Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 55: Kim cương xanh nước biển (thượng)




Vô Tấn từ từ bước chân, đợi hai người bọn họ tiến lên trước.

Vô Tấn biết nàng chính là tiểu thư của Tề gia, Tề Phượng Vũ tam nữ của Tề Mạo, phụ trách giám sát cửa hàng Tề gia cá nơi, hôm nay nàng chỉ đi qua Duy Dương huyện, ngày hôm qua lên thuyền nàng thích nhất là đôi vòng tai, cho nên tới Bắc thị muốn tìm một viên kim cương phù hợp.

Tề Phượng Vũ đối với tổ tôn hát rong này vô cùng đáng thương, liền động lòng trắc ẩn.

Nha hoàn A La rất tinh mắt nàng liền phát hiện ra Vô Tấn liền khẽ đụng Tề Phượng Vũ một cái:

- Tiểu thư, tiểu nữ nhìn thấy người kia, chính là tên gia hỏa đáng ghét ở trong hiệu cầm đồ, hắn ở ngay sau chúng ta.

- Hừ.

Tề Phượng Vũ khẽ hừ ở trong miệng, kỳ thật nàng đã sớm nhìn thấy Vô Tấn rồi:

- Ta biết rồi, đừng để ý tới hắn coi như không biết.

Tề Phượng Vũ từ từ đi tới trước mặt nữ hài, nhìn chăm chú tiểu cô nương này, cô nương này cô khổ làm nàng chua xót, đoán chừng đứa nhỏ này cha mẹ mất sớm, tổ phụ hai người sống nương tựa vào nhau, nàng khẽ thở dài một tiếng.

Đợi cô nương kia hát xong, Tề Phượng Vũ tiến lên nhỏ giọng hỏi nàng:

- Muội tên là gì, là người ở đâu, cha mẹ còn ở đây không?

Tiểu cô nương thấy Tề Phượng Vũ vô cùng mỹ mạo duyên dáng, trên người áo quần và trang sức đều mang theo quý khí bức người không giống người bình thường thì cúi đầu e lệ nói:

- Muội tên là Liên Liên, người ở Bình Hồ huyện, cha mẹ chết sớm, cùng gia gia hát rong mà sống.

- Muội có nhà không?

Tề Phượng Vũ vô cùng ôn nhu, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng của tiểu thư, tràn đây thương cảm mà nhìn tiểu cô nương.

Tiểu cô nương nhút nhát e lệ nói:

- Trong nhà còn có phòng cũ nhưng đều rách rưới rồi, vì phụ thân mà ruộng đất cũng bán đi, gia gia nói kiếm tiền được sau đó sẽ về nhà tu sửa phòng ở, mua vài mẫu đất mà sống.

Tổ phụ đui mắt đứng ngoài cười nói:

- Đa tạ cô nương quan tâm nếu thấy Liên Liên hát không tệ thì thưởng mấy văn tiền, cho nó mua mấy cái bánh màn thầu mà ăn.

Tề Phượng Vũ lặng lẽ gật đàu nàng tiếp nhận túi tiền từ trong tay A La, lấy ra một vật nhét vào trong túi của tiểu cô nương.

- Đừng lấy ra đừng để người khác nhìn thấy.

Tiểu cô nương nhìn nhìn cái túi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, nàng chỉ thấy bên trong có thỏi vàng óng ánh, ít nhất mười lượng, nàng kích động vạn phần quỳ xuống cuống quýt dập đầu, Tề Phượng Vũ sờ tóc của nàng, bỗng nhiên nàng cảm thấy được ánh mắt của nam tử kia, thì phản cảm, thấp giọng nói với tiểu cô nương:

- Muội cần phải cẩn thận nam nhân kia, hắn không phải là người tốt.

Nói xong nàng quay người đi ra khỏi khu Châu Bảo, tiểu cô nương trong lòng loạn lên, mười lượng hoàng kim đây chính là một trăm lượng bạc, nàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tề Phượng Vũ rời đi.

Người nam nhân cầm mũ dĩ nhiên là Vô Tấn rồi, trong lòng hắn thầm tán thưởng Tề gia tiểu thư tâm địa không tệ.

Tuy hắn cũng không rõ đó là vật gì nhưng biết đó là thứ đáng giá, Vô Tấn cười cười học theo Tề Phượng Vũ đem mấy chục lượng bạc nhét vào trong túi đi tới trước mặt tiểu cô nương mà cười hỏi nàng:

- Tiểu muội muội muội tên là gì, là người ở nơi nào, cha mẹ còn sống không?

