Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 396: Sát trận (2)




Bọn họ một đường đi qua, vẫn là gặp một ít hung thú cường đại, nhưng hung thú Thông Minh cảnh năm người Dịch Túc Đạo có thể thu thập, mà hung thú Khuy Linh cảnh thì cần năm người khác kiềm chế, Lâm Lạc liền có thể dùng lĩnh vực hoàn thành một kích giết chết, làm cho năm người Dịch Túc Đạo thán phục cùng vui mừng lần này nhất định có thể lấy được bảo vật.

Lâm Lạc đem thực lực khống chế ở Thông Minh nhất trọng thiên, hơn nữa cũng chỉ có tay phải mở ra lĩnh vực, không có sử dụng lực lượng mới, mà vậy cũng là đủ rồi.

Lại là năm ngày sau, bọn họ rốt cục đi tới địa đầu, phía trước gần dặm xa chính là một sơn động, cái động khẩu này có đủ mười trượng cao, u ám không biết sâu bao nhiêu.

- Để cho ta vào sơn động dẫn động hung thú xuất hiện, bốn người Thủy Liên tộc muội thì phụ trách dắt đợt công kích thứ nhất của hung thú, sáng tạo cho Lâm huynh cơ hội một kích oanh giết!

Dịch Túc Đạo có chút hưng phấn nói.

Bảo vật này gần trong gang tấc, tự nhiên người người phấn chấn, những người khác là nhẹ gật đầu.

Sáu người cẩn cẩn dực dực, buông lỏng cước bộ hướng sơn động cấp nhảy mà đi, ở trước động khẩu tạo thành một tiền trận, mà Dịch Túc Đạo thì hít và một hơi thật sâu, đi vào sơn động.

Đây cũng thật là cần chút dũng khí, mặc dù có Cấm Khí hộ thân, nhưng nếu bị hung thú vây khốn, hao hết sạch lực lượng Cấm Khí, vẫn là chỉ có một con đường chết!

Ánh mắt Lâm Lạc bình tĩnh, nhưng tinh khí thần đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, tùy thời có thể oanh ra một kích lôi đình!

Qua ngắn ngủn mấy hơi thời gian, chỉ thấy Dịch Túc Đạo đã từ trong động bắn ra, một bên hét lớn:

- Mọi người chuẩn bị!

Hưu!

Ở phía sau của hắn, theo sát lấy đạo thân ảnh thứ hai, vừa mới xuất hiện, chính là một chưởng đẩy ra, hư không đối với Lâm Lạc đập tới.

Mà cùng lúc đó, bọn người Dịch Thủy Liên cũng đồng thời làm khó dễ, nguyên bản tiền trận đối phó hung thú lại ngược lại vây Lâm Lạc ở trong đó, đều hư không xuất chưởng, muốn đem Lâm Lạc vây ở tại chỗ!

Bùm!

Năm đạo kình lực tuôn qua, Lâm Lạc lập tức bị đánh bay, miễn cưỡng một cái xoay người rơi xuống trên mặt đất, "Oa" phun ra một đạo máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình lảo đảo muốn ngã.

Hắn hai mắt phóng hỏa quát:

- Đây là vì sao?

Người nọ mới xuất hiện thình lình có được tu vi Khuy Linh thất trọng thiên! Mà vào lúc này, trong sơn động lại đi tới hai người, tu vi đồng dạng là Khuy Linh cảnh, nhưng nếu so với người nọ thì cảnh giới hơi thấp.

Tuy Lâm Lạc không biết ba người này tên gì, lại nhớ rõ bọn họ đồng dạng là người Dịch gia ở Tứ Phong Cốc.

- Tiểu tử, ngươi không nên quá làm náo động !

Một trung niên nam tử Khuy Linh cảnh đối với Lâm Lạc lại ra một chưởng, hư không tấn công, căn bản không để cho Lâm Lạc cơ hội cận thân.

Phốc!

Lâm Lạc miễn cưỡng ra quyền đón chào, nhưng lập tức lại là một ngụm máu tươi phun ra, thối lui hơn mười trượng.

Tám người kia thì lập tức theo vào, thủy chung tạo thành một vòng vây.

- Ân?

Lâm Lạc mắt hổ trợn trừng nói:

- Ta đoạt danh tiếng của ai sao?

- Đương nhiên là Dịch Hưng Ba Đại thiếu gia!

Dịch Thủy Liên lắc lắc cặp mông nói ra.

Lâm Lạc lập tức hiểu được, ở trong mắt Dịch Hưng Ba, là hắn đoạt Thần huyết dược tề của đối phương, lại ở trên thanh danh đối với Dịch Hưng Ba sinh ra xung kích, bởi vậy vị thiên tài lập chí muốn trở thành Phạm Thương Vũ thứ hai này nhịn không được đối với hắn nổi lên sát ý!

