Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 1507: Khôi Lỗi mộc




Không, không phải hắn chậm, mà là tốc độ của Lâm Lạc biến nhanh, nhanh đến hoàn toàn vượt qua hắn tưởng tượng!

Thời Gian Pháp Tắc! Gia tốc!

Làm sao có thể!

Nhạc Minh Huy lộ ra vẻ kinh hãi tuyệt đối, một gã Thần Vương sao có thể đồng thời có được hai chủng pháp tắc hoàn toàn bất đồng? Cái này căn bản là đi ngược lại bất luận quy luật gì của Thần giới! Chẳng lẽ thằng này là trước đạt được một kiện Chủ thần khí Không Gian Hệ nhận chủ, sau đó lại được Thái Cổ Thần Vương nhất mạch trao tặng thời gian đại đạo? Hoặc là được đến thời gian hệ Chủ thần khí, lại bị Loạn Không nhất mạch thu làm đệ tử?

Bất quá, Tứ Tinh Thần Vương bất là Tứ Tinh Thần Vương, bị hắn đánh lên một cái thì như thế nào, trước kia chỉ là khinh địch mà thôi, tuyệt đối không có khả năng có lần sau!

Bành!

Lâm Lạc một quyền oanh đến, hung hăng nện ở trên mặt Nhạc Minh Huy, chấn đắc hắn lùi lại bảy bước, sau đó lại lùi lại mười ba bước, lúc này mới đứng vững thân hình. Nhưng này cũng chưa xong, thân hình Nhạc Minh Huy lắc lắc, thân thể ầm ầm ngã quỵ, toàn thân một hồi run rẩy, rõ ràng không thể lập tức bò dậy.

Dù cho không sử dụng lỗ đen pháp tắc, một quyền chi lực của Lâm Lạc cũng đầy đủ đánh gục lục tinh Thần Vương!

Sáu người sau lưng Nhạc Minh Huy đồng thời khiếp sợ đến há hốc mồm, ai bái kiến Tứ Tinh Thần Vương một quyền liền đánh ngất lục tinh Thần Vương? Cái này con mẹ nó không phải đang nằm mơ a?

Ở bên trong một mảnh hít một hơi khí lạnh, lúc này Nhạc Minh Huy mới lảo đảo bò dậy, y nguyên ở vào trong mê muội tương đối, con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, nhưng ánh mắt lại không có tập trung, trong miệng lại không chịu thua nói:

- Tiểu tử, ngươi lại dám ra tay với bản thiếu gia, ngươi phải chết, Thất Thập Tứ thúc, nếu ngươi không phải cùng hắn chung một chỗ hướng ta bồi tội, việc này tuyệt không có đơn giản kết thúc như vậy!

- Tự nhiên phải bồi tội!

Lâm Lạc lạnh lùng nói ra.

- Hừ, tiểu tử ngươi biết rõ là tốt rồi.

Nhạc Minh Huy ngạo nghễ nói ra.

Bành!

Lâm Lạc một đấm oanh đi ra, lần nữa nện Nhạc Minh Huy vào trên mặt đất:

- Ngươi làm mộng tưởng hão huyền gì, người phải bồi tội là ngươi!

- Ngươi …

Nhạc Minh Huy giận dữ, vừa muốn bò dậy, nhưng chỉ cảm giác trên lưng nặng trịch, một bàn chân đã dẫm nát trên người hắn, đơn giản ép tới hắn không dậy nổi. Huyết mạch của hắn rất mạnh, hắn là thân phận bực nào, rõ ràng bị một Tứ Tinh Thần Vương trở thành tên ăn mày dẫm nát dưới chân, cái này nếu truyền đi ra sẽ để cho hắn còn có mặt mũi nào ngẩng đầu lên?

- Ta muốn ngươi chết!

Nhạc Minh Huy nổi giận gầm lên một tiếng, y phục trên người lập tức bạo liệt, thân thể càng kịch liệt bành trướng, hóa thân một đầu Ngư Thiềm chừng trăm trượng, chỉ là hơi khác Nhạc Thiên Kiếm, cái đuôi của hắn lại là bò cạp!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, thân hình vẫn không nhúc nhích, như là một tòa cự sơn trấn áp lấy Nhạc Minh Huy, để cho hắn căn bản không thể nâng lên nửa tấc!

Thật đáng sợ!

Sáu người sau lưng Nhạc Minh Huy đồng thời lộ ra kinh hãi, phải biết rằng Nhạc Minh Huy hóa thành bản thể là có thể phát huy ra lực lượng gần như Thất Tinh Thần Vương, lại rõ ràng bị Lâm Lạc trấn đến nửa điểm tính tình cũng không có, cuối cùng là Tứ Tinh Thần Vương từ đâu chạy tới?

- Xin lỗi!

Lâm Lạc thanh âm như đao.

- Mơ tưởng!

Nhạc Minh Huy cắn răng, trong thanh âm lộ ra oán độc mãnh liệt.

