Hoàng Tử Yêu Nói Giỡn

Chương 8




Khổng Ất Nhân ủ rủ ôm con diều hình con bướm ngũ sắc trở về Xuân Khánh cung.

Thiên Thiên lại không để ý tới hắn.

Chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

Rõ ràng đã nói muốn dỗ dành nàng vui vẻ, làm cho nàng mặt mày hớn hở, nhưng sao hắn lại khiến nàng nổi trận lôi đình tức giận ngất trời?

“Chẳng lẽ ta thật sự có vấn đề sao?” Hắn lẩm bẩm tự hỏi.

“Đúng vậy.” Hai tên thái giám mang theo Hải công công vẫn đang sùi bọt mép đi theo sau hắn tiến vào, Hải công công nằm trên cáng mặc dù khí hư thể nhược vẫn không nhịn được lên tiếng.

“Ha? Ông làm sao vậy?” Mặt hắn tràn đầy quan tâm.

“Bị người tức chết.” Tay Hải công công run run, nói với bọn thái giản: “Để cho, để cho ta xuống, trước mũi giày chủ tử làm gì có chỗ cho nô tài nằm chứ.”

Bọn thái giám bận rộn đỡ ông ta đứng dậy, Khổng Ất Nhân không khỏi đỡ ông ta một chút.

“Là ai khiến ông tức thành như vậy? Nói, ta giúp ông báo thù.”

Hiện giờ tâm tình hắn rất phức tạp khó chịu, lại nôn nóng rất muốn tìm một ai đó để phát tiết.

“Chủ tử, hạt dẻ ngọt ngào luôn ẩn trong lớp vỏ xù xì, phía sau mây đen chính là mặt trời sáng lạn, hoang mang trong đời nhất thời khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng phải rửa mắt mà ngẩng đầu nhìn lên trời xanh!”

Khổng Ất Nhân im lặng một lúc lâu, ngay sau đó phân phó nói: “Tiểu phương tử, tiểu viên tử, ta thấy các ngươi hay là cứ đem thẳng Hải công công đến chỗ Gia cát ngự y đi, đầu óc ông ta bị người ta chọc tức đến hỏng rồi.”

“Dạ!” Hai gã thái giám vội vàng tuân lệnh, ba chân bốn cẳng đạt Hải công công lên cáng.

“Không phải đâu! Chủ tử…” Hải công công được mang đi dọc đường còn kêu thảm thiết.

“Aiz.” Hắn thở dài một tiếng, tiếp tục tâm tình không tốt kiêm nghi ngờ tại sao Thiên Thiên còn chưa muốn để ý đến hắn.

*********

“Tiểu Thiên Thiên!”

Một tiếng kêu thâm tình vang lên khiến cho Thiên Thiên đang muốn ra ngoài cung mua chút đồ kỷ niệm mang về nước cứng người lại.

Trái tim nàng nóng lên, ngay sau đó khó thở quay đầu lại, “Lại muốn làm gì?”

“Thật xin lỗi.”

Hắn suy nghĩ suốt đêm, nghĩ đến mức mắt hồng như mắt thỏ vậy, thê thảm tiều tụy lại cực kỳ đáng thương, sáng sớm đã chạy đến tẩm cung của nàng canh giữ ở cửa.

Hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không cần quản gì hết nữa.

Phân tích không ra tại sao nàng có thể tác động đến trái tim hắn sâu sắc như vậy, vì sao mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của nàng đều có thể làm tâm trạng của hắn đảo điên, chi phối ái ố hỉ nộ của hắn.

Hắn nghĩ đến nát óc, cũng không thể hiểu nổi đây đến cùng là xảy ra chuyện gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Vô luận như thế nào, hắn thích nhìn nàng cười, cũng muốn cùng nàng nói chuyện, trời nam biển bắc mè vừng kê thóc tùy tiện tán gẫu, cũng thắng được cái lạnh lẽo cô tịch lúc đêm về.

Cho dù có cãi vã hay tranh chấp… hoặc là bị nàng đánh… cũng có một cỗ chua ngọt trong lòng, còn hơn là bị nàng hờ hững chẳng quan tâm.

“Ta biết ngươi đang giận ta, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại giận ta, nhưng ta nghĩ nhất định là bởi vì ta nên mới khiến ngươi giận ta.” Hắn nhịu giọng đọc một hơi, mắt chớp chớp nhìn nàng, “Nhưng mà ngươi đừng tức giận được không? Mấy ngày nay ta giống như sống trong thiên lao bi thảm, nhức đầu ngực đau bụng cũng đau, ta không muốn ngươi lại tức giận, ta muốn ngươi quan tâm đến ta, giống như trước kia cười với ta, có được không?”

