Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 22




Nam chính tên thật là Hạo Kỳ nhưng vì một lý đặc biệt nên nam chính của chúng ta mới đổi tên thành Hạo Kỳ Phong và hiện tại tên của "hắn" (nam chính) là Hạo Kỳ Phong. trong một số đoạn Nguyễn Hải Băng (nữ chính) nhớ lại thì "nó" (nữ chính) nhớ về thời thơ ấu cùng với Hạo Kỳ nên lúc đó mình sẽ gọi "hắn" là Hạo Kỳ và nó là Bảo Nhi

________________________________________________________________

- Mày… mày nói nhảm gì đó – nghe xong lời nó nói ả ta đã bắt đầu hoảng sợ mọi chuyện bại lộ.

- Nói nhảm? Phải không? – nó đưa tay lên chống cằm ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Khuôn mặt ấy trông đáng yêu đến cực điểm.

Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của Tuyết Linh nhưng không ai dám hành sự lỗ mãn.

Họ bắt đầu trầm mặc, ai ai cũng có thắc mắc riêng… nhưng có một người lại khác…

- Tôi tin cô ấy – nói rồi hắn lại ôm nó vào lòng, một cái ôm nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tất cả sự tin tưởng, yêu thương và che chở…

Mọi người hoàn toàn sững sờ trước câu nói “buâng quơ” của hắn.

- Hihi chỉ có K.Phong là tốt với H.Băng thôi – quay sang nhìn T.Linh với ánh mắt lạnh băng – Mọi người không tin tôi thì phải tin Tiểu quỷ chứ, K.Phong,T.My và T.Vũ có thể chứng minh quan hệ của tôi và Tiểu Quỷ… - nó ngừng một lát, đưa mắt nhìn khắp lượt rồi lại nói tiếp - Chẳng lẽ tôi còn không biết được chị 2 và chị cả là ai à. 2 chị ấy giờ chắc đang tung tăng ở Parkson hay Diamond gì đấy rồi. Làm sao mà rãnh rỗi ở đây nói nhảm được chứ hừrrrr - vừa nói nó vừa thổi thổi móng tay vừa nghinh nghinh cái mặt mà thách thức T.Linh.

- Không phải chứ… cô gái này là ai sao biết được nhiều chuyện vậy – người 1.

- Ôi chẳng lẽ cô ấy là người của BA – người 2.

- Hay cô ấy là người tình của Tiểu quỷ - người 3.

- Chắc không phải đâu. Có lẽ cô ấy là em gái của chị cả hoạc chị 2 đấy! – người 4.

- …… - nghe mọi người bàn tán mà mặt nó ngày càng đen, vài vạch hắc tuyến đã rơi rớt trên trán nó.

- Im hết đi. Ồn ào quá! Tôi xin trân trọng tự giời thiệu, tôi – Nguyễn Hải Băng là thư ký, kim em gái yêu quý nhất của chị cả và chị 2, là bạn thân kim em yêu của Tiểu quỷ.

Nghe xong lời nó mị người ai cũng phải “ngất ngay con gà tây”. Ôi! Giọng nói nó trong trẻo, đáng yêu làm sao vậy mà những thông tin từ miệng nó lại là một cú sốc rất lớn đối với những người ở đây, chưa ai từng nghe nói đến nhân vật “vỹ đại” như nó trong BA. Có người lại xinh ra nghi vấn, có người lại ngưỡng mộ và cũng có người tức giận…

“Hừ… em yêu sao? Ta không chấp nhận, cô ấy phải là của ta…”

- Vậy sao tao chưa từng nghe đến tên mày vậy? – T.Linh cũng chẳng vừa, kế hoạch của ả chưa thực hiện được làm sao ả có thể từ bỏ.

- Mày là ai chứ? Hừrr chuyện nội bộ của BA làm sao để người ngoài biết được. Vì bảo vệ tao nên 2 chị ấy mới dấu giếm thân phận tao thế đấy. Còn mày hôm nay đừng hòng rời khỏi đây.

Nhưng mọi người trong Evil (bang của hắn đấy) vẫn không dám làm bất cứ hành động gì.

- Không nghe “vợ yêu” ta nói gì sao? Còn không mau hành động.

