Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn

Chương 4




Khổng Ất Nhân một thân ớt đãm, rúc trong chăn gấm vẫn không nhịn được hắt xì một cái trở lại Xuân Khánh cung.

Trên tay Thiên Thiên ôm một một bọc kẹo đừờng mới ra lò, vừa ăn vừa đi theo phía sau hắn.

Nói thể nào đi chăng nữa, hắn cũng vì nàng mà rõi vào cảnh chật vật như vậy, cho nên trong bụng nàng cũng có chút áy náy, liền một đừờng “Bảo vệ” hắn hồi cung,

Vừa mới bước vào Xuân Khánh cung, Hải công công vốn đang giám sát bọn thái giám quét lá rụng, mình cũng đang cầm một cây chổi mới tinh màu sắc rực rỡ đứng kia giả vờ giả vịt, xa xa thoáng nhìn thấy hắn, liền hoảng sợ hô to gọi nhỏ lên.

“Chủ tử, ngài làm sao vậy? Làm sao quấn chăn bông mà còn hắt xì? Làm sao lại ướt hết cả người, vẫn còn nhỏ nước ra thế kia? Ông trời của tôi ơi!” Hải công công quá sợ hãi, vội vàng phân phó bọn thái giám, “Mau! Mau gọi ngự y, còn nữa, chuẩn bị một thùng nước nóng, khăn sạch, canh gừng…. Đúng đúng đúng, trước đi hâm một nồi canh gừng đặc….”

“Hải công công, ông có khẩn trương quá hay không vậy?” Khổng Ất Nhân liếc mắt nhìn Thiên Thiên đang nén cười đứng một bên, đột nhiên không muốn bị đối đãi như một đứa trẻ vô năng mềm yếu. “Ta rất khỏe, ta không sao, chẳng qua chỉ bị rớt xuống sông mà thôi.”

Nữ nhân không biết kiểm điểm kia lại còn cười ra tiếng nữa chứ. Hắn hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng mà cũng biết động tác này căn bản vô tác dụng.

“Chủ tử, ngài sao lại rớt vào trong sông được? Là bị ám toán sao? Có thích khách sao? Là kẻ nào to gan lớn mật dám hạ thủ với ngài? Nô tài đã nói rồi, ngài ra cửa nên mang theo mười, hai mươi hộ về, chính là nói lòng người cách cái bụng, một tấc so với một tấc dầy, một phần so với một phần âm hiển, mà bước chân trên đường đời thênh thang, càng có thêm vô số bụi gai chờ đợi là cảo rách vạt áo ngài, gây trở ngại cho bước chân của ngài….”

Nữ nhân kia cười càng thêm lớn tiếng. Khổng Ất Nhân khó nén được mặt đỏ tai hồng, một phen chặn lại cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Hải công công, cắn răng thấp giọng nói: “Hồi, cung!”

Thiên Thiên cười đến đau cả bùng, từ từ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, vui vẻ nhìn chủ tớ bọn họ rõ ràng rất tình cảm.

Là ai nói trong hoàng cung vĩnh viễn bốn phía đều là âm trẩm quỷ kế, khắp nơi tràn đầy mưu tính với nhau chứ? Ít nhất A Lý Bất Đạt chỗ họ không phải như vậy, xem ra hoàng cung Trung Nguyên cũng như thế.

Có bầu không khí tốt đẹp như vậy, khó trách a cha luôn ca ngợi Trung Nguyên phồn vinh thái bình, sung túc khắp nơi như vậy.

Nàng mỉm cười xoay người muốn đi, đột nhiên cổ áo bị người túm lấy.

“Làm gì?” Nàng quay ngoắt đầu lại, chớp chớp mắt.

Bàn tay thon dài của Khổng Ất Nhân xách nàng lên, cười như không cười nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Trở về a.” Nàng bị ép buộc như vậy, bụng đang kêu gào đói khát đây.

“Không cho phép.” Giọng nói hắn bá đạo.

“Tại sao?” Nàng kinh ngạc một phen.

“Đừng có quên…” Hắn ghé sát lại bên tai nàng thì thầm, hơi thở ấm áp làm nàng không tự chủ được tê dại run rẩy.” Là ai đem ta quăng xuống hồ, hại ta thiếu chút nữa chết đuối.”

Nàng lần đầu tiên nói lắp, “Kia…kia…với chuyện ngươi không cho phép ta trở về thì có gì liên quan?”

“Ngươi phải phụ trách?” Hắn cười gằn.

“Phụ trách?” Nàng nhất thời miệng khô lưỡi khô.

Đừng nói là muốn nàng “Cưới” hắn nha?