Thiên Thiên trong lòng đã chuẩn bị mấy trăm loại cương quyết, tức giận, quyết đoán thoái thác, lại bị lời khẩn cầu khàn khàn cùng với vẻ mặt đầy hy vọng của hắn hòa tan đến thất linh bát lạc quân lính tan rã.

Chóp mũi bỗng nóng lên, ngực ấm thành một hồ nước mùa xuân nhộn nhạo, tất cả tức giận cùng ủy khuất giãy giụa đau đớn mấy ngày nay, phảng phất đều biến mất trong ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

“Đứa ngốc.” Nàng cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm lại được thanh âm, “Ta cũng muốn giống trước kia, ngày ngày chạy tới cười với ngươi nha, nếu như… nếu như không phải là…”

Nếu như không phải là hại cho trái tim một ngàn lần, nhân gian không có nơi an bài, sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sợ…

“Ta biết đều là do ta thích chọc giận ngươi…” Vừa thấy được lệ quang mơ hồ nơi đáy mắt nàng, Khổng Ất Nhân cũng không có cách nào ức chế được sự đau lòng đang thiêu đốt nóng rực trong ngực kia, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không lỗ mãng xấu tính như vậy nữa, ta thừa nhận đều là lỗi của ta, ngươi có thể đánh ta đập ta chỉnh ta, nhưng mà đừng không để ý đến ta… ngươi, ngươi đừng khóc nữa…”

Bị ôm vào lồng ngực cường tráng ấm áp, Thiên Thiên hấp thu hơi thở nam tử nồng đậm mê người của hắn, một cỗ ấm áp hòa lẫn với áy náy rung động bao chặt lấy nàng, lời của hắn khiến cho ruột gan nàng càng thêm nhộn nhạo, kích động đến bất lực.

Đầu vai nàng run lên, tiếng khóc bật ra khó có thể nén lại.

Hắn đau lòng tới cực điểm, yêu thương nâng lên gương mặt đầy nước mắt của nàng, vong tình cúi đầu xuống hôn nàng, cũng thành công chặn lại nước mắt mãnh liệt trên mặt nàng.

Bên tai Thiên Thiên oành một tiếng, trong phút chốc giống như muôn hoa kiều diễm tưng bừng nở rộ, gió xuân ấm áp đến say lòng người từ trên môi của nàng lướt qua, khi môi lưỡi mềm mại tinh xảo của hắn trêu trọc quay cuồng, dệt nên một mảnh choáng váng si túy cực kỳ câu hồn đoạt phách….

Một cơn gió trong lành chầm chậm lướt qua, một bờ tường hồng đầy hoa tường vi đón gió khẽ run lên chập chờn, mùi thơm say ngọt liên tục quấn quanh hai người bọn họ.

Sau một nụ hôn triền miên thật dài, Thiên Thiên như tỉnh lại từ trong mộng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả lựu, trái tim cuồng loạn kỳ dị lại bình yên như cũ, không hề bởi vì ngạc nhiên nghi ngờ mà rung động nữa.

Khổng Ất Nhân si ngốc khẽ vuốt đường nét bên má nàng, khàn khàn ôn nhu nói: “Đừng giận ta nữa, được không?”

“Được.” Nàng an tâm khẽ tựa vào bên bờ vai rộng của hắn, cảm giác được sức mạnh cùng sự ấm áp từ trên người hắn.

Một loại cảm giác tin tưởng, hạnh phúc.

Lồng ngực này, bờ vai này, giống như có thể vì nàng mà chống đỡ hết tất cả…

“Chúng ta… sau này phải làm sao đây?” Hắn thấp giọng than nhẹ, trong tiếng thở dài có một tia mê mang.

Hắn vẫn cho rằng mình thích nam nhân, tương lai coi như không thể bị sắp đặt, cũng phải trăm phương ngàn kế để tìm được một nam tử hiểu mình, nhưng không nghĩ hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp ứng phó.

Cho đến nháy mắt khi môi của hắn dừng trên môi nàng, hắn mới sợ hãi tỉnh ngộ thì ra hắn căn bản không thể hôn ai khác được nữa, nhất là nam nhân.

Bởi vì hơi thở của nàng, mùi hương của nàng, sự ngọt ngào của nàng, đúng là thứ hắn đã tìm kiếm bấy lâu, hôm nay cuối cùng đã tìm thấy.

