Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 37: Ngu Hải Lan hổ thẹn




Trần Anh hơi kỳ quái:

- Vừa mới rời khỏi tại sao lại quay về?

- Muội đã quên sao, đầu tháng mười một chính là ngày giỗ của phụ mẫu ta, ta phải về tảo mộ bọn họ tuy còn ba tháng nhưng ta sợ trên biển sóng to gió lớn không quay về được.

Trần Anh cần tay nàng rồi cười nói:

- Vội vã như vậy làm gì chờ muội vài ngày rồi chúng ta cùng về.

Ngu Hải Lan lắc đầu:

- Muội ở lại cùng Vô Tấn đi, kinh thành nhiều chuyện Vô Tấn cần muội giúp đỡ, để ta một mình về trước.

Đúng lúc này trong sân vang lên tiếng bước chân:

- Vô Tấn công tử hai muội muội ở trong phòng.

- Cám ơn ngươi.

Đây là thanh âm cảu Vô Tấn.

Sắc mặt của Trần Anh lộ ra một vẻ vui mừng, nàng cười mắng:

- Ngươi cái gì mà hai muội muội, đúng là muốn ăn đòn rồi!

Ngu Hải Lan tâm ý hoảng loạn mà đứng dậy:

- Đúng rồi ta vẫn đang sắc thuốc cho muội ta đi xem một lúc.

Nàng vội vàng đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Vô Tấn Vô Tấn nhìn nàng cười nói:

- Sư tỷ mới một đêm không gặp mà giống như ba thu vậy, tỷ tựa như...

Ngu Hải Lan bỗng dưng đỏ bừng cả khuôn mặt hung hăng trợn mắt nhìn Vô Tấn:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nghe không hiểu.

Nàng bước ra ngoài không để ý tới Vô Tấn, Vô Tấn sửng sốt bỗng nhiên minh bạch nhất định là Trần Anh đã tỉnh.

Chỉ nghe Trần Anh ở trong phòng cười nói:

- Tên ngốc này ngươi không biết rằng một ngày không thấy như ba thu là nói với người yêu mà thôi ngươi nói lung tung như vậy khó trách sư tỷ giận dữ.

- Ha ha ta còn không biết.

Vô Tấn cười cười đi vào gian phòng:

- Ngày hôm qua ta chưa kịp xem tình huống của ngươi, thế nào miệng vết thương còn đau không?

- Đau đến phát rát, ngươi tên bạn hoại này không tới cứu ta.

Trần Anh mặt trắng không còn một hột máu cất tiếng nói.

Kỳ thật Vô Tấn cũng thích hắc muội đanh đá này nàng đối với nàng yêu thắm thiết nhưng hắn cảm thấy còn thiếu chút gì đó không khắc cốt ghi tâm giống như Ngu Hải Lan cũng không để mình tưởng niệm như Cửu Thiên.

Hắn cười hắc hắc không nói gì, Vô Tấn tiên tới khiến cho mặt Trần Anh sáng hơn rất nhiều nàng chợt nhớ tới một chuyện lại lo lắng hỏi:

- Vô Tấn ngươi đem ngân phiếu cho đám khốn kiếp kia, thái tử có mắng ngươi không?

- Không có thái tử sao mắng ta được?

Vô Tấn ở bên nàng nói nhỏ một câu:

- Không thể nào là giả sao?

- Ta lừa tỷ làm gì bây giờ ta là nhất đẳng thị vệ lục phẩm quan quân.

- Hừ.

Trần Anh hừ một tiếng:

- Ta biết ngươi không hào phóng như vậy mà, hóa ra là lấy ngân phiếu giả để đổi cho ta, để cho ta cao hứng hụt.

- A Anh ngân phiếu thật hay giả cũng không quan hệ cái kia không phải là ngân phiếu của ta, à cho dù là ngân phiếu của ta ta cũng đồng dạng cứu tỷ không chút do dự.

- Thật sự không do dự.

- Thật sự trong lòng tỷ nên biết.

Trần Anh thấy Vô Tấn nói vô cùng thành khẩn thì trong miệng giống như được ăn mật nàng lại nói với Vô Tấn:

- Vô Tấn sư tỷ phải về nhà rồi?

Vô Tấn lần này thật sự kinh ngạc:

- Vì sao?

Đầu tháng mười chính là ngày giỗ tròn mười lăm năm của cha mẹ sư tỷ tỷ ấy muốn về nhà tảo mộ cho nên nhất định phải nhanh chóng đi.

- Ừ ta vừa vặn muốn hỏi sư tỷ một chuyện, được rồi để ta đi chiếu cố cho sư tỷ.