Vào lúc Thiên Thiên đang sôi ruột sôi gan ngổn ngang trong lòng, cũng bắt đầu cảm thấy chủ ý này cũng không tốt lắm, Khổng Ất Nhân lại quăng một quả đại phảo lên đầu nàng….

“Phụ trách giúp ta thay quần áo.”

… Hắn nhất định là điên rồi.

*******

Nhưng mà kẻ điên không chỉ có mình hắn.

Thiên Thiên ngơ ngơ ngồi trong tẩm cung rộng rãi mà ưu nhã của Khổng Ất Nhân, miệng phát khô nhìn chằm chằm tấm bình phong ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Trong nhà nóng quá…. Cả người nàng không ngừng ra mồ hồi, hơn nữa bất kể có uống bao nhiêu chén tra, cũng không cách nào xoa dịu được cổ họng khô rát.

Điểm này đều không hợp lễ tiết, tất cả hết thảy đều đã mất khống chế, coi như là ở A Lý Bất Đạt có nhiệt tình phóng khoáng, giữa nam nữ cũng không câu nệ, như vậy cũng đã quá mức rồi.

Nàng đường đường là một công chúa? Cho dù là hoàng tử cũng không thể coi nàng như người dưới mà đối đãi, huống chi nàng cũng chẳng là gì của hắn, chẳng lẽ hắn không sợ người ta sẽ đồn đại sao?

Lại nói nếu truyền ra, thanh danh của nàng còn gì để nói nữa sao?

Đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ chắc chắn rằng mọi người đều tin tưởng hắn yêu nam nhân, cho nên liền cho rằng nàng cùng hắn trần trụi có cô nam quả nữ sống chung một phòng, cũng không xảy ra chuyện gì sao?

Thiên Thiên rất tức giận, nhưng mà càng sợ hãi…sợ mình như thế này mà nhìn thấy thân thể tú sắc có thể thay cơm kia của hắn, sẽ không nhịn được mà đem hắn gục luôn.

“Ta ở đầu sông Trường Giang, người ở cuối sông Trường Giang, mỗi ngày nhớ người không thể thấy người, cùng uống nước sông Trường Giang….”

Thong dong tắm rửa lề mề thì cho qua, lại còn ca hát ?!

Thiên Thiên không biết là lần thứ mấy trăm muốn đứng dậy đi ra ngoài, mặc xác chuối tiêu với tưa hấu nhà hắn! Nhưng mà cái mông của nàng vẫn tự có ý thức dính vào trên ghế, động cũng không động.

Để che giấu sự hốt hoảng nơi đáy lòng cùng cám giác hưng phấn hỗn loạn, nàng cố ý không kiên nhẫn kêu lên: “Ngươi đã xong chưa hả?”

“Kiên nhẫn một chút.” Khổng Ất Nhân ung dung đáp lại, thậm chỉ còn giơ một cái chân thon dài rắn chắc đầy lông lên, tiếng nước chảy lách tách cùng với hình bóng hắt lên bình phong, thiếu chút nữa hại nàng chảy máu mũi.

Namnhân này, cho hắn là bã gạo rang sao? Nàng hận hận nghĩ.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác cái tên bã gạo rang đáng chết này, so với những chàng trai thô lỗ khôi ngô mà nàng đã gặp qua ở A Lý Bất Đạt không giống chút nào.

“Kiên nhẫn cái quỷ nhà ngươi, nếu không ra ta đi.’ Thanh âm của nàng đang run rẩy, bất quá không phải vì tức giận.

“Được rồi được rồi.” Hắn thở dài.

Sau một trận tiếng nước lõm bõm, nàng cơ hồ như nín thở nhìn thân ảnh cao lớn hắt lên trên bình phong, động tác của cái bóng, đôi vai rộng hoàn mỹ cùng với đường cong lưu loát của bả vai và cánh tay, hắn đang tự mình lau người.

Trán của Thiên Thiên nóng lên một trận, “Ngươi ngươi ngươi…ngươi phải tự mình mặc trung y với quần, ta chỉ phụ trách giúp ngươi mặc áo ngoài, chớ quên!”

Động tác của Khổng Ất Nhân khựng lại một chút, không biết tại sao, chỉ mới hình dung đến từng bước nàng mặc quần áo giúp hắn thôi, bụng nhỏ của hắn không khỏi nóng ran căng thẳng, bao gồm một bộ vị nam tính không nên chịu ảnh hưởng.

Hắn giật mình cả kinh, hốt hoảng xoay người qua, không để cho ánh sáng chiếu hắt ra sự biến hóa trào dâng không nên xuất hiện kia.

Trời hại sao, đây là xảy ra chuyện gì?

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm “Tiểu đệ đệ” khí phách oai phong hùng dũng hiên ngang kia, trong đau đớn nóng rực còn khẽ rung động, phảng phất đầy ham muốn…

“Ngươi! Khiêm tốn một chút cho ta!” Hắn cắn răng trách mắng: “Đừng có quên ai mới là chủ nhân của ngươi!”