Nhưng lúc hắn còn chưa kịp kinh hỉ hết, không khỏi cảm giác buồn bã yếu ớt hoang mang từng trận.

Cứ như vậy sao? Chính là nàng ư? Thì ra cho tới nay hắn cho rằng mình thích nam nhân cùng tán thưởng thật sự chỉ là “Đơn thuần ngoài ý muốn”?

Cao hứng nhất chắc chắn là mẫu hậu và phụ hoàng đi… Nhưng nghĩ đến đây, hắn hơi chấn động một cái, một loại cảm giác tù túng khó diễn tả bằng lời lại trở lại.

“Sao vậy?” Nàng không nghe rõ câu lẩm bẩm tự nói của hắn, cũng ở trong ngực hắn cảm thấy bất an chấn động.

“Ta cảm thấy… váng đầu.” Hắn có chút không thở nổi.

“Ngươi có khỏe không? Mau ngồi xuống bên này.” Thiên Thiên lo lắng kéo hắn đi tới bên cạnh lan can bằng ngọc ngồi xuống, “Có muốn ta cho người đi mời Gia Cát ngự y tới không? Hay là ngươi muốn uống nước… không không, chắc là bị phong hàn, vậy ta đi lấy bình sữa nóng đến đây.”

“Không cần.” Tâm tình của hắn rối loạn, sắc mặt hơi trắng, kéo nàng ngồi xuống một bên, nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, “Ngồi cùng ta là được.”

Trái tim nàng đập thình thịch, có chút mê hoặc nghiêng đầu nhìn hắn…

Hắn sao lại có chút là lạ vậy?

Thật sự không cần gấp gáp sao?

Khổng Ất Nhân nôn nóng ở trong thư phòng “Bất tri sở vân trai”* đảo bước, cầm chiếc bút lông dính đầy mực nước trong tay, khổ sở suy tư, chính là không biết viêt thế nào.

*Bất tri sở vân = rỗng tuếch, sao lại đặt cái tên thư phòng nghe “cực phẩm” được như vậy nhở =))

Trên tờ giấy trắng như tuyết đặt trên thư án chỉ viết mỗi dòng đầu “Thực Thu thân thương yêu quí.”, không có câu tiếp theo.

Aiz, aiz, aiz, ….hắn đã cô phụ một mảnh thâm tình của Thực Thu huynh rồi!

Nhưng là chuyện đến nước này, không có người để bàn bạc không được, nếu như tìm bất cứ ai trong cung, từ thiên tử thánh minh cho đến tên thái giám quét sân, cho dù là ai nhất định sẽ muốn hắn lập tức ngừng nhiều lời mà cùng Thiên Thiên chu toàn chuyện tốt.

Nhưng bọn họ chẳng có ai là hiểu rõ trái tim của hắn cả… trái tim của hắn….

“Đáng chết, trái tim ta ngay cả bản thân ta còn không rõ, bọn họ làm sao mà hiểu được chứ?” Hắn thở dài, bước về phía thư án lại chấm mực một lần nữa, giơ bút trên giấy thật lâu, cũng không biết là nên viết từ đâu.

Nên viết là…

Thực Thu thân thương yêu quí, nếu thanh xuân chỉ như một giấc mộng, ta nguyện là một con sông trong mộng của huynh, nước sông nhẹ nhàng chảy qua, tổng sẽ mang theo hai phần tâm sự ba phần buồn bã, ta vốn có lòng nghênh đón người tương tri, nề hà thuyền tới thuyền đi, tan vỡ trái tim bao người a?

“Không được, quá buồn nôn.” Chính hắn còn muốn nổi da gà rớt đầy đất.

Vậy thì viết là…

Thực Thu thân thương yêu quí, đừng nhớ thương ta nữa, bởi vì hai ta hữu duyên lại vô phận, đừng ghen tỵ với nàng, bởi vì nàng ở bên cạnh ta…

“Càng thối nát!” Sắc mặt hắn xanh lè.

Hơn nữa, rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Thực Thu huynh sớm đã song túc song phi với San Nương muội, phong thư này của hắn là muốn tìm người chỉ điểm cho thoát khỏi bến mê, chứ đâu phải là muốn tỏ tình triền miên?

Hắn thở dài một cái, tâm càng phiền ý càng loạn, dứt khoát ném bút lông lên trên thư án, ảo não đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa ngẩn người.

