Học Làm Ông Xã

Chương 6




Trong phòng bệnh, Tề Diệu nhìn gương mặt vợ anh tái nhợt đang nằm trên giường, lòng đau đớn.

Một tuần trước, khi biết được bệnh tình của mình, Trình Tâm Phi sẽ phải nằm viện theo chỉ định của bác sĩ. Cô gửi con ở nhà mẹ đẻ, chuyển phát nhanh đơn ly hôn cho anh, rồi mới đến bệnh viện.

Từ trước tới giờ cô luôn như vậy, làm việc gì cũng không để anh phải bận tâm.

Cô bị bệnh không những không cho anh biết mà còn yêu cầu được ly hôn. Anh hiểu, anh hiểu vì sao cô làm thế. Vì cô không muốn anh lo lắng. Dẫu biết là như vậy nhưng tại sao cô lại không tin tưởng anh, không dựa vào anh?

“Nếu em thực sự yêu anh, em đã không làm như vậy…”. Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền, Tề Diệu nói nhỏ.

Buổi chiều ngày hôm đó, anh và ba mẹ vợ tới bệnh viện. Bác sĩ đã nói: “Chị Tề mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bệnh đang chuyển biến theo chiều hướng xấu…”.

Cũng tối ngày hôm đó, cô lâm vào tình trạng hôn mê, vài ngày sau mới hồi phục được ý thức nhưng tình trạng của cô luôn không ổn định.

Trình Tâm Phi tỉnh lại, vừa nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh giường mình, khóe mắt cô đỏ lên.

Mấy ngày nay, cứ tỉnh dậy là lại thấy anh, cô cảm thấy rất yên tâm nhưng anh còn phải làm việc cơ mà.

Mấp máy môi, giống như chỉ nói bằng hơi:

“Diệu, anh ký tên chưa? Anh ký rồi thì anh và em không có quan hệ gì nữa. Anh không cần tới bệnh viện đâu”. Cô không biết mình có thể khỏe lên được hay không, cũng không biết mình sẽ phải nằm viện bao lâu, cô chỉ không muốn làm phiền đến anh. Cô đã cản trở sự nghiệp của anh nhiều năm nay, đã đến lúc cô phải buông tay ra để anh kết hôn lần nữa. Cô sẽ không trách anh mà còn chúc phúc cho anh nữa.

Ký tên? Sao lần nào tỉnh dậy câu đầu tiên cô nói với anh cũng là câu này? Tề Diệu thấy khó chịu.

“Tâm Phi, em nói thật à? Em thật sự muốn ly hôn với anh?”

“……Đúng vậy.”

“Câu trả lời của anh trước sau như một, anh-không-ly-hôn”.

“Diệu……”

“Đừng nói nữa, em sẽ mệt. Nghỉ ngơi cho khỏe”. Tề Diệu kéo ghế ngồi xuống.“Bác sĩ nói người nhà cần nói chuyện nhiều với em để em tỉnh táo. Một mình anh nói với em là được rồi, em chỉ cần nghe thôi”.

“Anh, còn công việc của anh…”. Cô không thể là gánh nặng của anh.

“Em nghe anh nói”. Anh dịu dàng ngắt lời cô. “Anh vẫn chưa nói với em, anh đã quyết định thành lập Công ty Luật. Ông chủ Phương là người đầu tư. Đối với anh, ông ấy là bậc chú bác đáng kính, giống như cha anh vậy, còn Uyển Gia là em gái anh”.

Đáng lẽ những lời này anh phải nói với cô từ trước mới phải.

“Sau khi công ty Luật được thành lập, anh sẽ có khá nhiều thời gian để quan tâm tới em và Duy Duy, nên anh mới cố gắng giải quyết xong tất cả các vụ kiện”. Vì cô chưa từng hỏi về công việc của anh nên anh cũng không muốn nói.

Trình Tâm Phi tròn xoe mắt ngạc nhiên. Anh ấy bận rộn nhiều việc là vì thế sao?

“Chiều cái ngày mà anh bào chữa xong vụ kiện cuối cùng, gọi điện cho em hỏi về đơn ly hôn, em có biết là anh sửng sốt như thế nào không?”