“Này, ngươi mới đừng có mà quá kiêu ngạo ấy!” Thiên Thiên cực kỳ khó chịu, cho rằng hắn đang nói chuyện với nàng.

“Ta không phải đang nói chuyện với ngươi, ta chẳng qua đang cùng…Ách….” Hắc sặc luôn.

“Ta nhìn giống đứa ngốc lắm sao? Trong này chỉ có ngươi với ta, không phải đang nói chuyện với ta, chẳng lẽ đang nói với ma?” Nàng đứng lên, định bỏ đi.

May mà hai chân như nhũn ra đã lấy lại khống chế, nàng nhất định có thể như không có chuyện gì xảy ra mà ra khỏi Xuân Khánh cung.

“Ngươi đã đáp ứng giúp ta mặc quần áo, không thể nói mà nuốt lời.” Khổng Ất Nhân cuống lên, vội vàng kéo lấy chiếc quần trắng như tuyết, vừa thắt xong dây lưng liền lao luôn ra khỏi bình phong.

Thiên Thiên cứ như vậy nhìn một nam nhân lồng ngực trần trụi, trong nháy mắt ngây ngô tại chỗ.

Lồng ngực của hắn vẫn còn đang đọng nước, cơ ngực thoạt nhìn… thật mạnh mẽ lại hấp dẫn, nàng siết chặt quả đấm, cố nén nỗi xúc động muốn vươn ngón tay ra chọc chọc.

Thật may là ánh mắt của nàng còn chưa có từ lồng ngực của hắn đi xuống phía dưới, nếu không sẽ nhìn thấy cái thứ vĩ đại tuyệt không thể che dấu được kia….

Khổng Ất Nhân bị ánh mắt thẳng thắn chân thành tha thiết nóng bỏng của nàng “Thưởng thức” đến cả người nóng lên, cổ họng lầm bầm một tiếng, cưng ngắc vươn tay kéo lấy áo choàng bọc thân thể lại.

Rõ ràng là chủ ý do hắn đưa ra, cố ý muốn dùng phương pháo kia để ép nàng đứng ngồi không yên, bị chút dạy dỗ, không ngờ tới người bị hành hạ ngược lại biến thành hắn.

Hắn thích là nam nhân, tại sao toàn thân lại bởi vì ánh mắt của nàng mà nóng rực nóng lòng không chịu nổi?

“Ta nghĩ…chúng ta như vậy hình như không tốt lắm.” Hắn lẩm bẩm tự nói.

“Phải, đúng vậy.” Nàng liếm liếm môi, “Không tốt lắm.”

“Vậy ngươi không phải nên đi về?”

“Đúng vậy, ta nên đi về.”

“Ách, vậy thì không tiễn.”

“Được, không cần tiễn.”

Hai người bọn họ một cứng ngắc giơ tay đưa chân bước ra ngoài, một còn lại khẩn trương đến sắp rút gân ba chân bốn cẳng mặc y phục vào.

May mà không có ai nhìn thấy.

Bọn họ ước chứng tránh đối phương ba ngày.

Bởi vì hoàng cung rất lớn, cho nên chỉ cần cố ý tránh, có đến ba tháng cũng chẳng chạm mặt nhau.

Nhưng mà sau ba ngày, vẫn có người không kiềm chế được cuộc sống nhàm chán, giả vờ mượn danh tản bộ, đi tới gần tẩm cung của Thiên Thiên, hơn nữa lượn qua rồi lượn lại, giống như đang chờ ai đó xuất hiện.

Ở một mảng hoa tường vi đỏ tươi, Khổng Ất Nhân nhìn Thiên Thiên ngồi trong hoa uyển, ngẩng đầu như đang suy nghĩ gì đó nhìn trời một lúc lâu, sau đó lại cúi đầu bóc hạt dẻ.

Nhưng mà bóc xong hạt dẻ rồi nàng cũng không bỏ vào miệng, mà là đặt vào trong một cái bát lớn, hạt dẻ bên trong ước chừng đã được nửa bát.

Nàng thích ăn như vậy, làm sao lại để hạt dẻ trong bát mà không ăn vậy?

Nàng….có tâm sự phải không?

Ngay sau đó hắn lại cười thầm bản thân, nàng thì có tâm sự gì? Cơ lẽ đang suy nghĩ xem làm thế nào để chỉnh hắn, tung ra một ngụm ác khí đây.

Hắn chợt phát hiện gần đây ở trong cung so với xuất cung đi dạo còn thú vị hơn nhiều lắm, cuộc sống bắt đầu trở nên thật vui vẻ.