Hắn rõ ràng là thích nam nhân, làm sao lại thích nàng chứ?

Hắn cũng nói đánh chết không kết thân với hoàng tộc, nhất định phải cùng một người dân bình thường tiêu dao cuộc sống sung sướng tự tại, nhưng mà Thiên Thiên lại là công chúa cao quý, cùng với tiêu chuẩn hắn đặt ra cách xa mười vạn tám nghìn dặm, đây tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hết lần này tới lần khác hắn đều không được như ý?

Hắn hoang mang gãi đầu, khổ não đầy mặt.

Trong cơn bạo phát lại không có người để bàn bạc, Xuân Phong trại lại xa cuối chân trời, coi như Bí Đao có đem hết khí lực bú sữa mà bay, chỉ sợ cũng không kịp, nước xa đâu cứu được lửa gần.

“Ai…” Hắn bây giờ hễ không thấy nàng là đau lòng, thấy được nàng rồi lại nhức đầu.

Rốt cuộc phải làm gì đây?

********

Nhất định có chuyện gì không ổn!

Lần này đổi thành Thiên Thiên đứng bồi hồi ngoài Xuân Khánh cung.

“Đáng thương, hôm qua mặt mũi hắn trắng bệch, hôm nay không biết có khá hơn chút nào không!”

Nàng rất muốn thoải mái trực tiếp đi vào hỏi thăm hắn có khỏe hay không, tự nhiên giống như trước kia vậy, nhưng mà không biết tại sao, nàng chỉ vừa mới nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, choáng váng đầu nóng hết cả mặt, rất khó mà tự nhiên được.

“Công chúa, người lẩm bẩm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người mang hạnh cao và bột sen tới rồi, người tốt xấu gì cũng lấp đầy bụng một chút, đợi lát nữa nhớ phải trở về ăn điểm tâm.” Tiểu Tiên xuất quỷ nhập thần, đột nhiên chòi ra, trong tay còn cầm một rổ điểm tâm, hương thơm xông vào mũi.

Thiên Thiên bây giờ chẳng có chút thèm ăn nào, lơ đãng nói: “Ta còn chưa đói bụng, ngươi cầm lấy mà ăn đi.”

“Không đói bụng?” Tiểu Tiên giống như đã nghe được chuyện gì kinh thế hãi tục lắm vậy, trợn mắt há mồm nhìn nàng, “Công chúa, người, người bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm phải không? Có muốn ta đi mời ngự y đến xem cho người một chút? Người mau trở về nằm nghỉ đi.”

Thấy Tiểu Tiên đứng một bên náo loạn cả lên, nàng tức giận gõ nhẹ vào trán tiểu nha đầu. “Ta không có bệnh không có ốm, chẳng qua là không đói bụng mà thôi, được rồi, được rồi, ngươi đi về trước đi.”

“Nếu nhớ ngài ấy thì đi vào đi.”

“Cái gì?” Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, cuống cuồng giải thích với Tiểu Tiên, “Ta ta ta… Ta đâu có nhớ hắn, ta ta ta… Ta chẳng qua chỉ tản bộ đến chỗ này, nhàm chán nhìn quanh một chút thôi.”

“Dạ dạ dạ.” Tiểu Tiên ngừng cười, “Người nói sao thì là như vậy.”

“Cái gì hả, rõ ràng là vậy.” Nàng lúng túng đỏ mặt, vẫn là mạnh miệng.

“Dạ dạ dạ, đùng là như vậy.” Tiểu Tiên nói như vẹt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cười hi hi, “Vậy nô tỳ đi về trước đây.”

Thiên Thiên gật đầu một cái, tiếp tục đứng tại chỗ len lén nhìn quanh.

Bây giờ hắn đã đỡ hơn chút nào chưa?

Trong lòng… có nhớ tới nàng không?

*********

Hai người chịu đựng được hai ngày, cuối cùng không nhịn được đi về phía tẩm cung của đối phương rồi lại chạm mặt nhau giữa đường.

“Ngươi… khỏe không?” Khổng Ất Nhân nhu tình ngàn vạn hỏi, trong lồng ngực tràn đầy tư vị chua ngọt.

“Ta rất khỏe, ngươi cũng khỏe chứ?” Thiên Thiên không chuyển mắt nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập không nỡ rời xa.

“Hôm nay… thời tiết thật đẹp.” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

“Đúng vậy, trời không có mưa.” Nàng si ngốc tựa vào ngực hắn.

Hai người đi theo hầu phía sau nhất thời oành oạch té chổng vó.

