Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 497: Bức họa quỷ dị (2)




Tuy rằng Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả, Lâm Lạc còn có được khôi lỗi tương đương nhị bộ linh giả, nhưng có câu nói người vì tiền tài mà chết, có chịu liều mạng hay không hoàn toàn phải xem lợi ích có đủ hay không! Mà giá trị của U Ám sâm lâm tuyệt đối khiến cho các cường giả linh cảnh đều phải liều mạng!

Bởi vậy hai người nhất định phải giữ vững kỳ hạn ba tháng, có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền toái.

Hai người tiếp tục đi tới, sau một ngày bọn họ rốt cục rời khỏi khu vực của dãy cung điện.

Cùng nhau đi tới hai người cũng không hề nhàn rỗi, đều vừa đi vừa quan sát, nếu như có bảo vật cũng không để ý tới càn quét, đáng tiếc chính là chỉ nhìn thấy loại giường còn tính là khá hoàn chỉnh.

Loại giường này dùng Thanh Vũ Mộc chế thành, có tác dụng an ổn tinh thần, trị liệu thương thế, nếu võ giả luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nằm lên có thể khỏi hẳn. Thần mộc như thế chỉ ghi chép trong thời thượng cổ, không nghĩ tới trong này còn nhiều như vậy!

Đáng tiếc chính là đại bộ phận đã bị kiếm ý phá hủy, cho dù có vài chiếc giường bị Lâm Lạc thu đi cũng không còn đầy đủ, chỉ miễn cưỡng có thể phát huy ra được công hiệu mà thôi.

- Đợi một chút!

Lâm Lạc đột nhiên khựng lại, ánh mắt quét tới bụi cỏ cao chừng nửa người ở phía trước.

- Oa, thực sự là người!

Trong bụi cỏ lộ ra một cái đầu, là một tiểu cô nương chừng mười sáu mười bảy tuổi, tuy không xưng là hại nước hại dân, nhưng môi hồng răng trắng, tóc đen như mây, cũng xưng được là mỹ nhân.

Nàng tựa hồ vô cùng kinh ngạc, lại có thể ở trong này chứng kiến được hai “người”!

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng càng thêm kinh ngạc, U Ám sâm lâm là cấm địa tuyệt đối, là tử địa, bởi vì chướng vụ ngăn trở dày đặc, cho dù cường giả linh cảnh cũng chỉ có thể chờ đợi thời gian vụ chướng yếu nhất trong ba trăm năm một lần mới có thể tiến vào, hơn nữa cũng không cách nào đột phá vụ chướng tầng cuối cùng phong tỏa!

Trừ phi giống như Lâm Lạc có được thần vật như Tử Đỉnh hoặc là nơi này còn có pháp trận truyền tống bí mật nào?

Tiểu cô nương chỉ có tu vi nguyên cảnh, tuy rằng đi ra bên ngoài được xem là nhân vật thượng tầng, nhưng ở trong U Ám sâm lâm cho dù là độc chướng tầng ngoài cũng không ngăn cản được, nàng vào đây bằng cách nào?

Lâm Lạc mỉm cười, nói:

- Chẳng lẽ muội chưa từng gặp mặt những người khác sao?

- Đương nhiên là có!

Tiểu cô nương nhảy ra khỏi bụi cỏ, điều chỉnh ngón tay đếm:

- Cha, nương, ca ca, Lưu bá bá, Lưu đại thẩm, Triệu bá bá, Triệu thẩm thẩm…

Tiểu cô nương có vẻ như chưa từng ra đời, đôi mắt vô cùng trong suốt, bộ dáng thuần chân tuyệt đối không chứa một tia tâm cơ.

Thời bây giờ có được tu vi như thế mà vẫn còn lưu lại được tâm linh trong trắng, đại khái cũng chỉ có một mình nàng đi. Rốt cục là hoàn cảnh như thế nào mới tạo cho nàng được một tâm linh đơn thuần như thế?

- Ta gọi là Lâm Lạc, nàng tên là Lăng Kinh Hồng, muội tên gọi là gì?

- Mã Thanh Huệ!

Tiểu cô nương không chút tâm cơ đáp, nói:

- Lâm ca ca, Lăng tỷ tỷ, hai người ở đâu vậy, sao muội chưa từng gặp qua hai người?

Lời này vừa nói ra, thân thể Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đồng thời run lên.

Lâm Lạc nói:

- Nhà muội ở nơi này?

- Phải đó, ở bên kia!

Mã Thanh Huệ chỉ vào một ngọn núi nhỏ xa xa, sau đó lập tức quay đầu làm động tác như đừng lên tiếng:

- Nhưng hai người ngàn vạn lần đừng nói cho cha nương là muội tới nơi này, nếu không bọn họ khẳng định sẽ quở mắng muội đó!

Thật sự là dân bản địa!

