Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 251: Tề Vĩ nguy nan(thượng)




Tề Phượng Vũ gật đầu, mở cửa đi xuống xe. Xe ngựa khởi động, cô nhìn chiếc xe đi xa, lòng nặng trĩu. Lời của Vô Tấn khiến lòng cô rối loạn, chẳng lẽ Tề gia thật sự có nội quỷ? Vậy đó sẽ là ai?

Trong lúc Tề Vạn Niên ngất xỉu thì một chiếc xe ngựa lặng lẽ ra khỏi Tề phủ chạy như bay trong đêm tối. Ngồi trên xe là con thứ của Tề Vạn Niên, Tề Vĩ và lục đệ của Tề Vạn Niên, Tề Vạn Tường.

Tề Vạn Tường trước kia phụ trách nghiên cứu kỹ thuật chống giả ngân phiếu Tề Đại Phúc, nhưng y táy máy tay chân thích an nhàn, trộm giữ tiền nghiên cứu đưa con trai mua nhà tại Ung kinh. Y bất lực khiến kỹ thuật chống ngân phiếu giả của Tề Đại Phúc mười năm không có tiến triển.

Lần trước xảy ra sự việc ngân phiếu giả, Tề Vạn Niên đoạt đi hết tất cả quyền quản lý của lục đệ Tề Vạn Tường, khiến y mất đi tài nguyên, sinh hoạt lập tức biến khó khăn. Y tại Vạn Phúc Lâu dùng số tiền lớn bao dưỡng hai danh kỹ lại bắt đầu tiếp khách, thoát khỏi quan hệ bao dưỡng với y. Không chỉ thế, cháu gái Tề Phượng Vũ giữ quyền tra xét quản lý tất cả tài sản Tề gia không chịu tha y, thanh toán từng món một, cuối cùng tra ra gần ba năm qua y tham ô tư dùng ba vạn lượng phí nghiên cứu, mười năm về trước thì đã không thể điều tra được.

Kết quả này không chỉ khiến y mất đi hai điền trang tại Sở Châu, ngay cả hai đứa con trai cũng mất tư cách quản sự tại cửa hàng Ung Châu, trong lòng Tề Vạn Tường cực kỳ hận đại ca.

Nhưng có một việc khiến y buồn bạc nhất là, y quản lý kỹ thuật chống ngân phiếu giả Tề Đại Phúc đã mười năm, nhưng chưa từng đặt trách nhiệm của mình vào trong lòng, khiến y không biết chút gì về kỹ thuật chống giả. Không lâu trước đây người Đông Lai tiền trang tìm y, đồng ý dùng mười vạn lượng bạc mua kỹ thuật này mà y lại không thể đưa ra được, bây giờ y không còn cơ hội tiếp xúc điều cơ mật nhất trong Tề gia.

Nhưng mà, y không cam tâm. Y luôn tìm cơ hội. Ngày hôm qua Tề Vĩ bị đại ca đoạt lấy quyền quản lý Tề Đại Phúc tiền trang, Tề Vĩ cảm xúc cực thấp khiến Tề Vạn Tường cảm thấy cơ hội tới rồi.

Tề Vĩ nghi hoặc hỏi:

- Lục thúc, rốt cuộc ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?

- Ngươi đừng hỏi, lục thúc mang ngươi đi nhìn chứng cứ tứ đệ ngươi tham ô tài sản Tề gia. Ta sẽ cho ngươi kinh hỷ ngoài ý muốn, bảo đảm ngày mai là ngươi lại có thể trở về Tề Đại Phúc.

- Nhưng mà không thể đợi sáng mai đi nhìn sao? Bây giờ đã trễ như vậy, dù có phát hiện cái gì thì không tiện đêm khuya bẩm báo cho phụ thân.

- Thằng bé ngốc này, ngày mai sẽ không kịp. Tối nay phụ thân ngươi mời Hoàng Phủ Vô Tấn tổ chức tiệc tại phòng khách quý, vì sao không để ngươi đi mà là lão tứ. Là bởi vì hắn có ý định để lão tứ thay thế ngươi. Sáng sớm mai chắc chắn sẽ chính thức tuyên bố, ta nói không sai chứ!

Tề Vĩ im lặng, lời của lục thúc đâm trúng chỗ đau nhất trong lòng gã. Gã kiên quyết phản đối Tề gia triệt để rời khỏi quan trường, hơn nữa luôn ủng hộ kết minh với Thân quốc cữu, cuối cùng bị phụ thân cướp đi quyền lực chưởng quản Tề Đại Phúc, đổi lại cho gã quản lý vải vóc. Tuy rằng lý do là gần đây thân thể gã không được khỏe, muốn gã nghỉ ngơi một lúc. Kỳ thật Tề Vĩ biết rằng, là vì ý kiến của gã đã đi ngược lại với quyết định của phụ thân, xung đột trên nguyên tắc cho nên mới bị biếm.