Nhưng tứ đại gia tộc tuy đồng khí liên chi, nhưng bí mật cũng tràn đầy cạnh tranh, vô luận là Dịch Hưng Ba, Điền Uyên Long, thậm chí Lăng Kinh Hồng, Phạm Trang Quân loại Địa Nguyên cảnh cao thủ này đều có người giám thị, vô luận đi nơi nào đều có nhãn tuyến biết rõ, trong đó đã kể người gia tộc của mình đến bảo đảm an toàn của bọn hắn, lại có người của tam gia khác.

Có thể nói, thực lực càng cao, lại càng bị chú mục, bởi vì mỗi tiếng nói cử động của bọn họ cũng có thể sinh ra hậu quả không cách nào đánh giá!

Lâm Lạc nhất định phải chết, nhưng không thể làm được quá rõ ràng, nếu không Tô, Dịch hai nhà sẽ thập phần có khả năng trở mặt, hậu quả như vậy cho dù là Dịch Hưng Ba cũng gánh chịu không nổi, trừ khi tiếp qua mấy trăm năm, hắn tiến vào Thích Biến cảnh, trở thành người cầm quyền chính thức của Dịch gia mới được.

Bởi vậy, biện pháp tốt nhất chính là vụng trộm làm thịt Lâm Lạc! Mà Càn Nguyên quốc đâu đâu đều có nhãn tuyến của tứ đại gia tộc, căn bản không có khả năng làm được cẩn thận, vậy cũng chỉ có Thiên Lạc sơn mạch, đổ tất cả lên trên người hung thú, hủy thi diệt chứng, vô tích có thể phát giác!

Dịch Hưng Ba, thậm chí Dịch Vọng Hoài đều không thể ra tay, đành phải lui xuống dưới, xuất động ba gã cao thủ Khuy Linh cảnh! Tuy Lâm Lạc có Linh vực, nhưng dù sao cảnh giới thấp kém, ba gã Khuy Linh cảnh cao thủ cách không hư đánh hao tổn cũng có thể mài chết Lâm Lạc !

Không nghĩ tới a, mặc dù Dịch Hưng Ba có tên thiên tài, lại căn bản không có dung lượng, người như vậy thành tựu tuyệt đối hữu hạn! Đem hắn cùng Phạm Thương Vũ đặt song song thật đúng là ô nhục Phạm Thương Vũ, người ta khí phách hiên ngang, có một phong thái Tông Sư!

Trong lòng Lâm Lạc phán quyết tử hình cho Dịch Hưng Ba, hắn lau máu tươi trên khóe miệng, lộ ra một tia tiếu dung nhàn nhạt nói:

- Các ngươi thật đúng là hạ một phen công phu, biết rõ ta cần Ngũ hành tinh hoa, liền ném ra một khối mồi dụ ta đi!

- Không sai, đừng tưởng rằng chuyện tình ngươi cho Tô gia thay ngươi thu thập Ngũ hành tinh hoa rất bí ẩn! Hừ, trong tứ đại gia tộc, thật đúng là không có mấy chuyện có thể giấu được!

Một Khuy Linh cảnh cao thủ hừ một tiếng, lại là một chưởng đánh tới Lâm Lạc.

- Ngươi hiện tại cũng có thể chết minh bạch!

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, không né không tránh, ngược lại hướng tên Khuy Linh cảnh cao thủ kia vọt tới.

- Khốn Thú Chi Đấu!

Người nọ lạnh lùng khẽ hừ, trên bầu trời đại thủ đã là đánh xuống.

Bùm!

Trong bụi mù dày đặc, nhưng Lâm Lạc lại không ngưng vọt ra, thân hình giống như một Bạo Long, nâng quyền liền hướng người nọ oanh tới!

Điều này sao có thể!

Ngay cả pháp khí cũng không có tế ra, liền ăn trọng kích của Khuy Linh cảnh cao thủ rõ ràng giống như không có việc gì, người bình thường còn có thể tiếp tục ra tay sao? Lúc trước tiểu tử này không phải là bị oanh đến thổ huyết liên tục ư, như thế nào thoáng cái trở nên sinh long hoạt hổ như thế?

Đáng giận! Nhất định là tiểu tử này cố ý yếu thế, muốn nghe lời tự thú của bọn hắn!

Lâm Lạc thét dài một tiếng, đã tiếp cận đối phương, hưu hưu hưu, năm cây Băng Phách Hàn Thứ của hắn đồng thời sử dụng đi ra, phân bắn năm góc, đây không phải muốn đả thương địch, mà là muốn đem đường lui của đối phương phong bế, làm cho hắn có cơ hội oanh trúng một quyền!

Người nọ khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng phản ứng lại không chậm chút nào, biết rõ tuyệt không có thể cho Lâm Lạc dính vào, nếu không dưới lĩnh vực bị chết là không thể tránh khỏi!