Khổng Ất Nhân không có phát hiện ánh mắt mình nhìn nàng đã trở nên ôn nhu, nụ cười nơi khóe miệng cũng ngày càng sâu.

“Nàng đã bóc hạt dẻ ba ngày rồi.” Hải công công nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói.

“Tại sao?” Hắn theo trực giác hỏi.

Thanh âm của Hải công công càng nhỏ hơn, thần bí nói: “Không biết.”

“Ông đây là đang giỡn…” Hắn tức giận quay đầu lại, nhất thời kinh hãi “Ông ở đây làm gì?’

“Nô tài quan tâm ngài nha, chủ tử.” Hải công công cười hi hi.

Hắn giống như kẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận: “Không khiến ông nhiều chuyền.”

Hải công công vội vàng đuổi theo phía sau hắn đang sải bước bỏ đi, giọng to lên thỏa thích.

“Chủ tử! Chủ tử, ngài đi đâu vậy? Chủ tử, ngài đừng có xấu hổ nha! Giữa muôn ngàn thế giới, chỉ lưu luyến một đóa hoa là nặng nề như vậy đó, nô tài nguyện ý để người giống như vó ngựa phiêu bạt kia, theo trăng đuổi sao mà đến hái lấy, cũng không nguyện nhìn người một mình ở dưới khóm hoa mà tiều tụy nha, chủ tử….”

“Câm, miệng!”

Thiên Thiên ngồi trong hoa viên bỗng chốc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt chất đầy sự tha thiết, chờ mong nhìn quanh bốn phía.

Nàng giống như nghe thấy thanh âm của hắn…còn có Hải công công….

“Thối! A Lý Thiên Thiên, ngươi lại đang nằm mơ giữa ban ngày, hắn làm sao có thể tới đây?” Nàng hừ một tiếng, vẻ mặt lại có một tia buồn bã không tự chủ được.”Hắn ước gì cách đứa công chúa điêu ngoa như ta càng xa càng tốt, ta cũng như vậy còn gì? Có thể cách tên vương tử thân kinh nhu hắn càng xa càng tốt.”

Nàng căm phẫn trào dâng nói xong, trong chốc lát lại ngẩn người.

A, mùa thu có chút lạnh đây!

**********

Để tỏ ra hắn với Thiên Thiên một chút hứng thú cũng không có, sáng sớm hắn đã đổi lại y phục cải trang, cường hào ác bả kinh sư “Khổng Ất Nhân” lại lần nữa khoác lên người.

Hắn lượn khỏi hoàng cung, đi vào dân gian, chen vào đám người, hơn nữa thừa cơ phạt gian trừ ác mấy tên hiếp đáp dân lành…Ách, là đi ăn thịt cá, ở mấy quán dân thường mở .

Hắn một thân ngân bào xuất hiện ở “Bát phương lâu” nổi danh kinh sư.

Nghe đồn nơi này lừng danh thiên hạ, vô luận là nem cuốn ngân ti, thịt tẩm bột rán, đậu phụ bàng, bánh bao hấp thịt cua, đều là nhất tuyệt.

“Tiểu Nhị, đem một bình Long Tỉnh lên đây, trà phải ngon, không được nát, một phần bánh bao hấp thịt cua, không được cho thịt cua, sườn xào chua ngọt không được thêm đường, xì dầu nhiều một chút, sườn nạc một tí.” Hắn ngồi xuống, mắt cũng không chớp khí không hụt nói liền một hơi.

“Khách quan, vậy trà của ngài muốn nóng hay lạnh? Bánh bao hấp thịt cua muốn sáu cái hay tám cái? Sườn xao chua ngọt xì dầu muốn một muôi hay là nửa muôi? Sườn muốn bên phải mỡ ba nạc bảy hay bên trái nạc tám mỡ hai?” Tiểu nhị Bát phương lâu thân kinh bách chiến, một chút cũng không bị áp đảo.

“Tùy tiện, ta rất là dễ chăm.” Hắn vui vẻ nở nụ cười, nói chuyện với người thông minh thật là sảng khoái nnha.

“Dạ, tới ngay.” Tiểu nhị đối với loại khách mở mắt nói mồ này thấy nhưng không thể trách, cười dài cúi người lui ra.

Một lát sau, một bình trà long tỉnh mùi thơm bốn phía được đưa lên, hắn hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười hài lòng.

Chỉ chốc lát sau, thức ăn hắn gọi cũng được đưa tới, Khổng Ất Nhân cứ như vậy chẳng lo lắng ngồi uống trà ăn điểm tâm, từ lan can lầu hai của nhã gian ngắm xuống dưới, trên đường cái náo nhiệt nam nam nữ nữ tới lui không dứt, ngắm về phía xa, những mái hiên trang nhã cổ kính nối nhau san sát, từ từ hợp lại thành cảnh sắc đế đô rộng lớn khí thế.

