Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 41: Cuộc sống đáng yêu




Niệm Kiều sinh con thứ hai trong đêm muộn, cũng trước ngày dự sinh khoảng 10 ngày. May là Trình Vân lo lắng nên ở nhà, kịp đưa cô đến bệnh viện.

Cả hai vợ chồng luýnh qua luýnh quýnh, vào đến viện mới nhớ ra Niệm An đang còn say ngủ trong phòng. Thiên Hằng nghe điện thoại của cha nuôi gọi đến, liền mở cửa, khoác áo, tìm chìa khóa nơi cha nuôi nói, mở cửa sang nhà Niệm An.

Thằng nhóc thật là ham ngủ, xảy ra chuyện ồn ào như thế mà vẫn ngủ say sưa.

Niệm An tuy là con trai, nhưng càng lớn thì tính tình có phần nhạy cảm. Thằng bé sợ sấm sét, sợ ngủ một mình. Giường của Niệm An được đặt ngay trong phòng ba mẹ nuôi. Khi thức dậy có người thì thôi, không thì sẽ lo sợ, sẽ phát khóc. Đúng là…

Trẻ con thì nên thế phải không?

Thiên Hằng cũng không nỡ đánh thức cậu nhóc đang say ngủ, nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt lại, ngủ lúc nào không hay….Cho đến khi điện thoại reo từng hồi mới giật mình nhổm dậy:

-Alo?

-Con…Tiểu Hằng phải không?

-Dạ -Thiên Hằng nhận ra giọng Trình Vân, khẩn trương- Ba nuôi…Có chuyện gì à? Mẹ nuôi sao rồi?

-Không…- Bên kia Trình Vân rõ ràng đang cố nén xúc động, run rẩy- Mẹ…mẹ sinh em bé rồi. Là con gái. Ba có con gái rồi.

Thiên Hằng bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Ông cha nuôi này thật là…Cậu nói ngay:

-Niệm An vẫn còn ngủ. Ba…

-Con…con coi trong góc trong phòng ba, lấy giùm ba cái giỏ xách, mở tủ lấy đồ của mẹ con và em bé giùm. Tối qua vội quá, ba không đem theo gì hết.

-Trời ạ!

Đến lượt Thiên Hằng khẩn trương. Cậu cằn nhằn:

-Rồi em bé lấy đồ đâu mà mặc? Con thật hết nói với ba luôn.

Trình Vân im lặng. Tốt nhất là không nên kể cho Thiên Hằng biết, có người nhà sản phụ thấy hắn tội nghiệp quá nên mang cho một bộ đồ sơ sinh mang theo. Thằng nhóc hay lo xa đó mà biết, thế nào cũng có một màn ca cẩm, lo lắng sức khỏe cho em bé mới sinh.

Thiên Hằng mở tủ. Hoa cả mắt với đống đồ Trình Vân dồn vào trong đó. Quần áo được mẹ nuôi giặt sạch nhưng chắc là có người lười biếng xếp đồ nên nhét đại vào. Đống quần áo này muốn ủi cho thẳng chắc phải mất cả ngày trời.

Toàn là quần áo của ba nuôi, còn mẹ nuôi…

Má Thiên Hằng hơi ửng đỏ sau khi lôi đống quần áo của Trình Vân ra, thấy mấy món nội y nho nhỏ của Niệm Kiều thấp thoáng. Đúng là đầu độc tâm hồn con trẻ mà. Thiên Hằng không tìm nữa, quyết đinh gọi điện về nhà:

-Mẹ ơi!

Lạc Ân dậy sớm, đã nhìn thấy mảnh giấy nhắc Thiên Hằng dán ngay tủ lạnh. Cô dịu dàng:

-Sao đó con?

-Mẹ sang nhà mẹ nuôi soạn đồ cho mẹ nuôi đi ạ. Mẹ nuôi mới sinh rồi, là bé gái.

-Ừ.

-Hay là mẹ vào siêu thị mua tạm tã lót và quần áo sơ sinh cho em bé đi. Tìm được đống đồ này hết cả ngày mất. Mẹ nuôi đang cần gấp.

-Được rồi. Hôm nay con đi học thì…

-Lát nữa trời sáng con gọi cho Tiểu Toàn, nhờ bạn ấy xin phép, chắc là hôm nay con nghỉ học ở nhà trông hai đứa nhỏ. Mẹ ra siêu thị 24h đi, con gọi Tiểu An dậy rồi về nhà giữ hai đứa ngay.