Chẳng thể trách tiểu cô nương ngây thơ rực rỡ, đời đời luôn sinh hoạt tại nơi này, nhìn tới lui cũng chỉ có vài người!

- Thanh Huệ, muội chưa từng ra ngoài rừng rậm sao?

Lăng Kinh Hồng hỏi.

Mã Thanh Huệ lắc đầu, nói:

- Trong rừng rậm có độc chướng, cho dù là gia gia cũng không đi được! Lâm ca ca, Lăng tỷ tỷ, hai người ở nơi nào?

- Chúng ta từ bên ngoài rừng rậm đi vào!

Lăng Kinh Hồng không đành lòng lừa gạt một tiểu cô nương ngây thơ như thế.

Mã Thanh Huệ nhất thời há hốc miệng, hàm răng trắng tuyết sáng ngời:

- Oa, hai người có thể đi xuyên qua rừng rậm? Chẳng thể trách trước kia chưa từng gặp hai người! Lâm ca ca, Lăng tỷ tỷ, hai người mang muội ra ngoài chơi một ngày được không?

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng tự nhiên không có khả năng mang theo Mã Thanh Huệ đi ra ngoài, nếu không với tính tình ngây thơ thuần khiết của tiểu cô nương sẽ bị người vét sạch tới đáy!

Vô luận là hai người Lâm Lạc có thể tự do ra vào rừng rậm, hay là Mã Thanh Huệ là dân bản địa nơi này, đây đều là chuyện tuyệt đối đủ làm chấn động cường giả đỉnh cấp, tuyệt đối không thể tiết lộ!

Lâm Lạc cười cười, nói:

- Nếu tối muội không về nhà, vậy cha mẹ của muội…

Còn chưa đợi hắn nói xong, dáng vẻ Mã Thanh Huệ thật khẩn trương, đôi tay xua nhanh:

- Vậy cha mẹ khẳng định mắng chết muội mất!

Nàng chợt ủ rũ không còn tinh thần.

Lâm Lạc nói:

- Không bằng như vậy, chúng ta đi gặp cha mẹ của muội, thay muội van cầu, để họ đáp ứng cho muội đi ra ngoài?

- Tốt lắm!

Mã Thanh Huệ cao hứng trở lại, liên tục vỗ tay.

Ba người cất bước rời đi, Lăng Kinh Hồng hỏi:

- Thanh Huệ, muội đi qua nơi này làm chi?

- Nghe gia gia nói nơi này trước đây là nhà của chúng ta, đáng tiếc bị một tên xấu xa làm hỏng, cho nên chúng ta đành phải vào sơn cốc ở trong ngôi nhà rách rưới!

Mã Thanh Huệ căn bản không biết che giấu tình cảm của mình, lập tức giận dữ nói, nhưng lại biến thành nụ cười:

- Nhưng trong cung điện vẫn còn có chút đồ vật không bị hư hao, để cho hai người xem thử nha!

Trên ngón tay nàng thoáng lóe lên, lập tức lấy ra thật nhiều trang sức trâm cài vòng cổ đủ loại.

Không gian pháp bảo!

Quả nhiên tiểu cô nương này cùng thân nhân của nàng đều là hậu nhân của chủ nhân cung điện thời thượng cổ này, có lẽ cao thủ cùng nhân vật thượng tầng đều đã chết, bọn họ lại không thể xông qua độc chướng cũng không biết cách giải trừ độc chướng, bởi vậy luôn bị vây khốn chỗ này.

Nếu như là hậu nhân của thế lực thượng cổ, cho dù cung điện bị hủy nhưng vẫn còn chút bảo vật bảo tồn xuống dưới, Mã Thanh Huệ có được không gian pháp bảo cũng không có gì lạ!

Đáng yêu chính là tiểu cô nương xem những cây trâm cài bị vỡ thành vài đoạn đều xem là bảo bối, làm cho Lăng Kinh Hồng không khỏi hiện lên tình cảm mẫu tính, vội vàng từ trong không gian pháp bảo của mình lấy ra thật nhiều quần áo xinh đẹp, trang sức cùng đồ trang điểm cho nàng.

Hai mắt Mã Thanh Huệ nhất thời lóe sáng, không chịu đi tiếp, đem từng bộ quần áo mới thử vào, còn đem trang sức đeo đầy người, còn đem son phấn bôi đầy mặt, làm Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng không khỏi cười lớn.

Tiểu cô nương nói chuyện không cần dẫn dụ nàng, hỏi gì nàng nói đó, chỉ vài lời đã đem toàn bộ gốc gác của mình nói ra hết sạch sẽ.

Trong “thôn” của nàng có bốn gia đình, tổng cộng chừng hai mươi ba người, nhưng tu vi thì tiểu cô nương không hiểu được rõ, theo như tiêu chuẩn của nàng mà nói thực lực của nàng yếu phi thường, ca ca của nàng là bình thường, phụ thân rất mạnh, gia gia lợi hại nhất!