Sao mà động tác của hai người bọn họ chẳng ăn nhập gì với lời nói cả vậy?

Khổng Ất Nhân không để ý đến đám người té vừa khó coi lại thất lễ kia,ôm lấy Thiên Thiên đi về phía “Đình tương tư chưa dứt”.

Hai ngày qua tinh thần dây dưa chuốc lấy khổ sở mặc dù chưa có đáp án, nhưng mà chỉ cần vừa thấy nàng, hắn đã cảm thấy mình không có cách nào rời khỏi nàng.

Hơn nữa, hắn rất muốn nói chuyện cùng nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn má lúm đồng tiền của nàng.

Hắn thay nàng lau đi sương trắng còn đọng trên ghế, mỉm cười nhìn nàng, “Ngồi trước.”

“Cám ơn.” Nàng thản nhiên cười một tiếng, trái tim ngọt ngào như mật, “Ngươi cũng ngồi đi.”

Hắn ngồi xuống đối diện nàng, vẻ mặt thoáng qua một tia xấu hổ. “Ách, cái đó…”

“Đầu của ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?” Nàng ôn hòa nói.

“Rồi, đỡ rồi.” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, đáy lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn lại hoang mang.

Nàng đang ở trước mắt, đang ở bên cạnh, hắn có nằm mơ cũng vui vẻ, tỉnh lại cũng mong nhìn thấy người, nhưng mà tại sao hắn vấn cảm thấy trong lòng có một nút thắt nào đó còn chưa cởi?

Loại cảm giác này giống như… món ăn mình chán ghét bao nhiêu năm, trong lúc vô tình nếm thử được, lại khiếp sợ thấy nó không khó ăn chút nào, còn thơm ngon khiến đầu lưỡi người ta cũng sắp hòa tan.

Nhưng mà cho dù ở trong vui sướng say mê, vẫn không khỏi kinh ngạc hoài nghi, đây là thật sao? Không phải là ảo giác nhất thời chứ? Có thể chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn hay không?

“Người là lạ.” Nàng không nhịn được nói.

“Đúng vậy, ta là lạ. “Hắn lầm bầm lầu bầu.

Thiên Thiên đã nhịn hai ngày, cũng không nhịn nổi nữa, tay nàng vung lên chụp mạnh xuống vai hắn.

“Này! Ngẩn người cái gì?”

“Khụ khụ khụ….” Khổng Ất Nhân thiếu chút nữa phun máu, đau đến sốc hông mãnh liệt ho khan mấy tiếng. “Ngươi, ngươi muốn giết người sao?”

“Không như vậy ngươi làm sao mà hồi hồn được.” Nàng không chút thẹn thùng, còn rất lẽ thẳng khí hùng.

“Ta đang suy nghĩ một chuyện.” Hắn oán giận trợn mắt nhìn nàng một cái, “Một chuyện rất nghiêm trọng.”

“Là chuyện gì? Nói ta nghe coi, nói không chừng ta có thể giúp ngươi giải quyết.” Nàng hăng hái bừng bừng.

“Ngươi?” Hắn chớp mắt một cái, vội vàng khoát tay, “Không cần không cần không cần, ta tự mình nghĩ là được.”

“Chúng ta bây giờ tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không yên tâm để ta giúp một tay sao?” Nàng ngọt ngào nói.

Hắn có chút luống cuống tay chân, ngượng ngùng mở miệng, “Ách, nói ra rất dài dòng… Nhưng mà thực sự không có chuyện gì, ta tự mình nghĩ là được rồi.”

Aiz, hắn có thể nói thẳng ra, nàng chính là cái chuyện “Rất nghiêm trọng” trong lòng hắn sao?

“Yên tâm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện có thể giải quyết thì đâu cần phải phiền não, không giải quyết được thì có phiền não cũng vô dụng, đúng không?” Thiên Thiên nhất phái vui vẻ, cười hi hi nói tiếp: “Ngươi có thể ra ngoài đi dạo với ta một chút không? Ta muốn coi mấy cửa tiệm trong kinh sư, 『đại hà nhất chi hoa 』 của chúng ta muốn xuất khẩu qua đây, nếu như có thể trực tiếp mở một cửa hàng trong kinh, vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Đại hà nhất chi… A, ngươi đang nói cái chổi ngũ sắc kia.” Khổng Ất Nhân sặc luôn, vội vàng cắn môi nhịn cười, “Không ngờ ngươi lại có đầu óc kinh doanh như vậy, còn biết buôn bán rộng khắp thiên hạ.”