“Em… xin lỗi”

“Không, là anh sai”. Tất cả đều là lỗi của anh. “Từ trước tới giờ, anh ít khi nói chuyện công việc với em. Vì anh thấy em không muốn biết, lại thấy em ngày nào cũng vui vẻ nên không nghĩ gì”.

Anh nói đúng như cô nghĩ. Cô không hiểu những vấn đề về Luật nên giả sử nếu có thảo luận với nhau cô cũng không thích lắm.

“Em biết vì sao mẹ anh lại thích em không?”

Mẹ chồng cô đã từng nói cô rất ngoan, điều này làm cô rất vui, không phải thế sao?

“Chính là vì khi em xuất hiện, em đã hàn gắn tình cảm của mẹ và anh, và làm thay đổi cả suy nghĩ của anh”.

Tề Diệu nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

“Từ nhỏ đến lớn, anh hận vì sao anh sinh ra không có cha, có thể nói anh lúc đó rất bất hiếu, không hề muốn nói chuyện với mẹ anh. Anh rất tức giận vì sao mẹ lại sinh anh ra, cho đến khi em xuất hiện, nói cho anh biết không có cha thì có sao, chỉ cần anh thông minh, nổi bật hơn bất cứ ai. Lúc đó anh mới mở lòng mình ra được”.

Nếu anh không nhắc lại chắc cô cũng quên mất những lời cô nói với anh lúc đó.

“Đúng. Anh đạt được nhiều thành tích, so với nhiều người đều xuất sắc hơn, việc gì anh phải để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt, để ý tới thân thế của anh, dù sao cũng không có cách nào có thể thay đổi được sự thật là anh không có cha”. Lúc đó nghe cô nói khí thế như vậy, anh vẫn còn nhớ từng câu từng chữ.

“Rồi em lại hay chạy tới nhà anh, làm cho nhà anh lúc nào cũng có tiếng cười vô tư vui vẻ của em. Anh và mẹ nói chuyện với nhau nhiều hơn, tình cảm được khôi phục trở lại”.

Vì cô mà nhà anh đã thay đổi, cảm xúc trong lòng anh dâng trào, nắm chặt bàn tay của cô.

“Đối với anh, em như một thiên sứ, thiên sứ xinh đẹp hồn nhiên. Thiên sứ của anh, anh không có cách nào để buông em ra đâu. Anh yêu em, Phi Phi”.

Bệnh viện có quy định thời gian vào thăm bệnh nhân nên hết giờ, Tề Diệu phải rời khỏi phòng bệnh.

Tề Tuấn Duy ngồi cùng với ông bà ngoại ở dãy ghế hành lang. Vừa thấy ba bước ra, cậu bé chạy ngay tới.

“Ba!”.

Tề Diệu ôm con, cúi đầu chào ba mẹ vợ. Anh quyết định nói với họ.

“Ba, mẹ, con cảm ơn ba mẹ cả tuần nay đã chăm sóc Duy Duy. Từ hôm nay trở đi, con sẽ chăm sóc cho con con”.

Mẹ Trình ngạc nhiên.

“Con lo cho thằng bé? Còn công việc của con? Mà con là đàn ông sao lo cho thằng bé được?”

“Tề Diệu, mẹ con nói đúng đó. Tâm Phi đang nằm viện, con còn phải làm việc. Ba thấy Duy Duy cứ để ba và mẹ chăm sóc cho nó là tốt nhất”.

“Nhưng con thích ở với ba”. Tề Tuấn Duy nói ra ý muốn của mình.

“Ba cũng muốn ở với Duy Duy”. Tề Diệu vỗ mặt con. “Ba, mẹ, công việc của con ở Sở, con đã bàn giao cho người khác rồi, giờ chỉ chờ cho tới khi Công ty Luật được thành lập. Cho nên con có khá nhiều thời gian để chăm sóc Duy Duy”.

Anh biết trước mắt anh không có tâm trí đâu để đi quản lý nên đã đến gặp ông chủ Phương nói anh từ chối vị trí Tổng giám đốc công ty Luật đang xây dựng và anh cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.