Vô Tấn trong lòng như lửa đốt, hắn khó dằn nổi mà muốn gặp sư tỷ, Trần Anh lúc này cũng cảm nhận được sự nóng vội của Vô Tấn, nhưng nàng cho rằng Vô Tấn không muốn để sư tỷ rời khỏi nhanh như vậy.

- Ngươi đi đi thuyết phục sư tỷ ở đây thêm vài ngày nữa.

- Ta biết rồi.

Vô Tấn quay người bước nhanh ra cửa, Trần Anh mệt mỏi nhắm mắt lại nàng cảm thấy Vô Tấn thật sự quan tâm nàng thật sự phải cứu nàng, nàng yêu cầu không cao chỉ cần Vô Tấn có một phần tình ý với nàng là nàng hài lòng rồi.

Vô Tấn tìm một vòng cuối cùng dưới sự chỉ điểm của một nha hoàn đã tìm được Ngu Hải Lan, nàng đang ngồi yên một chỗ trên tảng đá yên lặng nhìn hoa đỗ quyên ở trước mặt.

Vô Tấn nhìn thấy hai bờ vai gầy yếu của sư tỷ thì trong lòng hiện ra một vẻ trìu mến tuy trong lòng của hắn luôn nhớ đến Cửu Thiên nhưng sự lơ đãng của sư tỷ lại xâm nhập vào lòng của hắn.

Giờ phút này hắn có thể hiểu được sự đau khổ trong lòng của sư tỷ, sư tỷ là một nữ nhân rất đáng tha thứ rất đáng quan tâm, thực tế Trần Anh là muội muội của nàng nàng nhất định thấy thẹn, hắn không dám lỗ mãng, từ từ đi tới bên cạnh Ngu Hải Lan mà ngồi xuống hỏi:

- Sư tỷ tỷ vì A Anh sao?

Ngu Hải Lan không nói gì đem thân thể uốn éo, cái mũi cay cay đôi mắt đỏ lên trong lòng cảm thấy khổ sở vô cùng, nàng muốn lạnh như băng nói chuyện với Vô Tấn nhưng không nỡ, nàng không muốn làm tổn thương sư đệ của mình nàng muốn đem tất cả đau khổ nuốt vào trong lòng.

Vô Tấn thở dài khẽ ôm lấy bờ vai của nàng, Ngu Hải Lan toàn thân chấn động nàng thò tay như muốn đẩy tay của hắn ra, thế nhưng mà cánh tay của nàng lại vô lực, nàng vừa mới cứng rắn lên được một chút thì bỗng nhiên mềm xuống, nàng ngã nhào vào ngực của Vô Tấn ròng ròng nước mắt mà khóc:

- Ta nên làm sao bây giờ, ta thật sự... không cách nào đối mặt với muội ấy, Vô Tấn ta thật sự xấu hổ vô cùng.

Vô Tấn khẽ vuốt ve tóc của sư tỷ mà ôn nhu trấn an:

- Sư tỷ kỳ thật chuyện này cùng tỷ một chút quan hệ cũng không có, ta không giống như trước kia không thích A Anh không phải vì tỷ mà vì một nữ nhân khác.

- Là ai?

Ngu Hải Lan bỗng nhiên ngồi dây lau nước mắt chưa khô mà gắt giọng:

- Ngươi đúng là tên hoa tâm chẳng lẽ bên ngoài thực sự có nữ nhân khác sao?

Vô Tấn hối hận rồi hắn nhất thời hồ đồ sau đó lại giải thích:

- Không phải vậy sư tỷ ta đã nói với tỷ rồi, ta không còn là Vô Tấn lúc trước cho nên đúng là không có cảm tình với a Anh.

- Ngươi đừng nói lời ngốc nghếch nữa.

Ngu Hải Lan chăm chú nhìn hắn giống như cười mà không phải cười.

- Vô Tấn nói thực cho sư tỷ biết sư tỷ sẽ không tức giận bên cạnh ngươi không phải có nữ nhân khác chứ?

Vô Tấn biết rõ mình lỡ miệng phủ nhận sẽ khiến cho sư tỷ hoài nghi hắn chỉ đành phải cười khổ:

- Ta không có nữ nhân chỉ có một chút hảo cảm với một cô nương, rất thích nàng không hơn gì cả.

- Nàng thì sao có thích ngươi không?

Vô Tấn lắc đầu;

- Nàng chỉ xem ta là bằng hữu, cuộc sống cả hai có bối cảnh khác nhau quá lớn nàng là cháu ruột của tế tửu quốc tử giám mà ta chỉ là một thương nhân nhỏ.

- Ngươi cũng không phải là một thương nhân nhỏ ngươi đừng coi nhẹ mình.