Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1171: Ăn gian tương hội (2)




Đinh Đại Dung lấy ra một chiếc khăn tay đỏ thẫm, che miệng cười khẽ, tuy khuôn mặt nửa che, nhưng một đôi mắt phượng diêm dúa lẳng lơ lại như cũ câu hồn.

Ân? Nàng rõ ràng không phải tình phụ của một trong bảy đại Trung Nguyên Thần!

Vậy... chỉ có một khả năng!

Phi Vũ Thiên Sương!

Nàng là nhân tình của vị Thượng Thiên thần duy nhất kia!

Trách không được có xa phu, thần thú, thị nữ cấp bậc Trung Nguyên Thần, người ta có Thượng Thiên thần làm hậu trường, như vậy hết thảy lại có cái gì kỳ quái?

- Phu nhân muốn tại hạ làm như thế nào?

- Ta muốn Lâm công tử ở giải thi đấu đổ thạch lần này bình ổn xong việc, chắc hẳn dùng tạo nghệ thâm hậu của Lâm công tử ở trên đổ thạch, muốn làm được điểm này không hề khó khăn a!

Đinh Đại Dung cười khẽ.

Sách, khẩu vị quả nhiên lớn, bởi vì trong lựa chọn đánh bạc cũng không có mục song phương bất phân thắng bại, hơn nữa cái này độ khó quá cao, cơ hồ là chuyện không thể nào, không có cái này cũng không có khiến cho mọi người hoài nghi.

Nhưng thật muốn đánh trở thành ngang tay, ý nghĩa nhà cái thông sát!

Sòng bạc lớn như thế, nhà cái thông sát vậy có thể kiếm được bao nhiêu? Quả nhiên ah, ngồi càng cao, lòng tham cũng càng lớn, một đao kia chém xuống sẽ có bao nhiêu người một đêm phá sản!

- Đương nhiên, cũng sẽ không thiếu đi chỗ tốt của Lâm công tử!

Đinh Đại Dung tự nhiên biết rõ đạo lý hoàng đế không thể cho binh đói, nhưng chỗ tốt ưng thuận lại quá hư vô phiêu miểu.

Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:

- Tại hạ cũng không cần quá nhiều chỗ tốt, chỉ cần sau khi chuyện thành công có thể ở trong tồn kho của bảy đổ thạch phường lại chọn một khối Thần Thạch là được!

Đinh Đại Dung hơi do dự, nhân tiện nói:

- Vậy ta liền thay làm chủ cái này rồi!

Nàng lại cùng Lâm Lạc nói một chút, không ngoài là câu thông cùng tổ hai người Đường Điềm như thế nào, như thế nào xuất hiện ngang tay. Kỳ thật cái này rất đơn giản, phía trước hai người chỉ cần tất cả thắng ba tràng, sau đó ở một vòng cuối cùng lựa chọn Thần Thạch giá trị giống nhau là được.

Người bình thường căn bản không thể nào làm được, nhưng hai vị "Đại sư" này khẳng định không có vấn đề rồi!

Về sau, Đinh Đại Dung liền phân phó Thanh y nhân tiễn khách, đồng dạng dùng xe ngựa hào hoa kia đưa hắn về khách sạn.

Dùng nguyên bản ý định của Lâm Lạc, là cùng tổ hai người Đường Điềm tận khả năng chọn đồ vật giá trị cao nhất trong tồn kho của mỗi đổ thạch phường, vạn nhất gây đỏ mắt, vậy bọn họ vỗ bờ mông tranh thủ thời gian ra đi, đổi cái địa phương khác sinh hoạt!

Bất quá, có thể đạt được cơ hội lại tiến vào kho của bảy đổ thạch phường, như vậy liền có thể ở thời điểm đổ thạch tất cả lựa chút trân quý, nhưng cũng không phải hiếm thấy, như vậy bọn hắn có thể tiếp tục ở đây lăn lộn tiếp.

Lúc Lâm Lạc rời đi mới phát hiện, Đinh Đại Dung lại là kẻ có được một sòng bạc duy nhất trong thành, mà ở đó lại có một loại công cụ đánh bạc cần phàm nhân hạ giới… thần chi thí luyện tràng!

Vì tìm kiếm nhi tử, nếu không có bất đắc dĩ, Lâm Lạc cũng không muốn cùng người nơi này trở mặt.

Đưa đến chỗ cũ, Lâm Lạc xuống xe ngựa, Thanh y nhân thì theo xe ngựa lập tức đi xa, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Nên cùng các nàng tiểu ma nữ nói sự tình cải biến sách lược!

Lâm Lạc dùng áo choàng tàng hình che dấu thân thể, dùng Tử Đỉnh che đậy khí tức, lặng yên đi tới bên ngoài khách sạn của hai nữ Đường Điềm tạm cư.

Bỗng nhiên ngay lúc đó, đồng tử của hắn mở lớn, một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt để cho Lâm Lạc khẩn trương đến lông tóc toàn bộ đều dựng lên.

