Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 871: Oán thù Lữ - Bạch




Đại nạn tương lai theo lời nói của Nam Nhược Hoa chỉ sợ chính là Ngân Nguyệt thú đi! Thần thú khủng bố kia lúc trước cần phải dùng tới mấy vạn Tinh Đế hiến tế mới có thể mạnh mẽ phong ấn được nó, một khi nó thoát khốn đi ra, người của Ngân Nguyệt Tinh tuyệt đối không cách nào trấn áp!

Điều này cũng không có biện pháp, sư phụ Nam Nhược Hoa dù sao không phải thực sự biết trước mà là thông qua thời gian công pháp chứng kiến một chút dấu vết mà thôi, không nhất định chính xác, cũng nhìn không thấy được toàn bộ.

Thật giống như Nam Nhược Hoa, nếu biết được lần đi chung vừa rồi nàng sẽ cùng Lâm Lạc phát sinh nghiệt duyên, sư phụ nàng còn chịu thả nàng rời đi sao?

- Đại sắc lang, đi thăm nhạc phụ cùng nhạc mẫu của huynh đi!

Tính tình Lữ Nguyệt Đồng lạc quan, chuyện như vậy cho dù bọn họ tiếp tục phiền não cũng không có ý nghĩa, trời muốn mưa mẫu thân cũng phải lập gia đình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ có lối.

Lâm Lạc gật gật đầu, mục đích Lữ Nguyệt Đồng đi theo hắn là vì muốn thăm cha mẹ nàng có được bình an hay không.



Mấy ngày này Lữ gia phi thường không được yên ổn.

Khởi nguyên ở chỗ Bạch gia có một vị thiếu gia ăn chơi trác táng đem một tộc nhân nữ tính của Lữ gia cưỡng gian rồi giết chết!

Từ sau khi gồm thâu Lữ gia, Bạch gia liền trắng trợn cưỡi lên đầu Lữ gia, thực lực không bằng người phải nhẫn nhịn cũng là chuyện không cách nào. Nữ tử bị cưỡng hiếp rồi bị giết chết chỉ có tu vi Thích Biến cảnh, nhưng nam nhân của nàng lại là Huyền Linh cảnh cao thủ của Lữ gia, hơn nữa vừa lúc bị hắn bắt ngay tại trận, lửa giận bốc cao đã đem tên công tử ăn chơi kia đánh gần chết.

Tuy rằng hiện tại Lữ gia là gia tộc phụ thuộc Bạch gia, nhưng không phải có thể tùy ý lấn hiếp, chuyện này tự nhiên nhấc lên sóng to gió lớn, Lữ gia trên dưới yêu cầu nghiêm trị tên công tử ăn chơi kia, ngay cả Lữ gia lão tổ cũng tự mình ra mặt, hướng Bạch gia đưa ra lời kháng nghị nghiêm khắc.

Bạch gia cuối cùng đồng ý trừng phạt tộc nhân kia, nhưng yêu cầu xử lý trong nội bộ gia tộc của mình.

Sự tình vốn tưởng rằng có thể bình ổn, nhưng không dự đoán được vài tháng sau ác đồ Bạch gia vốn đã biến mất kia lại ngang nhiên ăn chơi đàng điếm trong Bạch thành! Mà Huyền Linh cảnh cao thủ đã đánh ác đồ kia lại bị người ám toán, bị phế đan hạch toàn thân, tu vi mất hết, chỉ có thể suốt ngày triền miên giường bệnh!

Mặc dù không có chứng cớ nhưng kẻ ngốc cũng đoán được là do Bạch gia hạ độc thủ!

Nguyên bản Lữ gia đã vô cùng bất mãn Bạch gia, một loạt sự kiện xảy ra nhất thời biến thành ngòi dẫn nổ, cả Lữ gia vô cùng phẫn nộ, muốn cùng Bạch gia hoàn toàn tan vỡ, tuyệt không thể tiếp tục ẩn nhẫn được nữa, nếu không chỉ qua thêm trăm năm Lữ gia sẽ hoàn toàn không còn tồn tại!

Lúc này trên dưới Lữ gia đã hình thành nhận thức thống nhất, bị áp bách thật thảm, bọn họ rốt cục quyết định bất cứ giá nào làm một trận. Mà bọn hắn muốn bắt đến tế cờ cũng chính là mẫu thân của Lữ Nguyệt Đồng là Bạch Nguyệt Văn, lý do đương nhiên là vì bà là người của Bạch gia!

Nếu không phải Lữ Kính Vệ không tiếc hết thảy bảo hộ vợ mình, Bạch Nguyệt Văn đã sớm tử vong, nhưng người của Lữ gia đã thề không buông tha cho Bạch Nguyệt Văn, thề phải lập tức giết chết bà, sau đó cùng Bạch gia quyết một trận tử chiến.

- Ta đã nói bao nhiêu lần, Nguyệt Văn đã sớm không còn quan hệ với Bạch gia, nàng là thê tử của Lữ Kính Vệ này!