-Ừ. Vậy mẹ đi nhé!

-Dạ…

Thiên Hằng lay nhẹ người Niệm An. Thằng bé mê ngủ nhưng nếu người gọi là Thiên Hằng thì mở mắt ra ngay. Thấy cậu bé nó toe toét cười, hồn nhiên:

-Dậy, anh hai rửa mặt mang giày rồi đi với anh hai về nhà. Hôm nay Tiểu An nghỉ học, lát ăn sáng xong, anh hai dẫn vào bệnh viện thăm mẹ nhé?

Niệm An chắc là cái hiểu cái không, nhưng cậu nhóc luôn nghe lời anh hai. Được đi theo anh hai, thế nào cũng không phản đối.

Về tới nhà thì Lạc Ân đã ra ngoài. Vĩnh Lạc còn đang ngủ. Niệm An bò lên nệm, đè ngay lên người Vĩnh Lạc như chào hỏi. Lại như thường lệ, thằng nhóc khóc ré lên.

Thiên Hằng thở nhẹ. Mặc kệ hai đứa. Thế nào thằng nhóc kia cũng cắn lại cho một phát. Vĩnh Lạc mọc răng rồi. Người ré lên tiếp theo là…

-A…

Biết ngay mà. Thiên Hằng quay lại, hét lên:

- Không cắn nhau nữa. Niệm An xuống giường ngay. Để anh hai rửa mặt cho Lạc Lạc…

Vĩnh Lạc mặt mày mếu máo. Niệm An cũng không kém gì, nhưng nghe giọng hét lên của anh hai thì co người lại. Vĩnh Lạc huơ đôi tay nhỏ xíu, mắt còn nước lưng tròng về phía anh trai.

Thiên Hằng lắc đầu. Đúng là con nít. Nhưng như vậy mới đáng yêu.

Hai gia đình lần đầu tiên có con gái, mọi sự chú ý đều dồn vào cô bé gái này.

Xưa nay Trình Vân là người không để ý tới chuyện nhỏ, cũng bắt đầu học cách pha sữa, còn chịu khó lên mạng để tìm tài liệu về cách thay tã, chăm sóc con gái. Nhưng công việc vẫn chất đống như núi, những lúc hắn về tới nhà thì con gái đã thơm tho, sạch sẽ, nằm ngoan ngoãn trong nôi rồi.

Ngay cả việc đặt tên Trình Vân cũng không có quyền lợi. Những cái tên hắn nghĩ ra như Niệm Bình, Niệm Diễm, Niệm Yên…đều bị nhân vật có uy tín nhất trong nhà là Thiên Hằng phản bác. Lý lẽ câu bé đưa ra lại vô cùng hợp lý, không thể không nghe.

Cái tên cuối cùng Trình Vân hài lòng nhất: Niệm Từ. Tấm lòng từ tâm, lương thiện. Cái tên đó cũng được mẹ đứa bé là Niệm Kiều đồng ý. Chỉ tới Thiên Hằng thì:

-Không được đâu. Niệm Từ giống tên Mục Niệm Từ, là cô nương bất hạnh trong Anh hùng xạ điêu. Ba không muốn em giống cô ấy, bị Dương Khang lừa gạt hay sao?

Trình Vân: “……..”

Cái tên cuối cùng của em bé là do Niệm Kiều đặt. Là Trình Niệm Khiết. Thiên Hằng không có ý kiến gì.

Trình Vân: “Sao mẹ nuôi đặt tên, con không nói gì cả vậy?”

Thiên Hằng bình thản vỗ vỗ lên lưng Vĩnh Lạc cho ợ bớt sữa, nhẹ nhàng:

-Vì mẹ nuôi sinh ra em bé. Người mẹ chịu nhiều cực khổ, họ làm gì cho con cái cũng tốt hết, ba nuôi à.

Trình Vân thua cuộc. Hắn không ngừng lầm rầm trong miệng, mong Niệm An nhà mình lớn lên sẽ không phải là một phiên bản sinh động của thằng nhóc 9 tuổi nhưng suy nghĩ chẳng khác nào ông cụ non 90 tuổi đang ngồi phía đằng kia.