Bất quá, tại sao lại cảm thấy có một loại buồn bã nhàm chán vậy?

Hắn nhấm một ngụm trà, đột nhiên liếc thấy một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.

Khổng Ất Nhân tim đập từng nhịp, vội vàng đặt chén trà xuống, dụi dụi mắt, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Ha?” Trùng hợp như vậy, giống như mơ ước thành sự thật hay tâm nguyện đạt thàn, hắn đơn giản không thể tin được may mắn của mình.

Thiên Thiên không muốn tiếp tục chờ đợi ở trong cung ngẩn người than thở nữa, mấy ngày nay nàng trở nên chẳng giống mình chút nào, cũng chẳng biết là trúng phải tà gì.

Cho nên nàng quyết định ra ngoài hóng mát một chút,có lẽ tâm tình sẽ khôi phục bình thường một chút.

“Này! Lên đây uống chén trà.” Lý trí nhất thời không thấy bóng dáng, Khổng Ất Nhân bị tình cảm hưng phấn quá kích động thúc đẩy, không chút nghĩ ngợi tựa vào lan can nghiêng người ra phía ngoài, tự nhiên nở một nụ cười câu hồn với nàng.

Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng hít một hơi, hai gò má không nhịn được hồng lên.

Tại sao lại là hắn?

Kinh thành trên lý thuyết không phải là rất rộng sao? Làm sao nàng cứ đụng phải hắn mãi vậy?

“Có muốn uống chén trà không? Ta mời.” Hắn cười hi hi, giọng nói nhiệt tình.

Giống như đem chuyện ba ngày trước quên sạch sẽ,một chút cũng không lúng túng.

“Không muốn.” Nàng quả quyết cự tuyệt, cúi đầu muốn đi.

Nàng mới không muốn để hắn có cơ hội khiến cho mình choáng váng đầu óc, tim đập loạn xạ.

Mùi vị xa lạ kích thích lại thấp thỏm không thể nắm bắt này cực kỳ không dễ chịu, so với ăn lẩu cay còn khiến người ta nghiện dễ dàng hơn…Tóm lại, rất là phiền toái!

Giống như bây giờ, hắn chẳng qua chỉ nói với nàng hai câu, nàng đã bắt đầu tâm hoảng ý loạn, hai chân như nhũn ra.

“Đừng như vậy mà, dù gì ta cũng là đầu sỏ ở đây, có ta đưa người đi, ngươi mới không dễ dàng bị thiệt nha!” Khổng Ất Nhân hết sức khoe khoang, hồn nhiên quên mất sáng nay còn thề rằng đối với người ta không hề có chút hứng thú.

Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn luôn có một loại vui sướng cùng thích thú không nói ra được.

Chính là loại vui sướng không thể ngăn chặn này, khiến cho hắn mỗi lần đều quên đi sự kiên trì cùng với nguyên tắc của chính mình.

“Vậy cũng chưa chắc, theo cái tính sớm nắng chiều mưa của ngươi, nói không chừng một khắc trước còn giúp ta mặc cả, lúc sau đã giúp lão bản làm thịt dê béo rồi.” A Lý Thiên Thiên nàng rất biết nhìn người.

“Chậc, sao lại không có lòng tin với ta như vậy? Như vậy đi, nếu như ta phục vụ không khiến ngươi hài lòng, ngươi có thể ném ta xuống sông bất cứ lúc nào.”

Như vậy đã đủ chí cốt chưa? Hắn cơ hồ sắp vì bản tính hiền lành của mình mà cảm động đến chảy nước mắt.

“Phải không?” Nàng hoài nghi.

Ai da da, hắn đường đường là Nhị hoàng tử, hình tượng của phiên phiên kinh sư tiểu lang quân sao có thể bị hoài nghi được? Khổng Ất Nhân vội vàng khua môi múa mép, ánh mắt cười đến càng có mị lực.

“Nếu không ngươi nghĩ coi, coi như là có đồ ăn ngon, có phong cảnh đẹp, bên cạnh lại không có người chia sẻ phụng bồi, như vậy cũng mất đi một nửa thú vị, cho nên về tình về lý về pháp, ngươi đều nên để ta tận tình làm chủ.” Hắn nhẹ nhàng đề nghị.

Mặc dù không biết hắn tại sao đột nhiên lại đổi tính đối với nàng tốt như vậy, Thiên Thiên vẫn có chút du dự, cuối cùng vẫn đánh không lại sự nhảy nhót mãnh liệt của nội tâm cùng với mong mỏi.

“Vậy ngươi xuống.”

“Không bằng ngươi đi lên.” Ánh mắt hắn lóe lóe.

