Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1127: Cố nhân (2)




- Đại gia…

Cô gái kia ỏn ẻn nói, thân thể nhoáng một cái, liền hướng trong ngực Lâm Lạc nhào tới.

Dùng thực lực của Lâm Lạc hoàn toàn có thể cho qua, nhưng ánh mắt của hắn lại đột nhiên rùng mình, phát hiện thiếu nữ đột nhiên bóp vỡ một cái túi thơm nho nhỏ, lập tức tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, nghiêm khắc mà nói, là một mùi rượu.

Rượu này rất đậm, hoàn toàn có thể xưng là thuốc mê cường lực, Lâm Lạc mạnh mẽ trầm xuống, lại có cảm giác uống say say! Cũng may hắn dù sao cũng là Hư Thần tam trọng thiên, thần thức xoay chuyển, lập tức đem mùi rượu từ trong cơ thể bức ra, nhưng thân thể lại giả bộ như chống đỡ hết nổi, mạnh mẽ ngã quỵ.

- Đại gia, ngươi đừng nóng lòng như thế mà!

Thiếu nữ phát ra một tiếng cười khẽ, một tay đem Lâm Lạc thân thể chui vào gian phòng, đưa chân đem cửa phòng đá lên, bên ngoài dù cho có người đi qua, đại khái cũng chỉ là "Phi" một tiếng a.

Mặc dù nàng không có tiến vào Thần Cảnh, nhưng tu vi Tinh Hoàng cấp muốn ôm một đại nam nhân có thể nói là không tốn sức chút nào, nhẹ nhàng ném Lâm Lạc đến trên giường, sau đó bắt đầu khắp nơi tìm tòi.

Lâm Lạc đang trên đường trốn chết, bởi vậy mọi sự đề phòng, vốn tưởng rằng nàng có tâm khó lường, nhưng hiện tại xem ra, nàng cũng không quá đáng là một tên trộm mà thôi.

- Ồ, như thế nào đồ đạc đều không có!

Thiếu nữ tức giận nói, sau đó chuyển đến bên người Lâm Lạc, tính toán muốn lục soát thân thể của hắn, nhưng ánh mắt của nàng đảo qua mặt Lâm Lạc, không khỏi phát ra "Ah" một tiếng, bởi vì Lâm Lạc đang mở to song nhãn nhìn nàng!

Cái giật mình này thật đúng là đem nàng dọa không nhẹ, trực tiếp từ tại chỗ nhảy lên, nặng nề mà đập lấy trên trần nhà, bành thoáng một phát, lại đem nàng bắn xuống dưới. Tài liệu của Thần giới nếu so với hạ giới thì càng thêm chắc chắn, cấp bậc Tinh Hoàng còn chưa đủ để tạo thành phá hư cho con thuyền này.

- Ngươi… ngươi như thế nào còn tỉnh?

Nàng hoảng sợ nói

Lâm Lạc lộ ra một dáng tươi cười:

- Nếu ngủ rồi, còn cùng ngươi trải qua đêm đẹp như thế nào?

Sắc mặt thiếu nữ trắng nhợt, không tự chủ được mà lui về phía sau, sau đó gấp xoay người muốn mở cửa đào tẩu, nhưng nàng lại hoảng sợ phát hiện, khóa cửa đã đóng lại, để cho nàng căn bản mở cửa không ra.

- Van cầu ngươi đừng khi dễ ta!

Nàng run giọng nói ra.

- Ta không nên hướng ngươi hạ thủ, thế nhưng mà ta có một gia gia bị trọng thương, cần đại lượng linh thảo mới có thể trị khỏi thương thế, ta mới phải làm như vậy, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!

Một tên trộm nói có thể tin tưởng sao?

Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:

- Dẫn ta đi gặp gia gia của ngươi, nếu quả thật như lời ngươi nói, ta sẽ tha cho ngươi! Nếu không…

Nhưng thiếu nữ lại cắn răng một cái, đem con mắt nhắm lại nói:

- Ta tuyệt sẽ không cho ngươi đi hại gia gia! Ngươi muốn làm cái gì... thì làm a, ta cận kề cái chết cũng sẽ không bán đứng gia gia!

Nói thì nói như thế, nhưng thân thể của nàng lại đang run rẩy, dù sao hiện tại Lâm Lạc là hóa thân Đại Hán, xem xét chính là người hung hãn.

Cái nữ nhân này, tâm địa không xấu a! Thà rằng hi sinh mình, cũng không muốn bán đứng gia gia, làm cho đối phương lâm vào hiểm cảnh!

Lâm Lạc không tự chủ được mà nhớ tới Thạch Nguyệt Nha, thiếu nữ như mặt nước tinh khiết kia cũng là vì hắn hy sinh chính mình như thế! Hứng thú trêu đùa thiếu nữ này lập tức không còn, hắn buông lỏng ra, nằm chết dí ở trên giường nói:

- Thời điểm đi ra ngoài, đừng quên đóng cửa!

