Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 162: Tiệc mừng thọ (trung)




Tề Phượng Vũ thở dài thườn thượt:

-Phụ thân ta cũng từng nói, nếu thái tử có thể xem Tề gia là người mình thì tương lai sẽ vô cùng có ích cho Tề gia. Chỉ sợ thái tử xem thường Tề gia thương nhân, coi Tề gia chỗ chứa tiền, dùng hết tiền thì một cước đá văng. Chúng ta thật rất phiền não.

-Việc này rất có thể. Cô nên hiểu một điều, người ủng hộ thái tử chủ yếu ở tầng sĩ đại phu, họ thanh cao luôn khinh thường thương nhân. Nếu thái tử quá trọng dụng thương nhân, sẽ khiến họ phản cảm. Nhưng họ cũng biết lúc này thái tử thiếu tiền, biết Tề gia rất quan trọng với thái tử. Hiện tại thì họ không nói gì, mặc kệ thái tử lung lạc Tề gia. Nhưng đợi tương lai địa vị thái tử vững chắc, nếu thái tử còn trọng dụng Tề gia thì sẽ khiến họ cực kỳ bất mãn. Các người nên tưởng tượng ra, khi đó thái tử nghĩ tình cũ hay là muốn ngai vàng giang sơn?

Vô Tấn phân tích lợi ích độc đáo khiến Tề Phượng Vũ sáng tỏ. Nói vậy thì dù thái tử muốn trọng dụng Tề gia, cũng sẽ bởi vì người ủng hộ y phản đối mà không thể không vứt bỏ Tề gia. Thậm chí sẽ làm hành động nghiêm trị Tề gia, đích thực là vậy.

Tề Phượng Vũ im lặng, cô bỗng cảm thấy Tề gia trong vòng xoáy quyền lực triều đình vẫn là quá ngây thơ. Dù phụ thân có chút ánh mắt nhưng chưa thấy được thực chất vấn đề, đó là địa vị thương nhân của Tề gia, sẽ không được người ủng hộ thái tử thừa nhận.

Cô bắt đầu nhận ra, địa vị Tề gia quá thấp, lực lượng quá nhỏ bé. Tề gia vốn không nên tranh giành tước vị cái gì, không nên phô trương như vậy, không nên tham gia đấu tranh quyền lực triều đình. Cô bắt đầu cảm thấy nghĩ lại mà kinh.

-Hoàng Phủ công tử…

Vô Tấn mỉm cười ngắt lời cô:

-Cô có thể gọi ta Vô Tấn. Bạn bè và người nhà ta đều gọi ta như vậy.

Tề Phượng Vũ cảm động, liền gật đầu, tiếp tục hỏi.

-Vô Tấn, vậy ngươi có đề nghị gì cho Tề gia không? Tuy ngươi nói không bằng dựa vào Thân quốc cữu, nhưng ta cứ thấy cũng không nên nương nhờ vào Thân quốc cữu.

-Đó là đương nhiên. Thân quốc cữu chẳng qua là tốt hơn thái tử một chút, thật ra không xem như là tốt đi? Kỳ thật quan trọng là Tề gia phải lợi dụng thực lực và ưu thế bản thân. Cô nói xem, ưu thế lớn nhất của Tề gia nằm ở đâu?

Tề Phượng Vũ ngẫm nghĩ, nói:

-Thực lực Tề gia ở chỗ tài lực hùng hậu, có thể nói là giàu nhất thiên hạ. Ưu thế thì ta thấy là Tề gia là nhà nộp thuế lớn nhất cho Đại Ninh vương triều.

-Nói không sai. Nhà nộp thuế lớn nhất chính là ưu thế của Tề gia. Theo ta được biết, Đông Lai cửa hàng và Bách Phú thương hành mỗi năm kiếm tiền lợi nhuận không ít hơn Tề gia, nhưng hai nhà nộp thuế cộng lại vẫn ít hơn Tề gia nhiều, thậm chí không bằng con số lẻ của Tề gia. Nguyên nhân là vì bối cảnh quyền lực của họ, triều đình và hoàng đế không làm gì họ được. Nhưng hoàng đế chắc chắn không hy vọng Tề gia, một nhà nộp thuế nhiều vậy sẽ ngã, thế thì sẽ tạo thành tổn thất lớn cho triều đình. Đây là nguyên nhân vì sao Tề gia không ngã. Ta cảm thấy Tề gia nên lợi dụng ưu thế này triệt để, kế hoạch kỹ càng, làm sao để kéo dài ưu thế này. Ví dụ nộp thuế hàng năm tăng một chút xíu, cho triều đình mong chờ. Ví dụ Tề gia có thể thu nhỏ quy mô mà mở rộng lợi nhuận, vậy là không phô trương rồi lại có thể nộp thuế nhiều thêm. Càng quan trọng là phải học cách lấy lòng hoàng đế. Ví dụ như ta nói về bốn người kia, được họ ủng hộ có hiệu quả hơn đầu nhập vào thái tử hoặc là Thân quốc cữu.