“Nếu ta đã ở trên đường rồi, đương nhiên là ngươi phải xuống.” Nàng nửa bước cũng không lùi.

Nữ nhân này không thể dịu dàng một chút sao? Hắn có chút ngứa răng.

“Nếu đã tới, thì lên đây uống chén trà đi, ngươi đi lên!” Hắn cùng nàng tranh cãi.

“Ngươi cứ dây dưa lằng nhằng như vậy rốt cuộc có muốn dẫn đường hay không? Ngươi xuống!”

“Dù sao cũng không vội, ngươi cứ lên…” Hắn nhìn thấy nàng quay đầu rời đi, lòng hoảng hốt, cũng chẳng kịp khua môi múa mép nữa, vội vàng kêu to: “Ta đi xuống ta đi xuống, ta lập tức sẽ xuống ngay, ta đang đi xuống đây!”

Sau đó có tiếng người lách ca lách cách lảo đảo lao xuống lầu, Thiên Thiên chớp chớp mắt, đầu tiên là tò mò, nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được mà phì cười.

Nàng ung dung khoanh tay, nhíu mày cười nhìn hắn thở hổn hển xuất hiện.

“Đi thôi đi thôi.” Đầu hắn đầy mồ hôi, gương mặt tuấn tú tràn ngập vui mừng.

“Được.” Nàng như không có chuyện gì xảy ra gật đầu một cái.

Biết khẩu vị của nàng vô cùng lớn, cho nên Khổng Ất Nhân dọc đường mua một đống đồ linh tinh đưa cho nàng.

Thiên Thiên có chút thụ sủng nhược kinh liếc hắn một cái, lại nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm tự nhiên của hắn, giống như chuyện cưng chiều nàng, đem nàng ăn cho no chính là chuyện hiển nhiên.

Hai má nàng phồng lên, có một tia thất thần, có một tia ngượng ngùng ăn nốt miếng bánh hoa đào cuối cùng.

“Đến, chỗ này chính là….” Hắn nhiệt tình cúi đầu nhìn nàng, nhất thời sửng sốt, “Mấy thứ đồ ăn vặt của ngươi đâu hết rồi?”

Nàng phủi phủi vụn bánh trên người, thản nhiên cười một tiếng, rất có cảm giác thành tựu lớn tiếng thừa nhận, “Ắn hết rồi, ăn ngon thật!”

Hắn liền hít một ngụm khí lạnh.

Không cần bấm tay hắn cũng nhớ, hắn mua một xâu kẹo hồ lô, một cân hạt dẻ rang đường, năm lạng đậu quái vị, tám lạng đậu phộng muối tiêu, hai miếng bánh nướng hành lá áp chảo, một cái chân gà quay, một túi bánh hoa đào…

Mà bọn họ mới vừa đi qua có một con phố thôi!

“Vẻ mặt của ngươi thế kia là sao?” Nụ cười của nàng đột nhiên hóa thành hồ nghi.

“Vẻ mặt bội phục sát đất, tứ chi vô lực, ba tiếng bất đắc dĩ, hai mắt mờ, một mạng đi tong.”

Thiên Thiên không có tức giận, người lại cười, nhưng mà chẳng qua hắn thấy nàng cười, da đầu bắt đầu tê dại từng trận,

“Con sông gần nhất ở đây ở chỗ nào?” Nàng cười đến cực kỳ không nhã nhặn thanh tú.

Vẻ mặt Khổng Ất Nhân sợ hãi trắng bệch, vội vàng cười trừ nói: “Không không không… Ta vừa rồi tuyệt đối không phải là ý đó, ta là từ nội tâm chân thành bội phục khẩu vị không chút nào lãng phí thức ăn của ngài, trước mắt đời này, còn có ai có thể so sánh với ngài đây?”

“Ngươi nói ta biết cái giếng nào gần đây nhất là được rồi.” Nàng không có ý tốt bẻ khớp tay.

Cả người hắn lại nổi da gà lên lả tả, “Không không không… Vừa nãy đó cũng không phải ý tứ chân chính của ta, ý của ta là một cô nương thông minh tuyệt đỉnh, hảo sảng lỗi lạc như ngươi, phải có khí khải nâng chén lớn ăn miếng to như vậy, không hổ là nữ nhi tái ngoại, thật sự không hổ là công chúa của A Lý Bất Đạt a!”

Thiên Thiên lúc này mới buông tay ra, giả bộ cười cười nói: “Làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận sự tán thưởng của Nhị hoàng tử đây? Thiên Thiên nào có tốt như người nói vậy?”

Được tiện nghi lại còn khoe mã. Nhưng mà hắn cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, chỉ vì khoe khoang miệng lưỡi nhanh nhẹn nhất thời.

