Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 14: Ngu Hải Lan động tâm




Trần Anh cũng rất nhạy cảm nàng từ trong mơ màng cảm nhận được Vô Tấn đang nhìn nàng.

- Hơi xóc nên ta không ngủ được.

- Ngươi coi đó là cái nôi, thân thể của ngươi cũng dao động cùng với nó là sẽ ngủ được.

- Ta thử xem.

Vô Tấn cũng nhắm mắt lại, tưởng tượng đây là một cái nôi, nhẹ nhàn đung đưa, kết quả bất tri bất giác hắn đã nằm ra mà ngủ rồi, tư thế rất vặn vẹo thật là khó coi.

- Đúng là rất xóc.

Trần Anh dụi đôi mắt ngồi dậy, nàng thấy Vô Tấn hơi ngáy thì nhịn không được cười lên:

- Tiểu tử ngốc này đúng là đã ngủ rồi.

- Hắn rất mệt mỏi, chịu áp lực quá lớn.

Ngu Hải Lan mở mắt ra, đôi mắt như loan nguyệt nhìn nước biển thanh tịnh, trong mắt có một vẻ ôn nhu không nói ra lời.

- Để cho hắn ngủ đi, chúng ta đi gác đêm.

- Ừ.

Trần Anh cũng tựa vào xe, ánh mắt si tình nhìn khuôn mặt cương nghị của nam tử trước mắt mình, nàng khẽ thở dài:

- Tỷ tỷ đã từng thích người nào chưa?

Khuôn mặt của Trần Anh hơi ửng hồng:

- Ý muội nói là .. yêu.

Ngu Hải Lan ngẩng đầu nhìn ánh trăng rực rỡ trên bầu trời khóe miệng cũng hơi ngượng ngùng.

- Nói thế nào đây có đôi khi ta cũng muốn yêu nhưng đó chỉ là ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Anh muội muội cũng biết ta không thích hợp để yêu.

Trần Anh cẩn thận thăm dò:

- Sao không thích hợp, tỷ sao không thử qua, ví dụ như là Trần Khánh...

- Huynh ấy cũng là đại ca của ta.

Ngu Hải Lan cười nhạt nói.

- Ta cũng từng cân nhắc qua nhưng xác thực không có cảm giác này với hắn, hắn quá nghiêm túc khiến cho người ta phải sợ hãi.

Trần Anh còn muốn nói nhưng Ngu Hải Lan đã ôm lấy đầu vai của nàng cười nói:

- Nha đầu ngốc đừng nói nữa, nằm nghỉ trên người sư tỷ đi.

- Ừ.

Trần Anh như con mèo nhỏ nằm trong ngực của Ngu Hải Lan, nhắm mắt lại, thân thể theo xe mà lay động một lúc sau nàng mơ hồ:

- Sư tỷ tỷ không ngủ sao.

- Ta không muốn ngủ chớ nói chuyện.

- vâng.

Trần Anh dần dần ngủ rồi, Ngu Hải Lan thì ôm lấy vai của nàng dựa vào vách xe, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, nói chuyện với sư muội cũng gợi lên tâm sự của nàng, nàng năm nay đã hai mươi hai tuổi, vài chục năm qua nàng đều sinh hoạt trong cừu hận, cừu hận chính là toàn bộ tính mạng của nàng, đem toàn bộ tình cảm của nàng bao phủ lên thế giới này.

Tuy nhiên chỉ ngẫu nhiên trong đáy lòng của nàng dấy lên một cảm giác bất định, mình thích ai đây, trong sinh hoạt của nàng chưa từng có nam nhân nào, cho dù Trần Khánh yêu thắm thiết nàng nhưng nàng không thích hắn, hắn quá nghiêm túc tạo cho nàng một phần áp lực trong lòng.

Nàng thích nam nhân vui vẻ nhẹ nhõm ví dụ như... Ngu Hải Lan bất giác đưa mắt lên trên khuôn mặt của Vô Tấn, khóe mắt kia khiến cho người ta có một cảm giác nghịch ngợm khiến cho trong lòng nàng dấy lên một sự vui vẻ. Ngu Hải Lan đột nhiên cả kinh, tự giễu mình mà nở nụ cười, mình làm sao vậy, rõ ràng là đối với hắn có chút cảm giác, nhưng mà hắn là sư đệ của mình, hắn mới mười bảy tuổi... Chân trời phía đông cuối cùng cũng nổi lên ánh sáng màu bạc, bao phủ một màng mông lung trong thiên địa, trên đường đi cũng thỉnh thoảng có người xuất hiện rồi.

