Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 62: Chiến đấu với Ảnh võ sĩ (thượng)




Quan Hiền Câu cúi xuông không có ý tứ nói:

- Tôn nhi cho bọn nha dịch nhiều tiền thưởng bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy.

- Xem ra ngươi cho họ không ít.

Quan Bảo Thanh gật nhẹ đầu.

- Trước hết hãy đứng lên đi.

- Vâng.

Quan Hiền Câu đứng lên khoanh tay trước mặt tổ phụ:

- Tôn nhi cả gan làm loạn khiến cho tổ phụ phải thất vọng rồi.

Quan Hiền Câu trong lòng vô cùng hiểu rõ phụ thân sẽ không trách phạt hắn, quả nhiên Quan Bảo Thanh cười ha hả nói:

- Không sao rạng sáng ngày mai tới là được, ngươi trở về vừa vặn, ta có một tin tốt cho ngươi đây.

- Mong tổ phụ huấn thị.

Quan Hiền Câu vẫn cung kính không hề có một chút bất kính nào.

Quan Bảo Thanh nhìn trúng cháu trai của mình ở điểm này cho dù trong lòng hắn vô cùng hung ác nhưng vẫn biểu hiện đủ lễ nghi không có chút nào thất lễ, điều này ở trên quan trường rất quan trọng.

- Vừa rồi Giang Ninh phủ truyền tới một tin tức, một tên sĩ tử ở Đan Dương bị thủ tiêu tư cách cống cử sĩ, như vậy ngươi được tăng một bậc chính thức trúng tuyển cống cử sĩ rồi.

Nói xong Quan Bảo Thanh mỉm cười quan sát biểu lộ của cháu trai, tin tức này khiến cho Quan Hiền Câu mừng rỡ muốn phát điên, điều này có ý nghĩa hắn có thể tham gia kỳ thi tiến sĩ rồi, hắn vui mừng muốn nổ tung muốn la to, muốn ra trước sân dập đầu với trời xanh nhưng trước mặt tổ phụ hắn không thể lộ ra vẻ vui mừng gì chỉ có thể nhàn nhạt cười.

Điều này khiến cho Quan Bảo Thanh kỳ quái:

- Sao vậy ngươi mất hứng sao?

- Không tôn nhi rất cao hứng tuy nhiên tôn nhi phải tham dự chức tranh tuyển hộ tào, cống cử sĩ này không có ý nghĩa gì rồi.

Hắn muốn mượn cơ hội này để tổ phụ của hắn không để hắn tranh tuyển hộ tào nữa.

Quan Bảo Thanh lại lắc đầu:

- Chuyện này ánh mắt của ngươi vẫn không đủ sâu vẫn hơi thiển cận.

Quan Hiền Câu không biết làm sao cúi đầu không nói tiếp nữa, hành động này làm cho Quan Bảo Thanh hơi thỏa mãn, biết rõ mình sia thì tốt nhất là trầm mặc, tôn nhi của mình đúng là hiểu chuyện này.

- Ngươi có khả năng vẫn không rõ chức chủ sự hộ tào trọng yếu nhưng ta đơn giản nói cho ngươi biết, lần này thái tử và Thân quốc cữu tranh đoạt tài quyền ở Đông Hải, Quan gia chúng ta chẳng qua là một con cờ, thậm chí Tô Hàn Trinh và Từ Viễn cũng chỉ là đao phủ mà thôi, người đánh cờ chính là Thân quốc cữu và thái tử.

Tuy bản thân Quan Thanh cũng không muốn ngoan ngoãn làm con cờ nhưng hắn cân nhắc tới lợi ích của gia tộc thì đành phải vậy.

Quan Hiền Câu giờ mới hiểu ra hắn khẽ gật đầu:

- Tôn nhi hiểu rồi.

- Ngươi đã hiểu thì tốt, tuy nhiên ngươi cũng không cần phải lo lắng, chúng ta chỉ thay Từ trưởng sử làm chức hộ tào chủ sự, chỉ cần Từ trưởng sự có quyền đề cử thì sau này để đệ đệ Hiền Nghi của ngươi thay ngươi lúc đó ngươi có thể vào kinh tham gia khoa cử.

Quan Hiền Câu đại hỉ hắn khom người nói:

- Đa tạ tổ phụ thành toàn.

Quan Bảo Thanh lại mỉm cười:

- Ngươi không phải muốn cùng Hoàng Phủ Duy Minh đọ sức một phen sao, đây chính là cơ hội.