Tề Phượng Vũ gật đầu:

-Ý ngươi là Tề gia chúng ta không cần thiết gia nhập bất cứ thế lực nào trong triều, đúng không?

-Đúng là thế. Tề gia không cần tham gia đấu tranh quyền lực triều đình, chỉ cần giữ vững nộp thuế cho triều đình, đây mới là hình tượng của Tề gia. Đừng để hoàng đế thấy bóng dáng Tề gia trong tranh đấu quyền lực, điều này cực kỳ quan trọng. Nếu có thể thì tốt nhất là Tề gia ra khỏi kinh thành, trở về Sở Châu đi.

Tề Phượng Vũ rất cảm động, Vô Tấn đề nghị cực kỳ đúng trọng tâm, từng lời đánh vào điểm yếu. So sánh thì suy nghĩ của Tề gia thật hỗn loạn, không có ý nghĩ đại cục. Cô nhất định phải đem lời Vô Tấn nói một chữ không sai báo cho tổ phụ.

Lúc này họ đã đi tới trước lều thứ nhất, từ xa thấy Tề Mạo và nhị thúc Tề Vĩ cùng với đám thị vệ vây quanh một người đàn ông đầu đội kim quan đi hướng bên này.

-Hắn chính là thái tử!

Vô Tấn nhận ra người đến, đó là Hoàng Phủ Hằng.

Tề Phượng Vũ lóe người đã giấu trong hắc ám. Cô là cô gái giỏi về bảo vệ mình. Cô biết mình xinh đẹp tuyệt trần, cho nên luôn không xuất hiện trước mặt quyền quý, phòng ngừa bị lọt vào tầm ngắm.

Đúng như Tề gia lo lắng và Vô Tấn đề nghị, hôm nay Hoàng Phủ Hằng ôm hy vọng rất lớn đến đây. Mấy năm nay tuy y thiếu tiền nhưng chưa từng lôi kéo Tề gia, là vì không đem Tề gia để vào mắt. Y sẽ không giao tiếp với một thương nhân, sẽ khiến văn nhân và sĩ đại phu ủng hộ y thấy bất mãn.

Nhưng lần này Tề Vạn Niên mừng thọ bảy mươi tuổi, bỗng nhiên nhắc nhở y nhận Tề gia trợ giúp cũng không có gì. Chỉ cần y và Tề gia đạt thành hiệp nghị, không công khai ra mà bí mật nhận Tề gia giúp đỡ, vậy đối với y không có ảnh hưởng gì.

Hơn nữa y có thể trước khi lên ngôi kiếm cái cớ thu thập Tề gia, vậy là có thể chặt đứt lời đồn giữa y và Tề gia, trấn an các sĩ đại phu bất mãn. Tuy kết giao Tề gia khiến y khinh thường, nhưng tiền của Tề gia rất có lực hấp dẫn với y.

Hoàng Phủ Hằng xin chỉ thị của phụ hoàng, sau khi được đồng ý thì lấy thân phận thái tử tiến đến chúc thọ cho Tề lão gia. Đương nhiên hôm nay y đến chỉ là làm bộ dáng, khiến Tề gia tự nguyện mắc câu.

Đi tới trước lều lớn, y liếc mắt liền thấy Hoàng Phủ Vô Tấn. Hoàng Phủ Hằng ngẩn ra, sau đó cười to.

-Vô Tấn, ngươi cũng đến à!

Thực hiển nhiên y cho rằng Vô Tấn tới nghênh đón mình. Vô Tấn vội khom lưng hành lễ.

-Thần Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến thái tử điện hạ!

-Không cần đa lễ, bây giờ không phải trong triều, mọi người cứ thoải mái đi.

Y vỗ vai Vô Tấn, cười nói:

-Chúc mừng ngươi được phong làm Lương quốc công, nhưng ta cũng phải phê bình ngươi, thăng quan rồi không tới gặp ta, ngươi thật bậy quá!

-Tông Chính tự còn chưa xong thủ tục, ta muốn đợi cuối cùng hoàn toàn ổn định mới tới tham kiến điện hạ.

-Đã định ra rồi, mặt sau chẳng qua là hình thức thôi. Chẳng lẽ còn muốn hoàng thượng chính miệng bỏ tước vị ngài phong sao? Nào có loại chuyện đó.