“Để cho mỗi cái góc trên thế gian này đều có 『 Đại hà nhất chi hoa 』 là nguyện vọng lớn lao lâu dài của A Lý Bất Đạt chúng ta.” Trên mặt Thiên Thiên tràn ngập vẻ hy vọng. “Nếu như quả thật thành công, tương lai dân chúng của A Lý Bất Đạt có thể an tâm tập trung vào nghề này, không cần cả ngày lo lắng rau dưa trái cây khó trồng, gà vịt thịt cá khó nuôi.”

Nước A Lý Bất Đạt quá nhỏ, lãnh thổ chiếm nhiều nhất là sa mạc và thảo nguyên, bách tính tuy nói là an cư lạc nghiệp, nhưng là rau dưa bình thường nuôi ngựa cũng chẳng béo.

Xem ra cũng chỉ có dựa vào làm gia công mới có thể tạo nên kỳ tích cho kinh tế của A Lý Bất Đạt

Thân là công chúa quản sự duy nhất của A Lý Bất Đạt, nàng hiểu rõ tâm tình của a cha.

Khổng Ất Nhân gần như mê muội ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng kiên định của nàng, đáy lòng dâng lên một làn sóng nhiệt kích động.

“Ngươi thật có chí khí.” Hắn chợt thấy xấu hổ.

So với nàng, hắn toàn trốn ở đâu đâu lăn qua lăn lại, mỗi ngày chỉ nghĩ đến tự do, thật là một kẻ thất bại.

“Ta chẳng qua chỉ giúp a cha ta một tay mà thôi.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, “Ta cũng coi là thông minh chứ? Ngươi xác định không để cho ta giúp ngươi chia ưu sẽ khổ sao? Ta có thể nghĩ ra gì đó.”

“Ách, cám ơn, cám ơn.” Hắn vội vàng khéo léo từ chối, khuôn mặt tuấn mỹ xẹt qua một tia lúng túng: “Tự ta nghĩ được rồi. Không phải ngươi muốn nhìn những cửa tiệm ở kinh sư sao? Ta có thể dẫn ngươi đi, có vài chỗ làm ăn rất khá, chỗ cũng khá lớn đủ rộng rãi, lại ở nơi người đến người đi náo nhiệt, tiền thuê lại không đắt, ngươi có thể tham khảo một chút.”

“Làm sao mà ngươi biết rõ vậy?” Nàng chớp chớp mắt, khó mà nén khỏi sự kinh dị.

“Đừng quên ta là địa đầu xà nha.” Hắn nở nụ cười, hai tròng mắt rạng rỡ, khôi phục khí thế dương dương đắc ý phách lối.

Thiên Thiên bị hắn chọc cười, cũng làm như thật chắp tay thi lễ với hắn một cái, “Như vậy công tử địa đầu xà, làm phiền ngài dẫn đường.”

Khổng Ất Nhân không hổ là địa đầu xà ở kinh sư, mới qua một ngày đã mang nàng đi khắp các nơi tốt có thể mở tiệm trong thành.

Thiên Thiên cẩn thận ghi lại trên giấy bằng da dê ghi nhớ vị trí.

Cho đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên trong màn đêm, bọn họ mới dừng chân ăn tối ở quán cơm nhỏ gần đó.

“Thịt dê nhúng của quán này ăn ngon cực, còn có thịt dê nấu thì là, tất cả đều là mùi vị Tân Cương chính gốc.” Khổng Ất Nhân quen thuộc dắt nàng ngồi xuống trong một nhã gian, khoái trá giới thiệu.

“Oa! Lâu lắm rồi ta không có được ăn đồ ăn có mùi vị gần quê hương như vậy nha.” Nước miệng của nàng cũng sắp chảy ra đến nơi, miệng ăn xúc động.

Đi tới kinh sư mà còn có thể ăn được đồ ăn ngon lành ở A Lý Bất Đạt, nhưng mà nhớ nhất là thịt dê nướng, heo sữa quay cùng với sữa đông của A Lý Bất Đạt.

Nàng cảm động đến sắp khóc.

Hắn trìu mến nhìn nàng, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, “Ngoan, giờ muốn ăn gì thì ăn đó, ca ca có mang tiền.”

“Ta sẽ không khách khí.” Nàng thản nhiên cười một tiếng.

Vào lúc bọn họ gọi một nồi lẩu lên, ba chiếc đĩa đựng đầy thịt dê mới mẻ cùng các loại rau dưa cũng đầy lên, còn có mấy xâu thịt dê nướng còn bốc khói.