Chỉ thấy ở trên phố tràn ngập những người bán hàng rong và những xe bồ mang rau đi bán, trên rau còn dính vài giọt sương đọng lại.

Vô Tấn bị tiếng người ở trên đường đánh thức, hắn ngồi dậy theo bản năng mà sờ soạng cái bao da đựng ngân phiếu sờ một lúc thì hoảng sợ, sau đó mới phát hiện ra bao da đã bị Ngu sư tỷ đặt dưới chân của nàng.

- Ngươi ngủ rồi ta sợ không an toàn.

Ở trên vách xe đang nằm dưỡng thần Ngu Hải Lan liền mở mắt:

- Ta đặt nó ở dưới chân ta, thay ngươi trông giữ.

- Đa tạ sư tỷ.

Vô Tấn duỗi cái lưng một cái hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, xe ngựa xóc nảy một đêm khiến cho hắn có cảm giác cả xương cốt đều muốn rã ra từng mảnh.

- Chúng ta đến đâu rồi?

Trần Anh cũng tỉnh lại, nàng vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, hướng về phía bên ngoài dò xét tình hình:

- Trời đã sáng rồi.

Lão nông tinh thần rất tốt, tuy một đêm không ngủ nhưng cũng không thấy mệt mỏi, lão nhẹ nhàng vung roi ngựa nói:

- Đã đến Đường Đào khẩu trấn rồi, hôm nay hình như có hội chùa, cô nương xem đều là những người đi hội làng mua đồ.

- Vậy từ đây tới Hoàng Hà còn xa lắm không?

Vô Tấn lại hỏi.

- Từ nơi này tới Hoàng Hà còn năm mươi dặm nữa.

Trần Anh đối với hội chùa có phần hứng thú nàng tiến tới gần màn xe mà cười hỏi:

- Lão nhân gia hội chùa có thú vị gì không?

- Hội chùa mà bán các loại thổ sản vùng núi, còn có hát hí khúc, ha ha ta vừa vặn muốn mua kẹo cho cháu của mình.

Cách Đường Đào khẩu trấn còn có một dặm, xe ngựa không đi được nữa, chỉ thấy chằng chịt dòng người không có giới hạn phia trước, phảng phất trong phương viên trăm dặm này bọn họ đã tới đây, hai bên đường bày đầy sạp hàng.

Phiên chợ kéo dài hơn mười dặm, từng đám người trên biển như là thủy triều, các loại nông sản phẩm phụ đặc sản miền núi đều có mùi vị khác thường.

Xe ngựa khong đi được nữa, Vô Tấn cầm cái bao nhảy xuống, đem Trần Anh và Ngu Hải Lan dìu xuống ngựa, lão hán đánh xe tiến tới trước nói:

- Công tử tổng cộng là hai trăm văn tiền.

Nơi này là đất Tề Châu xa xôi, không phải là nơi phồn hoa như gấm ở Duy Dương huyện, ở đây vẫn dùng đồng tiền lưu thông làm chủ, ít khi dùng bạch ngân, bạch ngân rất đắt đỏ, một lượng bạc tương đương với một nghìn văn tiền, mà trong đó giá hàng phần lớn chỉ là mười văn, chỉ khi nào mua đất hoặc xử lý hiếu hỉ đại sự mới dùng tới bạc. Lão đánh xe thu bọn họ hai trăm lượng bạc cũng đã cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Vô Tấn cười cười móc từ trong túi ra một thỏi bạc mười lượng, lão hán ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bạch ngân lắc đầu:

- Công tử ta không có tiền trả lại.

- Không cần trả lại, tối hôm qua ta đã nói sẽ hậu tạ đây là một chút tâm ý, nhận lấy đi!

Trần Anh bên cạnh cũng cười nói.

- Đúng thế, đây là một chút tâm ý của chúng ta lão trượng thu lấy đi.

Lão hán thò tay ra cầm, nhưng bỗng nhiên hắn lại lùi về mà lắc đầu liên tục:

- Không được.

- Thật sự là nhiều lắm ta không thể nhận.

Trần Anh thích sự thuần phác của người dân ở đây nàng vội vàng cầm lấy bạc trên tay của Vô Tấn, trực tiếp kín đáo đưa cho lão, trên mặt lộ ra vẻ nghịch ngợm tươi cười:

- Lão trượng cũng đừng nghĩ chỉ mua kẹo cho cháu trai còn phải mua mấy miếng vải tốt cho người bạn già của mình nữa chứ!

- Cái này....