- Hắc!

Hắn bạo rống một tiếng, cũng không quay đầu lại là oanh ra một quyền.

Nhưng, một quyền này lại trống rỗng mà không có đánh tới cái gì!

Hắn muốn chạy đến bên trong Dưỡng Tâm hũ, nhưng cổ bị xiết chặt, một cổ lực lượng phảng phất giống như dây thừng vô hình chặt chẽ trói chặt hắn, XÍU...UU! thoáng một phát kéo hắn bay lên, lập tức đi vào trong một hẻm nhỏ đen kịt.

Bành!

Cổ buông lỏng, nhưng hắn vẫn bị một cỗ lực lượng chấn ngã trên mặt đất, đầu cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, nửa người trên trực tiếp chôn đi vào.

Lâm Lạc hai tay chống đất, đem đầu rút ra, rốt cục thấy được đầu sỏ đối với hắn vô duyên vô cớ ra tay ác độc… một mỹ nhân lãnh diễm!

Hắn có thể thề với trời, chưa từng có nhìn thấy một người như vậy, muốn nói nữ nhân xinh đẹp như vậy tuy còn không tuyệt sắc bằng Phong Sở Liên, nhưng mà tuyệt đối thuộc về chủng loại xem qua là vĩnh viễn không có khả năng lại quên mất kia!

Vì cái gì nàng muốn bắt mình đánh đây?

Hơn nữa, dùng thực lực của đối phương hoàn toàn có thể đơn giản xóa đi tánh mạng của hắn, lại căn bản không có làm như vậy, nhưng ra tay hung ác lại phảng phất bị hắn cường bạo một lần, rất hung ác ah!

- Này, ngươi không có ý định nói cho ta biết nguyên nhân sao?

Lâm Lạc lau đất trên mặt, tay dính đầy Thất Thải thần huyết, nhưng cặp mắt của hắn lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào đối phương.

Thần Vương!

Nữ nhân lãnh diễm này tuyệt đối là Thần Vương, vầng sáng lực lượng mạnh hơn bất luận Thần linh nào mà Lâm Lạc đến bây giờ gặp được, ngay cả Bách Tùng Đào là Thượng Thiên thần so với nàng cũng như đom đóm so trăng sáng, hoàn toàn không có tính so sánh mảy may!

Chẳng lẽ, nàng là lão nương của Sư Ánh Tuyết?

Thần linh thọ nguyên vô hạn, thiếu nữ nhìn về phía trên chỉ hai mươi này, lại có thể là lão quái vật sống trăm tỷ năm! Như Sư Ánh Tuyết càng là quái vật trong quái vật, hai ngàn tỷ năm tuổi nhưng vẫn là tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, thật không biết là cái giống gì!

Bành, nữ nhân lãnh diễm cách không oanh đi qua một quyền, căn bản không phải Lâm Lạc có thể chống cự, lập tức lại bị oanh vào mặt đất, nửa thân thể chôn đi vào.

Hắn nhổ đầu mà ra, lập tức lại cảm giác mình phỏng đoán sai, bởi vì dùng kinh nghiệm thê thiếp thành đàn của hắn, cô gái này nếu không phải là xử nữ mà nói, hắn có thể đem đầu vặn xuống làm bóng đá!

Muốn nói trong nhà Sư Ánh Tuyết còn có một Thần Vương đại Phật, Lâm Lạc là tuyệt không tin!

Thần Vương là tồn tại dạng gì? Nhất định phải đạt được Chủ Thần Khí tán thành, mới có thể rút ra chí cao pháp tắc trong đó, thành tựu Thần Vương chí cao vị! Nhưng trên đời này chỉ có 3000 kiện Chủ Thần Khí, nếu như còn có tồn tại như Tử Đỉnh, như vậy số lượng này khẳng định còn muốn ít!

Mà Thần giới to lớn như thế, tỷ lệ một nhà xuất hiện hai Thần Vương nhỏ thế nào? Nhỏ đến mấy trăm nguyên kỷ cũng khó có khả năng xuất hiện một lần!

Như vậy, nữ nhân này đến tột cùng là ai?

Bành! Bành! Bành!

Lãnh diễm nữ nhân lại không có hướng Lâm Lạc giải thích chút nào, achỉ nhắm lấy hắn đánh mãnh liệt, nhưng ra tay lại cực có chừng mực. Chỉ để cho Lâm Lạc cảm thấy đau nhức, đau nhức đến sâu trong linh hồn, lại không có chính thức làm bị thương hắn. Chỉ cần thần huyết lưu chuyển có thể đơn giản trị hết.

- Bà điên!

Nguyên bản nén giận là sách lược tốt nhất, dù sao đối phương cũng không có ý định hạ sát thủ. Như vậy dùng Thần Vương tôn sư cũng không thể nhìn chằm chằm vào hắn đánh đến hết kiếp a.