Thiên Thiên hoan hô một tiếng, vùi đầu ăn, luôn miệng xuýt xoa.

“Ăn chậm một chút, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Hắn vội vã rót một chén trà nóng cho nàng thanh cổ, mặt tràn đầy nụ cười.

Bộ dáng lúc nàng bắt đầu ăn cực kỳ giống trẻ con, thật đáng yêu.

“Ăn quá ngon. “Nàng uống một chén trà lớn, thoải mái tru miệng hít một hơi.

“Đến, ăn thử cá viên.” Hắn nhiệt tình giúp nàng gắp thức ăn, cố làm ra vẻ lơ đãng nói: “Thì ra mấy ngày trước ngươi xuất cung đi dạo đường phố, không chỉ là vì để thưởng thức mỹ vị kinh sư, còn đi khảo sát thị trường.”

Thiên Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó chột dạ thừa nhận, “Phải.”

“Tại sao không nói sớm cho ta biết chứ? Ta cũng có thể sớm để ý cho ngươi một chút.” Đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên một tia khôn khéo.” Chẳng lẽ có gì khó nói?”

Nàng gắp miếng cá viên trơn tuột lên, thấp giọng nói: “Tất cả mọi người đều đối đãi ta tốt như vậy, ta không muốn các ngươi cho rằng ta lợi dụng các ngươi.”

“Chẳng qua chỉ là mở một cửa tiệm ở kinh sư mà thôi, có cái gì mà lợi dụng.” Hắn thấy buồn cười.

“A cha ta nói, Đại Hoàng Đế Trung Nguyên người ta là thành tâm thành ý tiếp nạp đất nước nhỏ như chúng ta làm bang giao, chúng ta không dâng lên được cống phẩm thượng đẳng gì thì thôi, lại còn ngàn dặm xa xôi tiến kinh giống như chỉ vì bám vào quan hệ tốt để phát triển nghiệp vụ của 『 Đại hà nhất chi hoa 』, nếu để người ta biết, chúng ta sẽ xấu hổ muốn chết.” Nàng than nhẹ một tiếng, “Nhưng mà bách tính của A Lý Bất Đạt ăn cháo hay ăn cơm đều trong vào lần này, ta tự biết không có cách nào cô phục kỳ vọng của quốc dân, cũng không dám phiền toán kinh động đến Đại Hoàng Đế và Hoàng hậu nương nương, cho nên ta liền len lén tới.”

Nhưng mà áp lực tâm lý như vậy cũng rất nặng, cảm thấy như là mình đang làm chuyện gì lén lút xấu xa dưới chân thiên tử vậy, không đủ quang minh chính đại.

Khổng Ất Nhân không dám tin nhìn chằm chằm nàng, giờ mới thấy lòng người A Lý Bất Đạt thật là đơn thuần chất phác, thật là đáng yêu.

So với người Trung nguyên thủ đoạn quỷ kế đa đoan, cường thủ hảo đoạt, minh tranh ám đoạt , bọn họ thật sự là đứng đắn đến mức khiến người ta cười sặc sụa.

“Vậy chuyện thông gia giữa hai nước thì sao?” Khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười, cố ý hỏi tiếp.

Đầu của nàng cúi càng thêm thấp, xấu hổ đến nâng không dậy nổi: “Cái đó là… A cha ta muốn, muốn đền bù cho Đại hoàng đế Trung nguyên bị chúng ta…”

“Lợi dụng?”

Nàng kinh sợ bắn lên, vội vàng ngẩng đầu: “Không, không tính là lợi dụng được, phải nói là… Ách…”

“Làm bàn đạp chân?”

“Không đúng không đúng!” Nàng khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cuống quít giải thích, “Cũng không lãnh huyết như vậy, chúng ta thật ra thì chính là…. chính là lương tâm bất an….”

Mặc dù biết bọn họ căn bản không cần lương tâm bất an, nhưng mà hắn vẫn thừa cơ chiếm tiện nghi, cố làm ra vẻ cảm thán lắc đầu.

“Lòng người khó dò a.”

“Không phải như thế, ta đối với ngươi…. Còn có đối với Hoàng hậu nương nương cùng với mọi người, đều là thật lòng.” Nàng cũng sắp khóc, “A cha ta cũng là vì muốn báo đáp ân đức của Đại hoàng đế, cho nên mới chuẩn bị đưa đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt gả làm con dâu cho Đại Hoàng đế mà.”

