phải là một người thích đi gây chuyện, cậu nói rất nhỏ nhẹ, thậm chí cậu cũng không muốn cho người khác biết cậu là chủ của tiệm cầm đồ Tấn Phúc, nhưng cậu là một người không cho phép trong mắt có bất kì một hạt bụi nào, có ân báo ân, có thù báo thù, ân oán phân minh.

Bên trong sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ vô cùng náo nhiệt, phía trước ba mươi mấy chiếc bàn đều bu đầy những con bạc đến thử vận may và tìm thú vị, mắt của những con bạc đều đỏ cả, nhìn chăm chăm vào ba con xúc sắc đang nhảy nhót hét lớn, “ đại ! đại ! đại !” hoặc là “ tiểu ! tiểu ! tiểu !”

Cách đặt cược cũng giống như hậu thế, ba con xúc sắc mười tám điểm, từ ba điểm đến mười điểm là tiểu, mười một điểm đến mười tám điểm là đại, mỗi một bàn là năm trăm văn tiền, mỗi người chỉ được đặt một tụ, không được đặt nhiều, đặt xong mở bát, lúc này nhà cái tương đương với trọng tài, lấy đi mười phần trăm tiền đặt cược của người đặt, sau đó trực tiếp trừ tiền lúc tính tiền trả tiền, rất nhanh chóng và đơn giản, nhưng cũng rất kiếm lời.

Cũng có thể đồng thời bao cả một bàn đặt tụ, gọi là ‘ mãn tịch’ đây kì thực là đang quyết đấu với nhà cái, việc này phải nói rõ trước khi mua phiếu chơi, để dễ dàng sắp xếp bàn chơi

Vô Tấn bước vào trong sòng bạc, một người đầy tớ vội ra đón, hắn không quen biết Vô Tấn, trông Vô Tấn ăn mặc khá chỉnh chu, bèn cười tít mặt nói: “khách quan muốn chơi ở lầu một hay lầu hai? Hay là để tôi giới thiệu sơ lược cho khách quan?”

“ Ta biết rồi, chơi ở lầu một.”

“ Được! Xin mời khách quan mua phiếu chơi ở bên này.”

Người đầy tớ dẫn Vô Tấn đến trước quầy, mặt tươi cười hỏi:

“Khách quan muốn chơi loại nào, đơn chú hay là mãn tịch?”

Phiếu chơi của đơn chú là một miếng bài nhỏ bằng đồng màu vàng, mỗi miếng năm trăm văn tiền, lúc tính tiền trả tiền chỉ nhận được bốn trăm năm mươi văn, năm mươi văn làm tiền hoa hồng, còn phiếu chơi của mãn tịch là một miếng bài bằng bạc nhỏ màu đỏ sáu lượng.

Vô Tấn đặt lên bàn bốn thỏi ngân lương năm mươi lượng,

“Ta muốn ba mươi ba tấm bài đỏ!”

Người đầy tớ cười híp mắt, giơ ngón tay cái lên khen: “Đại gia quả là người hào phóng, quả là bội phục!”

Trong lòng lại chửi thầm,

“Tên ngốc, mẹ nó, hai trăm lượng không bằng lên lầu ba, có ăn có uống, còn có cả kĩ nữ xinh đẹp hầu hạ, vậy mà mẹ nó cứ muốn chen vào đây.”

Vô Tấn nói với giọng lạnh nhạt: “Ta chỉ chơi một ván!”

Tên đầy tớ ngạc nhiên, ba mươi ba tấm phiếu đỏ ít nhất phải chơi đến ba mươi ba bàn đấy! sao lại chỉ chơi một ván? Hắn bèn vội nói:

“Đại gia có lẽ không hiểu qui tắc, để tôi giới thiệu qua cho ngài.”

“ Không cần phải giới thiệu, các ngươi ở đây có tất cả bao nhiêu bàn?”

Tên đầy tớ đột nhiên hiểu ra, một đại sảnh lớn có ba mươi ba bàn , thì ra vị đại gia này định bao hết à, như vậy, như vậy làm sao được?”

Vô Tấn thấy hắn sắc mặt khó coi, bèn cười mỉm, lấy ngân lượng về,

“Vậy thì thôi vậy, ta sẽ đến nơi khác!”

