Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 276: Trần phu nhân (thượng)




Trên đường đi Vô Tấn đã nói với Tề Phượng Vũ, lần này bọn họ nhận được sự trợ giúp của Phượng Hoàng hội, Tề Phượng Vũ dĩ nhiên cảm thấy quái dị, Vô Tấn chính là Sở châu thủy quân phó đô đốc hắn phải một mất một còn với Phượng Hoàng hội mới đúng hiện tại tại sao lại xuất hiện tình cảnh mèo chuột đi cùng nhau như vậy?

Tuy nhiên nàng đã gặp tất cả các chuyện trên xẫ hội biết rõ chuyện quyền lực không thể theo lẽ thường mà suy xét, giống như Tề Đại Phúc ngày hôm qua không phải hợp tác với Đông Lai tiền trang rồi sao, nàng liền gật đầu khách khí nói:

- Đa tạ Hắc Mễ đại ca hỗ trợ.

- Mời đến.

Hắc Mễ mang hai người bọn họ lên buồng nhỏ trên tàu, chỉ thấy ở trong thuyền chất đầy ngân lượng, Hắc Mễ nói:

- Tổng cộng là 53 vạn lượng tễ đoái, sáng sớm hôm nay Bách Phú tiền trang đã đình chỉ trả tiền mặt, muốn lấy cần phải ghi chép lại bảy ngày sau mới trả tiền mặt, cho nên ta để cho các huynh đệ bỏ qua.

Ngày hôm qua Vô Tấn tổng cộng bỏ ra tám mươi vạn lượng ngân phiếu giả, có thể tễ đoái được 50 vạn đã là không tệ rồi, Vô Tấn lại hỏi:

- Sẽ không liên lụy tới các huynh đệ chứ?

Hắc Mễ lắc đầu:

- Ta không phải để cho lưu manh địa phương lấy ngân lượng mà để cho huynh đệ của Phượng Hoàng hội lấy, bọn họ đều có võ công nếu bị phát hiện cũng có thể chạy thoát, hơn nữa bọn họ đều có thân phận hợp pháp công tử không cần phải lo lắng.

Vô Tấn quay đầu nói với Tề Phượng Vũ:

- Tễ đoái 53 vạn lượng là tối đa rồi không thể làm tiếp nữa.

Tề Phượng Vũ mỉm cười nói;

- Có thể lấy được nhiều ngân lượng như vậy đã là ngoài dự kiến của muội rồi, bạc đã tới tay chúng ta đi bước kế tiếp.

- Đi ép trả nợ sao?

Vô Tấn cười hỏi?

- Không hiện tại còn chưa phải là lúc đòi nợ, chúng ta đi làm chuyện khác.

Tề Phượng Vũ quay đầu cảm tạ Hắc Mễ:

- Những bạc này ta chỉ lấy năm mươi vạn còn ba vạn lượng ta để cho Hắc Mễ đại ca trả thù lao, thay ta phân cho thủ hạ, cám ơn bọn họ đã xuất lực.

Sau nửa canh giờ, Tề Phượng Vũ cùng với Vô Tấn lên tới bến thuyền, ở bên trong đã có mấy chục nhà kho.

Tề Phượng Vũ đội một cái mũ rộng có cái sa mỏng che kín khuôn mặt, Vô Tấn cùng với hai mươi thủ hạ cũng không mang trang phục Mai Hoa vệ nữa, Vô Tấn mặc một cái áo cẩm bào màu trắng đỉnh đầu mang theo một cái mũ bát giác, mà thủ hạ của hắn thì ăn mặc toàn một màu đen, giống như là đại thương gia từ xa tới vậy.

Đi tới cửa ra vào của nhà kho, Tề Phượng Vũ nói khẽ với Vô Tấn:

- Ở trong kho hàng có bốn mươi vạn gánh thượng đẳng trà bọn họ mang tới từ Vĩnh Gia quận và Dư Hàng quận, bọn họ lợi dụng lũng đoạn bắt nông dân trồng trà một gánh thu mua chỉ có một lượng sáu tiền bạc, ta định dùng năm mươi vạn lượng mua toàn bộ số trà này.

Vô Tấn nhịn không được mà cười cười không hổ danh là thương nhân rất khôn khéo ở thời điểm mấu chốt đi mua hàng, rất giỏi nắm thời cơ, hắn lịa hỏi:

- Vậy cuối cùng có thể bán bao nhiêu tiền?