Câu hỏi giống Tề Phượng Vũ như đúc nhưng tiểu cô nương lại không điềm đạm đáng yêu như lúc nãy, tỷ tỷ tốt tâm đã nói cho nàng biết, nam nhân này là người bại hoại. Nàng rắn môi, tay lén lút sờ cái bọc hoàng kim, nàng nhận định tên bại hoại này nhất định muốn cướp vàng mà tỉ tỉ tốt tâm cho nàng.

Vô Tấn ngây ngẩn cả người hắn gãi gãi đầu, đây là chuyện gì, chẳng lẽ Hắc Mễ đứng sau mình, hắn quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Hắc Mễ đâu cả.

Hắn một lần nữa cười tươi, đem mũ đưa cho nàng:

- Đại ca ca cảm thấy muội hát rất dễ nghe cho nên tặng cho muội một cái mũ.

Tiểu cô nương càng thêm cảnh giác bọn họ hát rong bốn phía từ trước tới giờ chưa từng có người nào tặng họ mũ, nàng sợ tới mức càng tiến gần thêm với tổ phụ.

- Ta... không muốn.

Hàm răng của nàng cũng muốn run lên lão nhân nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của cháu gái thì cũng bồn chồn, chẳng lẽ là gặp cường đạo hung ác sao, hắn vội vàng chắp tay về phía Vô Tấn:

- Đa tạ hảo ý của công tử, kỳ thật không cần khen thưởng, chỉ cần yêu thích cháu gái ta ca hát là cao hứng rồi, thực sự không cần mũ.

Vô Tấn cười ha hả:

- Đây chỉ là một chút tâm ý của ta, các ngươi cất kỹ lấy, đừng để người khác nhìn thấy.

Hắn lại đem mũ đưa cho tiểu cô nương, tiểu cô nương nhìn qua hắn sợ hãi mà lắc đầu, chết sống cũng không nhận, Vô Tấn quét mắt qua, hắn đã không thấy thân ảnh của Tề gia tiểu thư đâu nữa, hắn không nói thêm gì, nhét cái mũ cứng vào tay tiểu cô nương, căng chân đuổi theo.

Tiểu cô nương thấy trong mũ nặng trịch lặng lẽ mở ra, hai mắt của nàng bỗng nhiên trừng lớn, nàng sợ tới mức stim nhảy loạn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi đây.

Lão nhân cảm thấy kỳ quái mà hỏi:

- Liên Liên con làm sao vậy, tại sao lại bối rối?

Tiểu cô nương nói với lão nhân:

- Gia gia chúng ta mau rời khỏi đây chúng ta có tiền xây nhà mua đất rồi...

Khu Châu Bảo người đông như dệt, Vô Tấn không thấy bóng dáng của Tề gia tiểu thư đâu cả, hắn cũng mặc kệ nàng ta có chán ghét mình hay không, cái này không trọng yếu, hắn chỉ cảm thấy Tề gia tiểu thư này rất thưởng thức việc mình bố trí hiệu cầm đồ còn đi tới để học tập, điều này hắn sinh ra một cảm giác tri kỷ, đối với một người ở dị thế trong lòng cô độc như Vô Tấn đây chính là một sự an ủi.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều lấy cớ tiến lên trò chuyện, cố ý trêu chọc hơn nữa sau khi biết nàng không phiả là người Duy Dương thì càng cảm thấy thêm quý hiếm, ở Bắc thị gặp lại hắn cảm thấy không phải ông trời an bài sao?

Tha hương ngộ cố tri, ít nhất cũng phải chào hỏi.

Vô Tấn đi một vòng vẫn không nhìn thấy nàng, trong lòng thầm chua xót, hắn cảm thấy hơi tiếc nuối, hắn liền chuẩn bị đi mua quà cho chất nhi của mình, nhưng vừa đi hai bước thì hắn đứng khựng lại, hắn chợt nhớ tới trên người mình hiện tại một xu cũng không có, đừng nói mua lễ vật ngay cả tiền xe về cũng không có.

Hắn cười khổ một tiếng, quay người chuẩn bị đi tới Thiên Hương Mễ phố nhưng lập tức hắn trông thấy bóng dáng của Tề gia tiểu thư ở cách hắn không xa, Vô Tấn mừng rỡ trong lòng đây đúng là thiên ý.

Hắn cũng giả vờ giả vịt, ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng tiến về phía tiệm châu báu.