Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 514: Đại thù chung báo (2)




Trong suy đoán của mọi người, Lâm Lạc nhất định ở trong U Ám sâm lâm gặp được kỳ ngộ lớn, không những bản thân đột nhiên tăng mạnh, còn lấy được cỗ khôi lỗi nhị bộ! Nếu tiếp tục tính thêm cả Tô Nghiễm Khai, Bao Thức Lễ, Lâm Lạc có thể vận dụng lực lượng cấp bậc Linh cảnh có tới bốn người, trong đó còn có hai người là nhị bộ!

Chiến lực khủng bố như vậy ai có thể chống đỡ?

Uất hận này Điền gia chỉ có thể nghẹn đi xuống, báo thù? Đây không phải muốn chết?

Nếu chỉ có Điền Tông Ngộ, Điền Phương Lâm bọn họ, có lẽ còn ôm tâm tư báo thù, nhưng bị Điền gia liên lụy, bọn hắn căn bản không dám lấy toàn gia tộc đi mạo hiểm, cơn tức không nhịn được cũng phải nuốt!

Trong khoảng thời gian ngắn uy thế của Lâm Lạc lại cất cao vô hạn, mỗi người đều đem hắn đặt song song với Phạm Thương Vũ, muốn biết hai cường giả đạt tới song lĩnh vực rốt cục người nào càng mạnh hơn!



Lâm Lạc trở lại Tô gia, lập tức mang theo Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ xuất phát quay về Bạch Dương trấn.

Thứ nhất hắn đương nhiên muốn mang cừu nhân về trước mộ phần cha mẹ huyết tế, thứ hai hôn lễ của Lâm Nguyệt Lộ cùng Thái Kế Vũ đã cử hành, hắn chậm chạp còn chưa quay về nhà, nhất định sẽ làm Lâm Hành Nam lo lắng, vì vậy phải nhanh chóng quay về.

Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ đều biết lần này quay về xem như có dụng ý bái kiến bài vị cha mẹ chồng, cũng biểu lộ ý tứ Lâm Lạc cần chính thức cưới hai nàng, đều vừa thẹn vừa mừng, nhưng Tô Mỵ còn chưa biết chuyện giữa Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng.

Nhưng hiện giờ Lâm Lạc đã xem như đứng trên đỉnh cao nhất của thiên hạ, hắn muốn đồng thời cưới Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ, ai dám nói xấu?

Phiền phức chân chính là Tô Nghiễm Khai, người kia là Tô Mỵ.

Nhưng chỉ cần giải quyết Tô Mỵ, vậy Tô Nghiễm Khai cũng không thành vấn đề.

Lâm Lạc tính toán tế bái xong cha mẹ sẽ thẳng thắn với Tô Mỵ, chuyện này giấu diếm càng lâu hắn cảm thấy càng có lỗi với Tô Mỵ.

Thông qua truyền tống trận Tô gia đi tới biên cảnh Càn Nguyên quốc, ba người mang theo Chu Ánh Khiết bay nhanh về Bạch Dương trấn.

- Lâm thiếu, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, thiếp thân sao lại có thể giết cha mẹ của ngài!

Sau khi Chu Ánh Khiết tỉnh lại, lập tức biện giải cho mình.

Lâm Lạc cười lạnh, đem chuyện giữa nàng ta cùng Quan Kỳ Anh nói ra, mà sắc mặt Chu Ánh Khiết càng lúc càng trắng bệch, không thể tưởng được lúc trước mình chỉ tùy tay giết chết hai vợ chồng nhìn có vẻ chướng mắt kia lại sinh ra được yêu nghiệt như Lâm Lạc hiện giờ.

Biết mình không khả năng thoát khỏi cái chết, nhất thời nàng ta cười như điên, ánh mắt ác độc nhìn Lâm Lạc nói:

- Hận chỉ hận năm đó ta không đến Lâm gia đem trên dưới cả nhà ngươi giết sạch!

Lâm Lạc không khỏi giận dữ, tiện nhân này chẳng những không hề có ý sám hối, còn ác độc như thế.

Hắn lại đánh Chu Ánh Khiết hôn mê, không cho nàng ta tiếp tục thốt ra những lời ác độc như vậy nữa.

Không qua mấy ngày, bọn họ đã về tới Bạch Dương trấn.

- Đại thiếu? Đại thiếu đã trở lại! Đại thiếu đã trở lại!

Hộ vệ gác cổng Lâm phủ nhận ra Lâm Lạc, lập tức hưng phấn kêu to lên, vừa nghênh đón Lâm Lạc đi vào, vừa phân ra một người chạy đi thông báo.

Chỉ một lúc sau Lâm Hành Nam, Thái Kế Vũ, Lâm Nguyệt Lộ đi nhanh ra đón, đều hoan hỉ mừng rỡ vô cùng.

Bởi vì đã qua ngày kết hôn của Lâm Nguyệt Lộ cùng Thái Kế Vũ tới một tháng, bọn họ không thấy Lâm Lạc quay về đều lo lắng hắn xảy ra chuyện, hiện giờ chứng kiến hắn về tới nhà liền vui mừng quá đỗi.

Nhưng làm Lâm Lạc áy náy chính là hôn lễ của hai người vì hắn đã hoãn lại.