Tề Phượng Vũ đắc ý nói:

- Chúng ta vừa nhận được tin tức, năm nay triều đình đã lập minh ước với dân tộc Bách Vạn trên thảo nguyên, đoán chừng cuối năm nay giá trà còn tăng nhiều hơn, theo tình hình này một gánh trà ít nhất có thể bán được năm lượng bạc, huynh tính xem có thể lợi nhuận baon hiêu?

Vô Tấn nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng giữ chặt tay của nàng rồi cười nói:

- Chuyện mua bán này muội thay ta làm là được, Tề gia đã có kinh nghiệm trước rồi.

- Huynh đi luôn đi.

Tề Phượng Vũ mặt mày xám trắng:

- Ai nói là ta làm cho Tề gia, chuyện này căn bản không liên hệ với Tề gia, đây là ta kiếm hồi môn cho ta.

- Được, để ta giúp muội cò kè mặc cả.

- Không cần huynh giúp huynh bảo vệ ta cho tốt là được.

Hai người nói xong liền tới trước cửa nhà kho, ở cửa ra vào có năm sáu tên tiểu nhị thấy người đến hắn vội vàng đứng lên, Tề Phượng Vũ khẽ cười nói:

- Nói cho quản sự các ngươi biết, ta tới xem hàng.

Nghe nói có người tới xem hàng tiểu nhị vộ vàng chạy về báo cáo sau đó rất nhanh một nam tử trung niên mặt mũi tràn ngập tươi cười tiến lên khom người nói:

- Xin hỏi cô nương muốn mua bao nhiêu hàng?

Tề Phượng Vũ chỉ một ngón tay về phía Đông Lai thương hội phía xa xa thản nhiên nói:

- Ta từ trước tới nay vẫn liên hệ với Đông Lai thương hội, quy củ của bọn họ là trên mười van lượng bạc trực tiếp vận chuyển tới nhà kho, không biết ở đây có giống không?

- Giống giống.

Quản sự không ngớt nói, hai ngày nay Hoàng Phủ đại quản sự nói rằng phải mau chóng bán hàng lấy hiện ngân nhưng hiện tại đã là cuối năm, các thương nhân làm gì có nhiều hiện ngân như vậy, trừ phi là đi tới phương bắc tiêu thụ, Bách Phú tiền trang cần hiện ngân khẩn cấp, áp lực đè nặng lên trên người Bách Phú thương hội.

Trong lúc khó khăn một đại thương gia xuất hiện khiến cho quản sự cảm thấy mừng rỡ, hắn vội vàng sai người mở nhà kho ra.

Tề Phượng Vũ kéo Vô Tấn vào bên trong, hai người đi vào trong kho hàng của Bách Phú thương hội, ở trong kho có rất nhiều hàng tới một trăm vạn thạch lương thực, Bách Phú thương hội chủ yếu làm sinh ý lương thực nhưng trà và gỗ cũng có rất nhiều.

Quản sự tiến lên khom người thi lễ nói:

- Không biết cô nương muốn mua hàng hóa gì?

Chưa đợi Tề Phượng Vũ mở miệng Vô Tấn đã khẽ cười nói;

- Vị đại quản sự này, quản sự nên gọi là phu nhân tại hạ họ Trần, là người ở kinh thành tới, vị này là chuyết kinh của ta nếu như quản sự không ngại thì gọi nàng là Trần phu nhân.

Tề Phượng Vũ chấn động toàn thân đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng may rằng nàng có lớp sa mỏng che mặt cho nên người ngoài không nhìn thấy, nàng vừa tức vừa buồn cười, người này đang đánh chủ ý với đồ cưới của mình, móng tay của nàng khẽ bấm vào bàn tay của Vô Tấn.

Nhưng ở trước mặt mọi người hai người lại là thân mật nắm tay, Vương đại quản sự gật đầu cười nói:

- Hóa ra là hiền khang lệ tới mua hàng, vừa rồi tại hạ thất lễ, xin hỏi Trần đại quan nhân...

Vô Tấn phất tay:

- Phu nhân ta làm chủ.

- À, xin hỏi Trần phu nhân không biết phu nhân muốn mua hàng gì?

- Ta muốn mua một chút nhân sâm không biết nơi này có bán không?

- Không biết phu nhân cần bao nhiêu?

- Ta không cần hàng thượng đẳng chỉ cần hạ đẳng mười lượng bạc một cân.

Vương quản sự biến sắc:

- Phu nhân hạ đẳng nhân sâm cũng phải mười lăm lượng bạc một cân, sao có giá này được.

- Vậy sao?