Tên đầy tớ sợ đến chân nhũn cả ra, nếu như vị thần tài này chạy mất, thế nào hắn cũng sẽ bị đánh chết, hắn bèn nắm lấy cánh tay của Vô Tấn

”Đại gia xin dừng bước, được chứ, hoàn toàn được chứ!”

Hắn lau mồ hôi trên trán, bèn liếc mắt ra hiệu cho một tên đầy tớ khác, kêu hắn đi tìm quản sự đại đường đến đây, lúc này, nhiều con bạc đều bị cuốn hút, lần lượt vây quanh, một hồi, quản sự đại đường chen vào từ đám đông, nhìn qua Vô Tấn, chỉ thấy có vẻ khá quen, nhưng nhất thời nghĩ không ra, ông ta bèn bước lên chắp tay thi lễ:

“Vị khách quan này nếu muốn chơi nhiều, chi bằng lên lầu hai, tôi sẽ chuẩn bị một bàn tốt, bảo đảm khách quan vừa ý.”

Vô Tấn đưa hai trăm lượng bạc gõ mạnh xuống quầy, nhướng mày lên:

“Gia gia đây thích chơi như thế này, nếu tiệm các ngươi không chịu , ta sẽ đi nơi khác.”

Tuy cách chơi này khá hoang đường, mấy chục năm nay chưa từng có ai chơi qua như vậy, tên quản sự nhìn những nén bạc trắng sáng, bèn cắn răng,

“Được! Vậy sẽ chơi theo sở thích của khách quan.”

Hắn bèn vẫy tay, “Bê tất cả bàn ra đây!”

Cách chơi của Vô Tấn nhất thời chấn động cả đại đường, mấy trăm con bạc bàn tán xôn xao, chưa ai nghe nói là có cách chơi này, trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy sự phấn kích, chỉ chốc lát mà quanh các bàn đều chen đầy người, tất cả đều muốn xem thử cách đánh bạc mà trước đây chưa từng được nghe.

Thông thường, đặt cược với nhà cái cuối cùng nhất định đều thảm bại, xúc xắc sẽ do khách chơi và nhà cái mỗi người lắc một lần, mới bắt đầu vì để câu giữ khách chơi, nhà cái sẽ tùy tiện lắc một cái, có thua có thắng, trông có vẻ công bằng, nhưng sau khi khách chơi dính câu, nhà cái sẽ lợi dụng kĩ thuật lắc xúc xắc, để cho khách chơi phải từng bước từng bước đi đến mức thua trắng đền sạch, đương nhiên, nếu như khách chơi cũng là cao thủ, mà không có hậu đài, thì Hoàng gia sẽ đánh cho khách chơi này một trận, lấy lại toàn bộ số tiền mà người đó đã ăn, và những khách chơi có kĩ thuật như vậy, Hoàng gia không bao giờ hoan nghênh cả.

Thoáng cái, ba mươi ba chiếc bàn đều được dọn sạch sẽ, ba mươi ba nhà cái đều ngồi vào vị trí, chuẩn bị cuộc chơi, tên quản sự cười nói:

“Để cho công bằng, ba mươi ba bàn, khách chơi có thể lắc mười bảy ván, chúng tôi chỉ lắc mười sáu ván, nhường cho khách một ván, như vậy có được không?”

Hắn không biết xuất thân của Vô Tấn, không dám khinh suất sử dụng tay nghề, nhưng hắn đã tính qua, cho dù đối phương là cao thủ, thắng cả mười bảy bàn, cuối cùng hắn cũng phải rút mất hai mươi lượng phiếu đầu, hắn không bị lỗ.

Vô Tấn lại lắc đầu,

“Rất xin lỗi, tôi đã nói rồi, tôi chỉ chơi một ván.”

“ Ý của khách quan là, khách quan chỉ lắc một bàn, ba mười hai bàn còn lại sẽ do chúng tôi lắc?”

“Không phải!”

Vô Tấn lắc lắc đầu ngón tay,

“Như vậy không công bằng, ý của ta là, ta lắc một bàn, nhà cái lắc một bàn, còn lại ba mươi một bàn, ta sẽ mời bất kì ba mốt vị khách để lắc.”