- Hừ!

Lâm Lạc dưới chân giẫm mạnh, Nhạc Minh Huy lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, thế nhưng mà thân thể bị bị trấn áp lấy, hắn ngay cả tư cách lăn qua lăn lại cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết đau nhức nội tâm.

- Xin lỗi!

- Ta… ta sai!

Nhạc Minh Huy xa xa không có kiên cường như Lâm Lạc tưởng tượng, chỉ là kiên trì một hồi liền khẩn cầu.

- Ngay cả tại sao nói xin lỗi cũng không biết sao?

Lâm Lạc lại là một cước đạp xuống.

- Ah …

Nhạc Minh Huy đau đến cái đuôi loạn rút, trong lòng của hắn phẫn nộ đến không cách nào hình dung, nhưng lúc này lại không dám phát tác đi ra chút nào nói:

- Là miệng ta tiện, là ta nói sai lời, Thất Thập Tứ thúc, còn có mấy vị cô nương, thỉnh các ngươi tha thứ!

- Cút!

Lâm Lạc một cước đạp ra, thân thể khổng lồ của Nhạc Minh Huy lập tức bị đá bay ra ngoài, mà sáu người còn lại kia hai mặt nhìn nhau thoáng một phát, vội vàng hướng lấy phương hướng Nhạc Minh Huy bay đi, bọn hắn cũng không dám ở lại bên cạnh Sát Thần Lâm Lạc này.

Xa xa, Nhạc Minh Huy đã hóa thành nhân hình, hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc một hồi, nhưng lại quay người bỏ chạy.

Nhạc Thường Côn có thể nói là hung hăng xả giận, trong nội tâm vô cùng sảng khoái, nhưng trong miệng lại nói:

- Lâm huynh, cháu trai này của ta từ nhỏ đã bị sủng nịch thành hư, ta thay hắn hướng ngươi, còn có Liễu cô nương, Nguyệt cô nương cùng Hư cô nương nhận lỗi!

-Ta thì sao! Ta thì sao! Như thế nào có thể quên bản Ma Vương!

Sư Ánh Tuyết vội vàng đi lên chọc vào một cước.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ mĩm cười, Lâm Lạc quét mắt Nhạc Thường Côn, lại không nói lời nào.

Nhạc Thường Côn đánh cái chủ ý gì, hắn tự nhiên tinh tường, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần Chí Tôn không ra, như vậy dùng thực lực tiểu đoàn thể bọn hắn mà nói, lại có cái gì phải sợ?

Nói sau, phía sau bọn họ là đứng ba gã Chí Tôn, dù là Kim nguyên Chí Tôn đi ra cũng phải cân nhắc hậu quả đồng thời đắc tội Tam Đại Chí Tôn thoáng một phát.

- Đi lấy Khôi Lỗi thụ kia a!

- Ân!

Năm người tiến vào trong động, một đường xuyên qua thông đạo thật dài, rốt cục đi vào đáy động, chứng kiến một cây Thiết Mộc chỉ vẹn vẹn có ba thước cao, không cành không diệp, phảng phất như một cây sắt.

- Cái này là Khôi Lỗi thụ?

Lâm Lạc quay đầu hỏi.

- Không sai!

Liễu Bán Yên lộ ra một tia hưng phấn nho nhỏ:

- Chỉ cần lấy nửa xích liền có thể chế thành Khôi Lỗi thế thân, khi tất yếu có thể bảo vệ tánh mạng!

Đếm một chút, bọn hắn ở đây sáu có người, theo như mỗi người nửa xích đến tính toán, vừa vặn một người một phần.

Bất quá, Sư Ánh Tuyết chính là hư vô chi thân, Cửu Tinh Thần Vương căn bản tổn thương không được, Chí Tôn đối với nàng ra tay mà nói, Khôi Lỗi mộc cũng là một kích tức hủy, cơ bản không cần phải sử dụng đến.

Một phần của nàng, Lâm Lạc quyết đoán hắc.

- Hừ hừ hừ, đại phôi đản, tại sao phải đoạt đồ vật của Nữu Nữu?

Sư Ánh Tuyết bất mãn nói.

Lâm Lạc cười ha ha, đem một đoạn Khôi Lỗi mộc đặt ở trong tay tiểu nha đầu nói:

- Vậy ngươi đi đưa cho Sở Liên!

- Tốt lắm!

Sư Ánh Tuyết lập tức đổi giận thành cười, nàng tự nhiên sẽ không để ý tác dụng của Khôi Lỗi mộc, dùng để đập mã thí tâng bốc Phong nữ vương đó là không thể tốt hơn.

Cái này chia rất nhanh, sáu người tất cả được chia một đoạn, trừ Sư Ánh Tuyết ra, mỗi người đều phân một tia thần thức tiến vào bên trong Khôi Lỗi mộc, lập tức sinh ra một loại liên hệ kỳ diệu.