- Tiểu tử thúi ngươi còn không về, tỷ tỷ tuyệt sẽ không lập gia đình!

Lâm Nguyệt Lộ vỗ vỗ vai Lâm Lạc, lại đầy vẻ thị uy nhìn Thái Kế Vũ, người kia bị trừng đến cúi gập đầu.

Chuyện xảy ra ở Thái gia cũng không thể giấu diếm, Thái Kế Vũ mỗi khi thấy Lâm Nguyệt Lộ trừng mắt đều thật chột dạ.

- Cháu đã mang cừu nhân trở về!

Lâm Hành Nam cùng Lâm Nguyệt Lộ đều vừa mừng vừa giận, Quan Kỳ Anh nhìn Chu Ánh Khiết, oán thù dâng lên, hận không thể lập tức giết người.

Lấy ra hương nến, mang theo Chu Ánh Khiết đi tới trước mộ phần vợ chồng Lâm Hành Chi, Lâm Lạc hồi tỉnh Chu Ánh Khiết, lại tiếp tục một chưởng giết chết ngay trước mộ phần. Lâm Nguyệt Lộ khóc mãi không dứt, Thái Kế Vũ nhân cơ hội an ủi, hóa giải lửa giận tích tụ trong lòng Lâm Nguyệt Lộ.

Mặc dù đại thù được báo nhưng Lâm Lạc không có một tia vui sướng.

Cha mẹ dù sao đã chết, cho dù giết kẻ thù cũng không thể làm bọn họ sống lại!

Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ đều quỳ xuống hành đại lễ trước mộ vợ chồng Lâm Hành Chi, Lâm Hành Nam chấn động ngạc nhiên, đây là sao vậy, hai người không phải là dì cháu sao, vì sao hành đại lễ lớn như thế?

Nhưng lời này thật không nên hỏi trước mặt mọi người, lão nhân chỉ đành đem nghi vấn bỏ vào trong lòng, chờ tìm cơ hội thích hợp hỏi lại.

Mọi người quay lại Lâm gia, buổi tối mời dự thịnh yến, Tôn Đông Dương cùng Lâm Thiên Vũ đều có mặt, ngay cả Lâm Dao Hương cũng đến. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú Lâm Lạc như vầng trăng được những ngôi sao vây quanh, trong lòng không khỏi chua xót, trước kia nàng thật gần gũi với hắn, nếu nàng chịu chủ động một chút có khả năng hôm nay đã cùng hắn kết thành một đôi.

Đáng tiếc nàng chỉ chậm trễ một chút, bây giờ Lâm Lạc đã bước lên độ cao mà nàng chỉ có thể ngước nhìn, bên người có thêm hai hồng nhan tri kỷ, nước đắng này cũng chỉ có nàng nuốt xuống.

Lâm Lạc lấy ra thịt của Ngân Huyết Địa Long Xà mời khách, lại đưa tặng mỗi người mười giọt Không Linh Thạch Nhũ, làm nhóm người Tôn Đông Dương phải thầm than kết giao với Lâm Lạc là chuyện làm chuẩn xác nhất cuộc đời này.

Ban đêm, Lâm Lạc cùng Tô Mỵ trở lại trong phòng, cũng tới thời gian nên thẳng thắn sự thật.

- Đồ ngốc, nhìn huynh muốn nói lại thôi, có phải đang làm chuyện xấu gì hay không?

Tô Mỵ mị nhãn như tơ, hương thơm từng trận, cực kỳ mê người.

Lâm Lạc cười gượng, cắn chặt rwang bắt đầu đem chuyện hắn cùng Lăng Kinh Hồng bị nhốt trong mật thất của Âm Dương Tán Nhân nói ra, không hề có nửa điểm giấu diếm.

Nụ cười trên mặt Tô Mỵ chậm rãi thu liễm, đôi tay nắm chặt, còn không ngừng run rẩy, cho thấy nội tâm nàng như sóng to gió lớn. Nhưng kỳ quái chính là nàng không lập tức phát tác mà lẳng lặng nghe Lâm Lạc đem mọi chuyện nói xong.

Nàng đột nhiên bật dậy, không nói câu nào xông ra ngoài, xông thẳng tới chỗ ở của Lăng Kinh Hồng.

Lâm Lạc không đi cùng, chỉ ở bên ngoài chờ đợi, với thần thức của hắn hiện tại có thể nhìn thấy hết tình cảnh bên trong.

Yên lặng không bao lâu, liền nghe Tô Mỵ hét lớn:

- Vì cái gì, vì cái gì trên đời này nhiều nam nhân như vậy mà ngươi lại tuyển người ta xem trọng! Lăng Kinh Hồng, ngươi thật sự không biết xấu hổ, cùng cháu gái của mình giành nam nhân!

Ba! Ba! Ba!

Lăng Kinh Hồng vốn đã giải thích nhưng rồi không nhịn được ném Tô Mỵ lên giường, cởi quần đánh vào mông, làm Tô Mỵ vừa thẹn vừa sợ lại giận, trước kia mỗi khi không nghe lời nàng bị Lăng Kinh Hồng giáo huấn như vậy rất nhiều lần, bởi vậy nàng rất sợ vị tiểu di lạnh băng kia, không nghĩ tới lớn như thế vẫn bị đánh mông.