Sau hiệu lệnh của hắn, 2 bên lao vào chiến đấu, còn nó thì thản nhiên rủ T.My tìm chỗ ngồi xem kịch vui. Thấy thế hắn bèn cho người đưa 2 đứa nó lên phòng vip tránh nó lại rơi vào tay địch. Hắn không chịu nổi đả kích từ nò nữa rồi.

Thế là chị H.Băng nhà ta lại “oanh oanh liệt liệt” được đưa vào “phòng bảo vệ” trong khi lòng mang đầy ấm ức cùng không cam lòng. Vì sao ư? Thật sự rất đơn giản. Nó tốn công mất sức, lộ cả thân phận ra mới đổi được một cuộc chiến như vậy, thế mà hắn lại chẳng cho nó xem kịch thì sao nó chịu được. Nhưng nghĩ kĩ lại thì có một dòng nước ấm chảy vào tim nó. Hắn quan tâm đến nó… vậy có nghĩa là trong tim hắn cũng có vị trí cho nó ư? Nó vui vui nhưng lại lo sợ và rồi nó gạt phăng cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu bởi nó cho rằng mình đang bị bệnh nên mới nghĩ ngợi lung tung như vậy.

- Aizz… - nó nằm ình ra ghế chẳng có chút ý tứ nào cả.

- Cậu sao vậy? Mệt à? – thấy nó “đuối còn hơn con cá chuối” nên T.My hỏi hang, sờ sờ trán nó.

- …

- H.Băng, cậu ngủ rồi à?

- Gì? – nó bật người dậy – Sao cậu biết mình là H.Băng? – miệng nó há to đến nổi có thể nhét vừa cả cái trứng ngổng đấy.

- À thì… thì… lúc nảy mình nghe cậu và K.Phong nói chuyện đấy mà hìhì… - T.My vừa gãi gãi đầu vừa lắp bắp trả lời nó.

- Ờ hìhì – nó cũng không mấy nghi ngờ lời giải thích của nhỏ. Nó nguyện tin tưởng nhỏ vô điều kiện. Nó cũng không rõ vì sao, nhưng nhỏ cho nó cảm giác thân thiết và ấm áp.

- Lúc nảy… lúc nảy lời cậu nói là thật chứ? – nhỏ e dè hỏi nó.

- Chuyện gì mới được? – nó ngơ ngác hỏi lại nhỏ.

- Chuyện cậu là thư ký của BA ấy?

- À thì là thật. Sao vậy? Cần tớ giúp gì sao?

- Tớ muốn cậu giúp tớ bảo vệ một người tên là B.Nhi – nhỏ cố ý ghé sát tai nó nói.

Lời nói của nhỏ như một trái bom nổ đột ngột và đầy bất ngờ. Nó không ngờ là nhỏ lại nói vậy nhưng nó tin nhỏ đã biết chuyện gì đó. Toan hỏi nhỏ thì hắn đã mở cửa vào, nó đành đè nén sự tò mò xuống đấy lòng.

- Sao mặt ủ mày chau thế kia cô bé xấu xí – hắn vừa mở cửa bước vào đả nhận được cái nhăng mày khó chịu của nó, hắn nhớ hắn có chọc ghẹo gì nó đâu.

- Hừrr kệ tui. Mới lúc nảy còn gọi người ta thân mật vậy mà… – câu cuối cùng nó nói rất nhỏ dường như là tự lầm bầm với chính mình nhưng ai kia cũng nghe loáng thoáng được một ít, rồi lại thoáng nở nụ cười như gió xuân ban mai.

- Cô lảm nhảm gì thế

- Không có gì – nó nói với giọng buồn thiu – Tôi đói… – nó chu mỏ lên đòi ăn khiến hắn chỉ muốn cắn vào đấy một cái.

- Không có gì – nó nói với giọng buồn thiu – Tôi đói… – nó chu mỏ lên đòi ăn khiến hắn chỉ muốn cắn vào đấy một cái.

- E hèm…Chẳng phải cô mới ắn lúc nảy sao? – Sau giây phút ngạc nhiên hắn đã lấy lại bình tĩnh.

- Phải… nhưng giờ tôi đói – nó chạy lại ngồi cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn mà lay lay.