Lòng hắn tràn ngập nhu tình như nước, mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi sao?”

“Không phải.” Nàng ủ rủ phủ nhận.

Lần này đổi thành Khổng Ất Nhân cảm thấy khiếp sợ, “Không phải sao?!”

” Đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt là tỷ tỷ ta, A Lý Tiêm Tiêm.” Nói tới đây, nàng đột nhiên kinh hãi sao mình lại nói thẳng ra?

“Nhưng mẫu hậu ta nói…” Tâm hắn loạn xạ, đầu óc rối thành một đoàn.

“Phải gả tới Trung Nguyên là tỷ tỷ của ta A Lý Tiêm Tiêm.”

“Van cầu ngươi đừng có nói chuyện kinh khủng kia cho ta nghe!” Vẻ mặt hắn hoảng hốt.

Nàng sửng sốt, ngay sau đó khó chịu nói: “Tỷ tỷ ta kinh khủng chỗ nào?”

“Không phải vậy, ý ta là, ta không muốn lấy tỷ tỷ ngươi.” Hắn tức đến hư người giải thích.

Thiên Thiên chớp chớp mắt nhìn hắn, không nhịn được mỉm cười, trái tim ngọt ngào: “Nhưng mà Tiêm Tiêm rất đẹp nha!”

“Có đẹp nữa ta cũng nhìn rồi.” Hắn ngừng lại một chút, vội vàng bổ sung: “Mẫu hậu ta, đủ đẹp chưa?”

“Rồi, ngươi thắng.” Nàng cười tươi như hoa, an tâm nói: “Ngươi có thể không cần lấy tỷ tỷ ta.”

Khổng Ất Nhân thở hắt ra, ngay sau đó hoang mang nói: “Tại sao a cha ngươi lại định cho tỷ tỷ ngươi gả vào Trung Nguyên mà không phải ngươi?”

“A cha ta nói, nhất định phải đem thứ tốt nhất trong nhà đi tặng người ta.” Nàng cắn xiên thịt dê, ăn đến đầy cả mồm.

“Nói vậy là sao?” Vẻ mặt hắn kinh ngạc.

“Đây cũng là tục lệ của A Lý Bất Đạt chúng ta, nếu muốn tặng lễ, thì phải đưa thứ trân quý nhất, quý giá nhất.”Tâm tinh được thả lỏng, khẩu vị cũng tốt lên, Thiên Thiên vui vẻ gặm nốt một xâu thịt dê, lại nhấp một ngụm canh nóng hổi.

Ha ha ha, hắn nói không lấy tỷ tỷ, tâm ý như vậy không phải đã rõ ràng rồi sao?

Gương mặt Thiên Thiên càng ngày càng đỏ bừng, cũng không phải bị canh nóng làm cho đỏ.

Khổng Ất Nhân không ăn thịt, cũng chẳng ăn canh, chỉ nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mặt tràn đầy đau lòng cũng khó hiểu: “Tại sao ngươi không phải là thứ trân quý nhất, quý giá nhất trong nhà ngươi? A cha ngươi không phải nói nữ nhi còn tôn quý hơn nam nhi sao? Tại sao ông ta có vẻ thương tỷ tỷ ngươi mà không phải ngươi?”

Hắn luyến tiếc cho nàng, thật sự thấy bất bình thay cho nàng.

Nàng chọc một miếng thịt dê nhúng vào nước dùng đang sôi sùng sục, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bất bình căm giận của hắn.

“Ngươi làm sao vậy? Không có gì phải tức giận nha, Tiêm Tiêm là Tiêm Tiêm, ta là ta, huống chi tỷ ấy thật sự là đệ nhất mỹ nữ của A Lý Bất Đạt chúng ta, chỉ trừ… Ách…”

“Cái gì?”

Nàng có chút chần chờ: “Trên thực tế, cha ta có vẻ muốn gả Tiêm Tiêm đến Trung Nguyên hơn, cũng là bởi vì… cái đó…”

“Cái gì? Cái gì?” Lỗ tai hắn vểnh lên.

“Trong cung chúng ta thường ngập nước.” Nàng nói xong vội vàng dùng một miếng cá viên thật to nhét vào miệng. “Như vậy đó.”

“Hả?” Vẻ mặt hắn mờ mịt.

“Mau ăn, mau ăn, ăn xong chúng ta mau trở lại cung.” Nàng đầy mặt tươi cười, liều chết gắp thức ăn vào trong bát hắn.