“Đừng có mếu máo.” Nàng không nhịn được mà phì cười, kiễng cao mũi chân, đưa hai tay đem khóe môi hắn kéo lên thành một đường cong.” Cười lên! Ra ngoài chơi thì phải vui vẻ chứ, đúng không?”

“Đúng vậy.” Khổng Ất Nhân ngừng thở, cảm giác được bàn tay nhỏ bé của nàng ở bờ môi mình dao động sinh ra điện giật, không khỏi nhếch miệng cười ngây ngô.

Taycủa nàng, cũng có lúc thật dịu dàng.

Hắn không kìm được cầm lấy tay nàng, phủ trong lòng bàn tay của mình, con mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, chan chứa ý cười: “Ta bây giờ cảm thấy cực kỳ vui vẻ, giờ đến lượt ngươi.”

Nàng có chút kinh ngạc nhìn lên hắn, không hiểu ý nàng,

“Để ta giới thiệu cho ngươi nha…Ten ten! Cô Bảo phố nổi danh nhất kinh sư.”

“Hả?” Thiên Thiên tò mò nhìn về phía hai bên phố cổ quán hàng đều tung bay cờ xí, “Vậy là cái gì?”

“Phàm là đồ cổ xưa nay nội ngoại đủ thứ ở đây đều bán, vô luận là binh khí của nhà Tần, huyết ngọc của đời Hán, tam xoa xà mâu của Tam Quốc…cái gì cũng có.” Hắn hưng phấn dắt tay nàng, dưới chân thật nhanh đi về phía mục tiêu, “Đến đến đến, mau đến xem, ở đây cái gì cũng có, cái gì cũng bán, cái gì cũng cực kỳ quái!”

“Có thùng Kim Mã không? A Lý Bất Đạt chúng ta có lưu giữ đó, nghe nói là vật đính ước tổ tiên của ngươi đưa cho bà ngoại a cha ta.” Thiên Thiên cũng kích động loạn cả lên, không thể chờ đợi muốn đi xem đủ thứ hàng hóa, “Bà ngoại a cha ta còn tặng lại sản phẩm nổi tiếng của A Lý Bất Đạt chúng ta 『 đại hà nhất chi hoa 』 cho hắn nữa!”

“『 đại hà nhất chi hoa 』là vật gì?” Vả mặt hắn kinh ngạc.

“Ngươi ngay cả 『 đại hà nhất chi hoa 』 cũng không biết?” Dáng vẻ nàng có vẻ bị đả kích rất nặng, “Mệt chúng ta là hai nước bang giao, ngươi sao có thể ngay cả điều này cũng không biết? Lần này ta vào kinh còn kéo theo hai rương lớn tặng tất cả mọi người lớn nhỏ ấy.”

“Ta đâu có nhận được.” Không biết tại sao, hắn thấy thật ủy khuất.

“Không thể nào.” Nàng cau mày, ngay sau đó nhớ ra, “Này! Rõ ràng ta thấy mấy ngày trước Hải công công còn cầm ở trên tay.”

“Cái gì? Hải đại phó lại dám cướp lễ vật ngươi tặng cho ta?! Thật là to gan, xem ta trở về dạy dỗ thế nào…” Hắn giận tím mặt lại chợt ngẩn ra, “Cầm ở trên tay?”

Hải đại phó làm sao dám minh mục trương đảm đem “Cống phẩm” cầm ở trên tay?

“Đúng nha.” Nàng đương nhiên nói: “Chổi không cầm ở trên tay, chẳng lẽ lại cắm ở trên đầu?”

“Cái chổi?!” Hắn trợn mắt há mồm nhìn nàng.

“『 đại hà nhất chi hoa 』chính là sản phẩm nổi tiếng có lịch sử lâu dài nhất của nước A Lý Bất Đạt chúng ta, cũng là cây chổi quét bụi vô địch dùng lông gà ngũ sắc ghim lên siêu đặc sắc.”Nàng thở dài một cái, “Ngươi làm sao ngay cả điều này cũng không biết vậy? Chúng ta cũng tốn không ít tiền ở 『 hoàng cung bí sử 』đăng quảng cáo nha.”

Hắn chân kinh đến không nói lên lời.

“Thôi, dù sao đấy cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Cô Bảo Phố có những thứ đồ chơi cực kỳ quái.” Con người của nàng rất khoan dung độ lượng, sẽ không để sự ngu ngốc của hắn để trong lòng. “Chúng ta giờ phải đi coi một chút.”

Khổng Ất Nhân cứ như vậy ở trong trạng thái khiếp sợ bị nàng kéo đi.

********

Chờ đến lúc Khổng Ất Nhân lấy lại tinh thần, đã ra khỏi Cô Bảo phố lừng danh kinh sư, tiến vào phố mỹ thực chính thức của kinh sư.