- Tôi muốn ăn… muốn ăn… muốn ăn cơ…

- Nhưng ở đây có gì ăn được đâu.

- Tôi mặc kệ… tôi mặc kệ đấy. Tôi muốn ăn phở… - nó nhìn hắn bằng con mắt ngấn lệ khiến hắn phải đầu hàng vô điều kiện.

- Haizzz để tui kêu người đi mua cho cô vậy

- Yehh… chụt… thanks anh nhìu nhá – nghe hắn đáp ứng yêu cầu của mình nó ngây thơ nhảy cẩng lên rồi lại hôn chụt vào má hắn khiến ai ai có mặt ở đây đều phải trợn mắt há mồn. Vì sao ư? Nó là ai mà có những cử chỉ thân mật với hắn như thế? Nó là ai mà hắn hết lòng bảo vệ và chiều chuộng? Ai cũng mang trong mình những cảm xúc khác nhau: ngạc nhiên có, tò mò có, hâm mộ có, vui mừng có và có cả ghen ghét nữa.

“Cậu đã nhớ ra được gì rồi phải không B.Nhi? Cậu đã nhận ra Hạo Kỳ rồi sao? Vậy sao cậu lại không nhớ ra tớ? Hay là cậu đã quên nhưng sâu thẩm trong trái tim cậu vẫn còn bóng hình và tình cảm với… nhưng dù sao đi nữa tớ vẫn mong cậu có thể tìm được hạnh phúc, cậu đã quá khổ rồi B.Nhi à…”

“Quái thằng bạn mình sao thế nhỉ? Từ lúc nào mà nó cho phép bọn con gái tới gần nó còn làm những hành động thân mật ấy nữa? Chẳng lẽ cái cô bé ấy lại là người nó vẫn tìm kiếm bấy lâu sao?”

“Chắc Evil sắp có chị 2 rồi”

“Cô ta cũng xinh đấy chứ”

“Con nhỏ xấu xí đó là ai mà nó giám ngang nhiên cướp anh K.Phong khỏi tay mình?”

Còn nó, sau khi phát hiện hành động thất thố của mình thì mặt nó chuyển dần sang đỏ rồi đến trắng lại sang đen khiến ai nhìn vào cũng phải bật cười nhưng lại đáng yêu đến lạ kỳ.

Sau một hồi yên ắng rốt cục hắn cũng là người phá vỡ cái không khí kỳ dị đó:

- Có phở rồi nhé! Hết mè nheo chưa cô nương? – hắn nhéo yêu vào mũi nó.

- Hì hì có đồ ăn là tôi không thèm làm phiền anh nữa đâu – nó cười hì hì rồi bắt tay vào chiến đấu với tô phở thơm lừng hắn mới cho người mua về.

- Cậu thật là… Cái thói ham ăn của cậu chừng nào mới bỏ được đây H.Băng – T.My chỉ biết cười dịu dàng cới nó.

- Ớ ói à, ăn ìu à ốt ấy é ( tớ nói này, ăn nhìu là tốt đấy nhé!) – miệng nó vừa ngồm ngoàm thức ăn vừa trả lời T.My.

- T.My em vừa gọi cô gái này là gì? H.Băng sao? Là cô bé ngồi cùng bàn với K.Phong sao? – T.Vũ giật mình hét lên.

- Phải. Sao anh lại ngạc nhiên vậy? – nhỏ ngơ ngác nhìn T.Vũ.

- Không… chỉ hơi ngạc nhiên tý thôi.

- Cô…

<< Alô…>> - hắn tính nói gì đấy nhưng bị cuộc điện thoại của nó cắt đứt.

<<…>>

<< Tớ đang ở Bar Evil đây, phòng vip…>>

<<…>>

<>

<<…>>

<< Này này… alô… alô >>

- Haizzz 2 người này có cần làm quá lên thế không?

- Có chuyện gì vậy? – hắn ân cần hỏi nó

- Không có chuyện gì… - nó lãng tránh câu hỏi của hắn rồi dường như nhớ ra chuyện gì nó lại nói – anh nên cẩn thận cánh cửa kia nhé, tốt nhất là anh nên ra ngoài canh cửa đi.

- Chi vậy? – hắn khó hiểu nhìn nó.

- Lát nữa sẽ biết.