Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 25




- Nhi biết không cô ấy rất ngốc, Nhi biết cô ấy đã nói gì với Kỳ không?

- Cô ấy nói khi ở bên Kỳ cô ấy vui lắm, Kỳ vui cô ấy cũng vui, Kỳ buồn thì cô ấy đau lòng. Mà cô ấy chẳng biết mình bị làm sao, còn hỏi Kỳ cảm giác ấy là gì nữa chứ, chẳng biết cô ấy ngốc thật hay giả ngốc nữa… - hắn bật cười, nụ cười nữa miệng quen thuộc.

- Kỳ cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa, chẳng phải yêu mà không thích thì cũng chẳng phải… Có lẽ Kỳ thích cô ấy mất rồi Nhi à! Nhưng Kỳ sợ lắm, Kỳ có lỗi với Nhi rồi, Kỳ sợ mình xem cô ấy là người thay thế cho Nhi nhưng Kỳ biết chuyện đó là không thể nào… không một ai có đủ tư cách thay thế Nhi cả… Hay là trong lúc chờ Nhi trở về Kỳ thử đến với cô ấy được không? Nhi trở về Kỳ sẽ về bên Nhi ngay, Kỳ hứa đấy…

- Kỳ nhớ Nhi lắm… cô ấy và nhớ cả người đó nưa… - nói rồi hắn thiếp đi, đầu tựa vào bia mộ. Có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.



Tích tách… tích tách… tích tách…

Những hạt mưa buồn nhẹ rơi, như nước mắt của ông trời dành cho đứa con bất hạnh.

Mưa lạnh,…

Mưa buốt,…

Nhưng cái lạnh giá của mưa đêm kia làm sao lạnh bằng lòng hắn… Có ai hiểu cho lòng hắn, có ai vì hắn mà đau lòng? Có lẽ có đấy, nhưng hắn có biết được điều ấy không khi hắn cứ mãi đợi chờ một người trong vô vọng…

Chợt thức giấc lúc bình minh, người hắn tê cóng vì lạnh, môi tím tái, quần áo trên người đều ướt cả, trông hắn bây giờ thật sự rất thảm hại.

Hôn nhẹ tấm hình, chào tạm biệt người con gái quan trong trong lòng hắn rồi hắn lê từng bước về nhà.

Hôm nay, hắn muốn nói rõ mọi chuyện với nó, hắn muốn thử mở lòng mình một lần.

Hải Băng xinh đẹp nghe điện thoại đêêê… nghe điện thoại đêêêê kìa… tên đáng ghét đang gọi, tên đáng ghét đang gọi,… nghe điện thoại đêêêê H.Băng xinh đẹp…

- Mới sáng sớm tên chết bầm nào phá đám vậy trời? – nó lờ mờ mò tìm điện thoại.

- Alô… gọi tôi chi vậy đồ đáng ghét – nó nói trong giọng ngái ngủ.

- Cô gọi ai là ĐỒ ĐÁNG GHÉT vậy HẢ? – hắn vừa tức vừa buồn cười vì cái giọng mơ màng của nó. “chắc lại đang mơ ngủ nữa đây”

- Cái người đang nói chuyện với tôi đấy.

- Cô… cô có biết mình đang nói chuyện với ai không HẢ - hắn bắt đầu bốc khói với nó rồi.

- À Ờ - nó đưa điện thoại ra xa, có gắn mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình – À đồ đáng ghét…

- Hả… cô mau tỉnh dậy cho tôi – hắn hét vào điện thoại.

- Aizzz bà nói ày biết nhá… bà đang ngủ mà giám phá bà… mày có tin bà cho người đập nát nhà mày không hử? – nó cũng chẳng vừa.

- Cô có ngon thì cứ phá nát nhà của “ông chủ” mình đi – hắn nhấn mạnh từng chữ.

- Khoan… ông chủ… á… tôi xin lỗi anh nhá… nãy giờ tôi mê ngủ anh đại nhân đại lượng tha cho ke tiểu nhân này nhé – sau điệp khúc mơ màng nó đã tỉnh hẳn khi nghe thấy 2 từ “ông chủ” bởi mới nói hắn có lực sát thương với nó quá lớn.

- Thôi cô lo chuẩn bị đi, 30 phút nữa tôi sang đón cô.

- Okê.

Sau khi cúp máy nó không chừng chừ mà chui ngay vào nhà vệ sinh. Sau khi VSCN xong đâu vào đấy nó liền bắt tay vào hóa trang bởi hôm nay nó lại phải đến trường. Lắc đầu ngao ngán “không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra nữa không, tên đáng ghét ấy chắc lại nghĩ ra trò gì mới để chơi mình đây mà”.

Chợt nghĩ tới những gì nó nói với hắn tối qua mặt nó lại đỏ lên, cố gắng lấy lại tinh thần nếu không nó chẳng biết phải làm sao để đối mặt với hắn.

Hải Băng xinh đẹp nghe điện thoại đêêêêê…

- Gì đấy – nó đang hì hục tô tô trét trét thì nhận được điện thoại của hắn.

- Xuống nhà đi.

- Anh tới rồi à? Đợi tôi một lát nhé! – nói rồi nó tiếp tục công việc còn đang dở dang.

Nó cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể rồi phi ngay xuống nhà. Do phải làm gấp nên khuôn mặt nó trông không tỉ mỉ như mọi ngày.

- Làm gì mà lâu thế?

- À tôi phải hóa trang trước khi đến trường ấy mà.

- Lắm chuyện thật! Trông xấu chết được – nói rồi hắn cho xe nổ máy còn nó thì tiếp tục công cuộc hóa trang.

Nhưng khi nó nhìn ra cửa sổ thì phát hiện một chuyện cực kỳ quan trong: đường này không phải đường tới trường nó.



Trong lòng nó hơi hoang mang, không biết hắn đưa nó đi đâu, “có khi nào hắn giết người diệt khẩu không ta… không không… không thể nào… vậy chẳng lẽ hắn ham muốn nhan sắc của mình… ừm cũng có thể lắm chứ”. Nó gật gù vì cái suy nghĩ quá chi là đúng của mình. Chợt xe dừng lại tại một đồng cỏ, giữa cánh đồng có một cối xay gió to, màu trắng đứng sừng sững…