Thiên Hằng cũng không muốn mình già trước tuổi. Cậu cũng muốn hòa mình cùng đám bạn, chơi các trò chơi, thỉnh thoảng lại nói dối, trốn ba mẹ đi chơi game hay phạm vài sai lầm sơ đẳng nào đó để cho ba mẹ tức điên lên. Nhưng rồi với một cái đầu vô cùng tỉnh táo, Thiên Hằng mỗi khi làm một việc đều có thói quen cân phân nặng nhẹ, suy xét tới mọi khả năng xấu nhất. Việc xấu thì nhìn góc độ nào cũng đều có ảnh hưởng xấu, đã biết vậy -một người thông minh đương nhiên làm sao biết sao mà vẫn đâm đầu vào. Đã tạo thành một thói quen.

Với hai em trai nhỏ, Thiên Hằng cũng không muốn hai em phải đi vào con đường “già sớm” như mình. Ăn, chơi, đánh nhau, hờn giận để rồi ngày hôm sau quên hết, nhìn thấy nhau lại tươi cười rạng rỡ vẫn tốt hơn.

Cuối tháng, Thiên Hằng thu xếp chu đáo để Lạc Ân vào thăm Thiệu Tường Phong. Đã qua nhiều lần như vậy nhưng người đi toàn là mẹ, cậu bé chưa một lần bước chân vào trại tạm giam.

Lạc Ân vuốt tóc con trai:

-Tiểu Hằng không vào thăm ba sao?

Thiên Hằng ngẩng lên nhìn mẹ, mỉm cười:

-Có con cái vào thăm, ba mẹ làm sao tự nhiên được nữa. Con không muốn sau khi ra tù, ba và mẹ lại mỗi người một ngả đâu.

Lạc Ân khựng lại. Trong tâm trí Thiên Hằng, phải chăng luôn tồn tại suy nghĩ – sự gắn bó của ba và mẹ chỉ là vì con trẻ? Sự gắn bó của lý trí, không chút tình cảm nào tồn tại của hai người?

-Tiểu Hẳng à….Thật ra nếu ba mẹ không có tình cảm với nhau thì…thì không thể chung sống đâu. Ba mẹ đã đăng ký kết hôn rồi. Con không cần nghĩ nhiều quá vậy. Ba mẹ sẽ không chia tay nhau.

Một tài liệu nào đó trên mạng Thiên Hằng đọc được. Đa số khi trưởng thành những cuộc hôn nhân đều không chỉ vì tình yêu. Kết hôn để không mang tiếng “ế”. Kết hôn vì lợi ích thương nghiệp. Kết hôn vì họ hợp nhau…

Những cuộc hôn nhân như vậy, không có yếu tố tình yêu làm chủ đạo sẽ không hạnh phúc. Thiên Hằng rùng mình khi nghĩ đến…Vĩnh Lạc ngây thơ, hồn nhiên một ngày nào đó sẽ nước mắt lưng tròng, oán hận nhìn ba và mẹ sống giả dối cùng nhau. Ba mẹ Thiên Hằng khác với ba mẹ nuôi, yêu yêu hận hận. Họ đến với nhau bằng một bản hợp đồng lợi ích, gắn bó vì có chung nỗi đau, nỗi sợ sẽ mất con.

Quãng đường đời còn lại rất dài. Nếu không yêu nhau, hai người có thể chung sống trọn đời hạnh phúc, có thể cho Vĩnh Lạc cuộc sống vui vẻ như Niệm An, Niệm Khiết đang có hay không?

-Mẹ cứ vào thăm ba đi ạ! Con ở nhà trông hai đứa nhỏ. Mẹ nuôi đang bận rộn với Niệm Khiết mà.

Lạc Ân đành đi một mình. Cô hiểu những gì Thiên Hằng đã nghĩ. Nhưng không có cách nào xua đi nỗi lo lắng, bất an trong lòng con trai -một đứa trẻ nhưng lại nghĩ quá nhiều.

Tường Phong nghe lời cô kể, trầm ngâm một chút, rồi mới khẽ mỉm cười:

-Chúng ta sẽ cho con thấy, hạnh phúc của mình không dễ mất đi như thế, được không em?

Hai bàn tay nắm nhẹ. Lạc Ân mỉm cười trong nước mắt….Hạnh phúc của họ là có thật, sẽ không như lo lắng của Thiên Hằng, tan biến giữa chừng đâu.