- Ngươi… ngươi chịu buông tha ta?

Thiếu nữ vừa mừng vừa sợ, miệng hổ thoát sinh lại để cho nàng có loại cảm giác không thể tin.

- Như thế nào, còn muốn lưu lại ăn khuya sao?

- Không không không, ta lập tức đi ngay!

Thiếu nữ vội vàng rời khỏi phòng, như chạy trốn mà chạy vội đi, lại không biết một đám thần thức đang bám vào trên người của nàng.

Tầng thứ ba, phòng 109, ồ… tình huống bên trong!

Lâm Lạc mạnh mẽ từ trên giường nhảy dựng lên, tuy tính cách của hắn không phải thích chõ mõm vào, nhưng chuyện này hắn muốn quản thoáng một chút.

...

- Các ngươi nhanh thả gia gia của ta ra!

Thiếu nữ vừa mới chạy vào gian phòng của mình, còn chưa kịp trì hoãn qua một hơi, liền phát hiện trong phòng nhiều hơn ba khách không mời mà tới, mà gia gia của nàng là một lão đầu gầy giống như một con khỉ đang bị một cái trong bọn họ dẫm nát dưới chân, suy yếu đến không hề có lực hoàn thủ.

- Cạc cạc cạc!

Một nam nhân đầu trọc nhìn thiếu nữ nhe răng cười lấy, sau đó ở trên người lão nhân dưới chân kia đá vài cái.

- Lão gia hỏa, nhanh mang thứ đó giao ra đây, nếu không, cháu gái này của ngươi sẽ phải chịu khổ rồi!

- Không…

Lão đầu ho một tiếng, thanh âm cực kỳ suy yếu.

- Tiểu mỹ nữ, tới a!

Đầu trọc duỗi một tay, thiếu nữ liền bị một cỗ lực lượng không thể chống cự hấp tới, bị hắn ôm vào trong ngực.

- Thả ta ra! Thả ta ra!

Thiếu nữ kinh hô giãy dụa lấy.

- Ha ha ha, thân thể thật mềm!

Đầu trọc cười to.

- Lão đầu, nếu không đem đồ đạc giao ra đây, lão có thể sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô nàng này rồi! Ồ… như thế nào!

Hắn kinh hô một tiếng, thình lình phát hiện thiếu nữ đang nắm trong đột nhiên biến mất!

Ba người đồng thời quay đầu, nhìn về phía một người vạm vỡ đột nhiên xuất hiện, chính là Lâm Lạc vừa vặn đuổi tới.

- Này, ngươi là người nào, vì cái gì muốn tham gia vào vũng nước đục này? Chúng ta là người của Thanh Lang Bang, ngươi biết rõ mình đối mặt là ai không?

Đầu trọc quát to, đối với Lâm Lạc bọn hắn đều có loại sợ hãi không biết, có thể bất tri bất giác từ trong tay bọn hắn cướp người đi, lại để cho bọn hắn không thể không sinh lòng kiêng kị.

- Các ngươi... có tư cách hỏi ta sao?

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, đối với loại ác phỉ cưỡng ép nữ nhân tới uy hiếp lão nhân này, hắn không cần có chút thương cảm, đợi một tý, lão đầu này…

Hắn không khỏi khẽ giật mình, lão đầu mới nhìn qua tật bệnh quấn thân gần chết kia rõ ràng cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được đã gặp nhau ở nơi nào.

- Hỗn đãn, đừng có quá ngông cuồng!

Đầu trọc nộ quát một tiếng, mặc dù đối với Lâm Lạc có chút cố kỵ, nhưng chỉ cho đối phương là nắm giữ một ít không gian pháp tắc mà thôi, thực tế chiến lực khả năng cũng không nổi bật.

Sau khi hét lớn một tiếng, hắn vung quyền hướng Lâm Lạc oanh tới.

- Lão nhân gia, ngươi họ gì?

Lâm Lạc đối với công kích đánh úp lại nhìn cũng không nhìn, chỉ là nhìn chằm chằm vào lão đầu giống như đã từng quen biết kia.

- Lão... Lão đầu... Khục khục khục, họ Đào!

Lão đầu miễn cưỡng nói ra, nhưng nói xong thì liên tiếp ho khan, thậm chí khóe miệng còn phun ra một đạo Thất Thải huyết hoa.

Đào?

- Đào Bảo đại ca!

Lâm Lạc kinh hô một tiếng, trách không được đối phương làm mình nhìn quen mắt, lại là Đào Bảo, Lão Ngoan Đồng ăn trộm lúc trước bị nhốt ở bên trong Thiên Lôi Chùy đích, muốn cùng hắn kết bái huynh đệ!