Trong tay Lữ Kính Vệ cầm một thanh bảo kiếm, trên người thật nhiều vết thương, phía sau là Bạch Nguyệt Văn, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tuyệt vọng.

- Hừ, không phải ta tộc đương nhiên có ý đồ khác, ai biết nàng có thể đợi tới thời gian chúng ta cùng Bạch gia đại chiến sẽ trộm chạy đi mật báo hay không?

Một gã cao thủ Huyền Linh cảnh của Lữ gia nói, đó là một nam tử hơn năm mươi tuổi, mái tóc đen nhưng chòm râu màu trắng, bộ dáng nhìn qua có chút buồn cười.

Người này tên Lữ Đạo Thành, là một người có lòng dạ độc ác của Lữ gia, chính là do hắn dốc hết sức chủ trương muốn giết Bạch Nguyệt Văn tế cờ minh chí.

- Đúng rồi, không thể lưu!

Những người khác đều hùa theo ồn ào, một người còn nói:

- Kính Vệ tộc thúc, thiên hạ nơi nào không cỏ thơm, với tu vi Huyền Linh cảnh của ngài, muốn nữ nhân còn không chỉ vẫy tay mà thôi!

- Hì hì, nói không chừng nữ nhân Bạch gia đặc biệt phóng đãng, động tiên kia đã đem Kính Vệ tộc huynh mê đến chết!

- Ha ha ha, nghe tộc bá vừa nói như thế, ta cũng muốn nếm thử nữ nhân Bạch gia có tư vị gì!

- Kính Vệ lão đệ, không cần tiếp tục chống cự, chúng ta chính là người một nhà, làm gì vì một nữ nhân làm tổn thương hòa khí!

Lữ Kính Vệ giận dữ nói:

- Các ngươi làm như vậy còn nói xem chúng ta là người một nhà?

- Hãy bớt nói nhảm đi, hoặc là đem Bạch Nguyệt Văn giao ra đây, hoặc là cùng nàng đi chết, lão tổ đã không chờ được nữa!

Ánh mắt Lữ Đạo Thành âm tàn, tuổi hắn xấp xỉ với Lữ Kính Vệ, khi còn nhỏ là đối thủ cạnh tranh, song phương không ai áp được ai, nhưng hiện tại hiển nhiên là hắn muốn thắng!

- Kính Vệ, chúng ta là phu thê hiểu nhau yêu nhau, thiếp thân đã thỏa mãn, ngài để thiếp thân đi trước một bước đi!

Bạch Nguyệt Văn rơi lệ đầy mặt, trên đời này ai cam tâm đi tìm chết? Nhưng vì người yêu mến, vậy dù chết bà cũng không chau mày, nhưng trong lòng thật đau đớn!

- Nguyệt Văn…

Lữ Kính Vệ không dám quay đầu lại sợ bị người nhân cơ hội đánh lén, nhưng lại sợ thê tử làm ra chuyện điên rồ, vội vàng kêu lên.

- Kính Vệ, chúng ta kiếp sau gặp lại!

Bạch Nguyệt Văn tuyệt quyết nói, một chưởng đánh thẳng vào thiên linh cái của mình.

- Nguyệt Văn!

Lúc này Lữ Kính Vệ làm sao còn quản được chuyện khác, vội vàng quay đầu lại ngăn cản thê tử, mà Lữ Đạo Thành đã sớm âm sâm cười, một quyền oanh qua thẳng vào hậu tâm Lữ Kính Vệ.

- Kính Vệ…

Khóe mắt Bạch Nguyệt Văn muốn nứt ra, lập tức lách người dùng thân thể của mình hộ trước Lữ Kính Vệ.

- Ha ha ha, hai người các ngươi đều chết đi!

Lữ Đạo Thành cười lên điên cuồng, có đôi khi mối hận giữa người đồng tộc còn lớn hơn so với người ngoài.

- Ngươi không giết được bất kỳ ai!

Một tiếng hừ tức giận, bóng người hiện lên, trước mặt Lữ Đạo Thành hiện ra một nữ nhân có bộ ngực cực lớn, đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn.

Thế công của Lữ Đạo Thành đã phát, lúc này còn muốn thu hồi chỉ sẽ tổn thương chính mình, mà hắn tự nhiên sẽ không làm chuyện như vậy, nắm tay không chút do dự đánh thẳng tới trước.

Oanh!

Nữ nhân ngực lớn một tát vỗ qua, một tiếng vang giòn, Lữ Đạo Thành nhất thời lăn lộn bay ngược ra ngoài, hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng.

- Nguyệt Đồng!

Lữ Kính Vệ cùng Bạch Nguyệt Văn đồng thời kinh hô, cho dù không nhìn thấy mặt nữ nhân nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ ngực khổng lồ kia liền biết trên đời này ngoại trừ Lữ Nguyệt Đồng sẽ không có ai có được bộ ngực quy mô đến như thế.

- Cha, nương, có chuyện gì? Vì sao bọn hắn phải đối đãi hai người như vậy?

Lữ Nguyệt Đồng giận dữ, nếu nàng trở về chậm một bước không phải sẽ đưa tang cho cha mẹ nàng sao?