Đôi mắt của Quan Hiền Câu bỗng nhiên sáng lên, đúng thế hắn vẫn mong mỏi một cơ hội như vậy.

Lúc này Quan Bảo Thanh cũng không nói cho cháu trai biết, quan chủ khảo Cổ Tư Văn kỳ thực đã bị thu mua rồi.

Buổi chiều ở trong thư phòng của Tô Hàn Trinh, Vô Tấn cười cười mang phong thư sao chép cho hắn:

- Nội dung phong thư này nhất định Tô đại nhân sẽ có hứng thú.

Phong thư này chính là phong thư sao chép lại, Hắc Mễ nhờ La Vũ làm vô cùng tốt, chứ viết căn bản giống hệt nhau.

Tô Hàn Trinh hôm nay lo lắng không biết Vô Tấn có làm được không thực sự hắn không được thái tử phái người giúp, trong tay cũng không có tâm phúc, chỉ có thể dựa vào Vô Tấn, nhưng Vô Tấn dù sao cũng là một thiếu niên mười bảy tuổi hắn vẫn không yên lòng không ngờ thoáng cái đã có tin tức.

Hắn nghi hoặc tiếp nhận lá thư sau đó mừng rỡ, đây dĩ nhiên là thư do Thiếu doãn Thân Uyên viết cho Từ Viễn.

- Ngươi tại sao lại lấy được phong thư này?

Tô Hàn Trinh không kịp xem nội dung hắn trước hết quan tâm tới nơi phát ra phong thư này,.

Vô Tấn cười cười:

- Đúng là một Ảnh võ sĩ, phong thư này phải tốn không ít lực mới lấy được, tuy nhiên chỉ là sao chép, bản gốc đã đem cho bọn họ, đại nhân mời xem nội dung, ta thấy rất hữu dụng.

Tô Hàn Trinh xem qua một lần cũng không truy vấn hắn nhìn kỹ một lần nữa thì toát ra mồ hôi lạnh:

- Tại sao có thể như vậy được không có khả năng tuyệt đối không có khả năng.

- Đại nhân đừng nói hai chữ tuyệt đối phong thư này do đích thân ta tự tay sao chép, đối chiếu hai lần, một chữ cũng không sai, nếu như đại nhân không tin thì ta cũng không có biện pháp.

Tô Hàn Trinh trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi hắn vội vàng nói:

- Ta khong phải không tin ngươi nhưng sự thật này khiến cho người ta không tưởng tượng nổi, ta không ngờ hắn lại là người như vậy lương tri tối thiểu cũng không có.

Vô Tấn đối với sự kinh ngạc của Tô Hàn Trinh không cho là đúng:

- Đại nhân cái này là biết người biết mặt không biết tâm dù sao đại nhân cũng không thường xuyên gặp việc này, đại nhân vẫn cho rằng học vấn tốt thì phẩm đức tốt, nhưng ta không cho là như vậy, ta cảm thấy rằng hắn và Thân quốc cữu cấu kết là chuyện rất bình thường.

Tô Hàn Trinh thở dài:

- Có lẽ ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ngày mai tổ chức cuộc thi không được ta phải lập tức thay người.

Tô Hàn Trinh thu thập bàn học định đi thì Vô Tấn gọi hắn lại:

- Đại nhân.

- Sao vậy?

Vô Tấn cười cười mang theo một vẻ không hảo ý:

- Đại nhân sở dĩ ta không thay đổi nội dung bức thư là ta đã có tính toán.

Hắn nói nhỏ với Tô Hàn Trinh vài câu, Tô Hàn Trinh nhướn mày:

- Cái này ta cảm thấy không quang minh chính đại cho lắm, ta thấy nên thay người vẫn tốt hơn.

Vô Tấn không thích loại dối trá này của Tô Hàn Trinh, lúc trước để mình đi trộm thư sao không nói đó không quang minh chính đại, dối trá không làm được, làm quan thì phải dối trá, hiện tai là lúc nào rồi mà còn trung thực?

- Đại nhân hiện tại thay người người khác sẽ nói đại nhân không công bằng hơn nữa binh pháp là quỷ đạo chúng ta chỉ đảm bảo công bằng mà thôi, có gì tổn hại đâu mong đại nhân nghĩ lại quang minh chính đai là trọng yếu hay tài hàng của thái tử là trọng yếu?

Vô Tấn nói câu sau đánh trúng chỗ hiểm của Tô Hàn Trinh, hắn ngây người một lát rồi cuối cùng cũng gật nhẹ đầu:

- Ngươi thẳng tay làm đi.