Mặt của người quản sự bèn biến sắc,

“Tuyệt đối không được, sòng bạc chúng tôi không có quy định này.”

Vô Tần lại nói to với các con bạc:

“Các vị đạo hữu, sòng bạc này luôn mở miệng nói là công bằng, nhưng khi tôi đưa ra một phương pháp công bằng, họ lại không chấp nhận, mọi người nói sòng bạc này có còn được gọi là công bằng hay không?”

Các con bạc bàn tán xôn xao, kì thực nhiều người cũng hiểu ra là Vô Tấn cố tình gây náo, một người bao hết ba mươi ba bàn đã là việc trước đây chưa từng có, lại còn muốn khách chơi lắc xúc xắc, đây rõ ràng là muốn phá quy luật chơi của sòng bạc, mặc dù biết Vô Tấn cố tình gây rối, nhưng các con bạc thì thường thích xem náo nhiệt và hò hét theo, cho nên gần như tất cả con bạc đều dị khẩu đồng thanh hét to:

“Không công bằng!”

Có người giậm chân, có người huýt sáo, trong đại đường tràn đầy tiếng la hét, sắc mặt của tên quản sự tái đi, hắn vừa định từ chối, lúc này một tên đầy tớ chạy đến, hắn nói nhỏ vào tai hắn, tên quản sự ngơ ngác, bèn chấp tay với Vô Tấn:

“Được thôi! Vậy sẽ chơi theo cách của khách quan vậy.”

“Rất hay!”

Vô Tấn liếc nhìn cổng lầu thang ở lầu hai, có vài người đang đứng ở đấy, người bị che lại, chỉ nhìn thấy chân, cậu âm thầm cười nhạt, cậu đến đây thì đã có chuẩn bị từ trước, đương nhiên là biết người đó là ai.

Vô Tấn cũng mặc kệ, chắp tay trước ngực nói với các con bạc:

“Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, xin các đạo hữu giúp huynh đệ đây một tay, thay huynh đệ đây lắc xúc xắc, tất cả đều đặt đại, ta đây chịu chơi chịu thua.”

Trong đám con bạc người thích náo nhiệt thì rất nhiều, đã có người giành hộp xúc xắc trước, vô Tấn đi đến phía trước một bàn, lần này cậu muốn tận tay lắc xúc xắc, ba mươi ba tấm phiếu đỏ đều đã được chia ra cả rồi, cậu bèn lấy một tấm phiếu đỏ đặt vào chữ đại bên trên bàn cờ, cầm hộp xúc xắc lên, hộp xúc xắc là một hộp ngọc, giống như đời sau, lắc ba viên xúc xắc trong hộp ngọc chín cái, đặt xuống bàn, sau khi mở ra xem số nút để chia lớn nhỏ.

“ Đại!”

“ Ha ha! Của tôi là đại.”

“Ài! Mẹ nó, của tôi sao lại là tiểu chứ.”

Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong bachngocsa

……….

Vô Tấn từ từ mở hộp xúc xắc của mình ra, một hột năm nút, hai hột bốn nút, mẹ nó, sao lại là mười ba nút!

Cũng may là người của triều đại này chưa hiểu được mười ba nút, mọi người đều hoan hô chúc mừng,

“Người huynh đệ! Của người là mười ba nút, quả là may mắn!”

Kết quả dần dần được thống kê lại , kết quả chiến thắng huy hoàng, hai mươi ba bàn đại, mười bàn tiểu, trừ đi tiền vốn và tiền đặt cược, cậu kiếm được năm mươi sáu lượng.

Sòng bạc gần như muốn điên lên, tiếng giậm chân, tiếng la hét……mẹ nó quả thật là quá ghiền.

Nhìn Vô Tấn đến trước quầy đổi ngân lượng, mặt người quản sự sợ đến trắng bệch, hắn âm thầm nhìn về phía lầu hai, đây không phải là chủ ý của hắn

Nhìn thấy Vô Tấn định đi, trên lầu hai bỗng vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên,

“Hoàng Phủ công tử, xin dừng bước!”

Vô Tấn dừng lại, cậu đang đợi giờ phút này.