Lời của lục thúc khiến lòng Tề Vĩ đau nhói, nhưng gã vẫn im lặng. Gã không thích ở trước mặt người khác lộ ra trong lòng yếu ớt. Tuy nhiên, gã có một tia hy vọng, nếu thật có thể bắt được nhược điểm của tứ đệ, nói không chừng gã thật sự có thể cướp lại Tề Đại Phúc.

Tề Vạn Tường liếc cháu trai một cái, thầm cười nhạt. Không quản lý tiền trang thì là vải vóc, đại ca y ích kỷ đến cỡ nào, mọi thứ đều đưa cho con mình, các huynh đệ khác không được chút gì. Không chỉ một mình Tề Vạn Tường bất mãn, tất cả huynh đệ đều như thế. Nên biết rằng, Tề Thụy Phúc là sản nghiệp cả Tề gia, không phải sở hữu của một mình Tề Vạn Niên.

Xe ngựa ngừng trước một tòa nhà, Tề Vạn Tường nhảy xuống xe ngựa đi hướng cửa.

Một người đàn ông mặt chữ điền bước ra, liếc xe ngựa, hỏi:

- Hắn có đến không?

Tề Vạn Tường vội khom lưng cười nịnh nói:

- Lưu gia, hắn đến rồi.

Tề Vĩ đi xuống xe ngựa, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.

Gã ngoái đầu hỏi Tề Vạn Tường:

- Lục thúc, hắn là ai? Chỗ này là đâu?

Người đàn ông tiến lên hành lễ, cười nheo mắt nói:

- Ta tên Lưu Tứ Quân, là Thân quốc cữu phái ta đến gặp ngươi, chúng ta hy vọng Tề gia có thể trở lại Trường An.

- Thân quốc cữu?

Tề Vĩ lùi ra sau một bước. Người này đêm khuya đem mình kéo ra đây sẽ không có chuyện gì tốt!

- Ta và Thân quốc cữu không có gì để nói.

Lưu Tứ Quân đã biết trước gã sẽ nói vậy, đương nhiên y không thể nói mình là đặc sứ của Tề vương. Nếu Tề Vĩ ủng hộ Thân quốc cữu, vậy y giả bộ là sứ giả của Thân quốc cữu cũng chẳng sao. Quan trọng là Tề phủ chỉ có hai người biết bí mật chống giả ngân phiếu Tề Thụy Phúc. Một người là Tề Vạn Niên, một là quản lý Tề Đại Phúc gần mười năm, Tề Vĩ. Tề Vĩ này rất quan trọng trong kế hoạch của y.

Y khẽ cười nói:

- Không nói chuyện một lần làm sao biết có chuyện tốt hay không? Tề nhị công tử, Thân quốc cữu luôn rất xem trọng ngươi, ngài ấy sẽ không để ngươi thất vọng, cũng hy vọng ngươi sẽ không khiến ngài thất vọng.

Tuy Tề Vĩ oán phụ thân tước đoạt quyền lực của mình, nhưng gã không giống lục thúc Tề Vạn Tường không chút nguyên tắc. Gã cực kỳ nhạy bén, đã phát hiện ra mình bị lục thúc dụ dỗ đi ra.

Gã lập tức chắp tay nói:

- Nói chuyện thì đương nhiên có thể nhưng tối nay không được. Tối nay ta phải chính thức giao quyền cho tứ đệ, sáng sớm ngày mai sẽ đến bái phỏng Lưu tiên sinh vậy.

Nói xong gã xoay người lên xe ngựa. Làm sao Lưu Tứ Quân chịu để gã đi được. Y nháy mắt với người hai bên, bốn hộ vệ cùng ùa lên túm lấy Tề Vĩ.

Tề Vĩ liều mạng vùng vẫy:

- Các ngươi đang làm cái gì, mau buông ta ra!

Gã vừa kêu hai câu thì một gã đàn ông vung tay đánh gã ngất xỉu. Bốn người như sài lang hổ báo kéo Tề Vĩ vào trong nhà, người đánh xe cũng bị bắt đi. Tề Vạn Tường không ngờ tình hình sẽ thành như vậy, ngây ra, mặt lộ vẻ lo lắng.

Lưu Tứ Quân vỗ vai y, cười an ủi:

- Yên tâm đi! Chỉ cần hắn chịu nói ra bí mật, sẽ không thiếu một đồng tiền cho ngươi.

Vô Tấn trở lại phủ trạch của mình thông báo với thê tử vài câu, sau đó lập tức chạy đi kiếm đại đô đốc trường sử Chu Tín. Dù trong tay hắn có thế lực quân đội nhưng chỉ mới đến Giang Ninh hai ngày, không quen thuộc tình trạng Giang ninh phủ, hắn cần được giúp đỡ. Mà Chu Tín chức quan đại đô đốc trường sử Sở Châu đã năm năm là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa hắn phải gửi thư cho Tô Hàn Trinh, có thể mượn trạm thư bồ câu của Đại Đô Đốc phủ.