“Ngươi đã dạo xong rồi?” Hắn nháy nháy mắt, cố gắng khôi phục lại thần trí.

“Đúng nha.” Thiên Thiên nhìn hắn cười ngọt ngào một tiếng, “Chết đói luôn, thì ra đi dạo phố dễ đói bụng như vậy.”

Hắn cảm thấy đầu có chút đau, “Ngươi có phải rất ít khi có thời điểm bụng không thấy đói.”

Tâm tình quá vui vẻ, cho nên Thiên Thiên không tính toán vì những lời này mà đánh hắn, vẫn nở nụ cười thản nhiên như cũ.” Ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Ta xem ngươi nhất định là đói bụng, nếu không sao từ nãy đến giờ đều thất hồn lạc phách.”

“Ách, đúng vậy.” Hắn không dám thừa nhận là bởi vì “Đại hà nhất chi hoa” vô địch dọa cho sợ.

Nhưng mà lại nói, đầu của hắn sao ngày càng đau vậy, hơn nữa càng ngày càng nặng?

Thiên Thiên cười gật đầu, “Vậy chúng ta đi ăn tào phớ đi, ta ngửi thấy mùi thơm.”

“Được nha.” Khổng Ất Nhân không nén nổi cười lại một tiếng, gật đầu một cái, nhưng mà đầu nặng đến mức hắn suýt nữa ngã cắm về phía trước: “Ui da!”

“Ngươi coi chừng chứ, trên đầu đeo nhiều đồ như vậy, sao không coi chừng một chút?” Nàng quan tâm nhắc nhở hắn.

“Trên đầu ta làm gì có gì a…” Hắn mờ mịt vươn tay sờ sờ đầu, không ngờ lại chạm phải một thứ lành lạnh, cứng cứng.

Hả? Cái gì vậy?

Trên đầu hắn đeo cái thứ đồ quỷ nặng trịch này bao lâu rồi? Khổng Ất Nhân hoảng sợ cầm xuống, sau đó căng mắt nhìn kỳ lân quan đời Hán được đúc bằng đồng đen kia, ước chừng khoảng mười cân, cái thứ đồ chơi này chạy lên đầu hắn từ lúc nào vậy?

Nhìn ra sự kinh ngạc của hắn, Thiên Thiên vô tội chớp chớp mắt, “Ngươi nói đẹp mắt, ta mới mua tặng ngươi.”

“Ta lúc nào thì….” Hắn thiếu chút nữa hộc máu.

“Ngươi không thích đồ ta tặng ngươi sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng qua một chút mất mát chán nản.

Mới vừa rồi thấy hắn nhìn chằm chằm chiếc đỉnh quan bằng đồng đen kia, nàng còn tưởng hắn thật sự rất thích, mới đem hết bạc trong túi đưa cho ông chủ, mua chiếc đỉnh quan này tặng cho hắn.

Ai mà thích được cái thứ quỷ đè chết người này? Lời của hắn mới lên cổ họng lại đảo quanh một lần, ở khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên ảm đạm, trái tim đau nhói, thoáng chốc tất cả những lời giễu cợt đều biến mất.

“Sao lại không thích?” Hắn vội vã đem thanh đồng quan đội lại trên đầu, “Ta thích, ta thích. Đỉnh quan vừa hùng dũng vừa hiên ngang như vậy thực quá đặc biệt, hơn nữa lại do ngươi tặng, ta nhất định sẽ giữ gìn nó thật tốt.

“Có thật không?” Thiên Thiên nín khóc mỉm cười. “Vậy ngươi phải đội thường xuyên nha.”

Hắn không dám gật đầu, chỉ toét miệng cười đến cực to, “Nhất định, nhất định.”

Nhất định phải cầm về cung ném cho Hải công công nghĩ cách, xem có thể mô phỏng lại đỉnh quan làm đồ dởm không, dùng chất liệu nhẹ một chút, bằng không đội như vậy sẽ chết người mất.

“Thật sự không nặng lắm hả?” Nàng có một tia lo lắng hỏi.

“Một, chút, cũng, không, nặng.” Hắn cắn răng cười khổ.

“Vậy thì tốt.” Nàng thở ra, cuối cùng yên tâm. “Đi thôi, chúng ta đi ăn tào phớ…Chỉ sợ ngươi phải mời rồ, bởi vì tiền của ta lúc nãy mua kỳ lân quan đỉnh đồng này đều đã dùng hết.”

“Không thành vấn đề.” Cố nén cái đầu đang choáng váng, lại sợ nàng thất vọng, Khổng Ất Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười nhẹ nhõm thoải mái.

Thiên Thiên thật vui vẻ, kéo tay của hắn chạy về phía phố mỹ thực.

Tào phớ, ta tới đây!