Không ngờ ông chủ Phương vẫn nhất quyết muốn hợp tác với anh, không có chuyện đi tìm đối tác khác. Ông đầu tư vào công ty là vì anh. Do đó Công ty sẽ tiếp tục được xây dựng, vị trí Tổng giám đốc vẫn để không chờ anh.

Ông chủ Phương ra sức thuyết phục làm anh không có cách nào từ chối. Mặt khác, vì không muốn làm Tâm Phi lo lắng nên anh vẫn quyết định đi làm. Có như vậy cô mới an tâm chữa bệnh.

Bác sĩ nói, bệnh của cô không phải là không có cơ hội điều trị thành công. Việc điều trị bằng hóa chất là bắt buộc nhưng cô vẫn cần phải được thay tủy thì bệnh mới có cơ hội được chữa khỏi hoàn toàn.

Trước mắt, bệnh viện đang liên lạc với các bệnh viện lớn khác và nhiều trung tâm y học để tìm tủy thích hợp với Tâm Phi vì cả anh, Duy Duy, bacô, bạn bè, tất cả đều không phù hợp. Mọi người đều hy vọng sớm tìm thấy tủy thích hợp để thay cho cô.

“Tề Diệu, con có thể lo cho Duy Duy thật à?”. Nhìn hai cha con ôm nhau vui vẻ, Ba Trình cảm động. Nhưng Tề Diệu vừa làm việc vừa chăm sóc con nhỏ, còn phải đến bệnh viện, như vậy có quá sức không.

“Ba, mẹ yên tâm. Con sẽ lo cho Duy Duy thật tốt”. Anh không cần biết anh có chăm sóc được cho con của anh, mà là anh thật sự muốn con ở với anh. “Chắc ngay từ đầu con sẽ gặp không ít khó khăn, nhưng con và Duy Duy sẽ cùng nhau làm việc nhà, chờ Tâm Phi xuất viện”.

“Ba, con phụ ba làm việc nhà”. Tề Tuấn Duy ưỡn ngực nói.

“Được, con ngoan lắm”.

Thấy con rể quyết tâm như vậy, ba Trình và mẹ Trình cũng không phản đối. Nhưng nếu có việc gì đó xảy ra, họ hy vọng Tề Diệu không quá cứng rắn như lúc này, cứ để họ chăm sóc cháu ngoại.

“Ba mẹ, từ hôm nay trở đi, con sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một người cha, khi nào Tâm Phi xuất viện về nhà, con sẽ cố gắng để xứng đáng làm chồng cô ấy”.

Một người đàn ông và một cậu nhóc sống cùng với nhau đúng là không phải chuyện dễ.

Ngay ngày đầu tiên, Tề Diệu lồm cồm bò dậy. Nhiều ngày nay không đến Sở, hôm nay anh phải đến đó, hơn nữa Duy Duy phải đi nhà trẻ, cũng không xin phép nghỉ được.

Hai cha con đều ngủ dậy trễ nên sau khi đánh thức con, hai cha con anh phải đánh răng, rửa mặt, chải đầu trong thời gian nhanh nhất rồi anh còn phải thay quần áo cho con.

Anh rất ít khi mở tủ quần áo của con nên không biết Duy Duy phải mặc đồ gì để đến nhà trẻ.

“Ba, lấy cho con bộ quần áo màu xanh. Hôm nay con sẽ mặc bộ đó”. Tề Tuấn Duy đang ngồi trên giường chờ ba thay quần áo cho không hiểu đã tới đứng cạnh anh từ lúc nào.

Tề Diệu lấy cái áo thun màu xanh ra.

“Ở đây không có quần?”

“Ba, ở ngăn kéo bên cạnh”.

Kéo ngăn kéo bên cạnh ra, quả nhiên, bên trong có đủ quần dài quần đùi của con trai, còn có cả quần jean, quần thể thao.

“Tất của con để ở đây, khăn tay để ở ngăn kéo đây”. Tề Tuấn Duy cầm tất, cũng không quên lấy khăn tay ra. Mẹ đã quy định như thế.

Tề Diệu nhìn mọi hành động của con rồi hỏi.

“Sao con biết quần áo để chỗ nào?”

“Con biết. Có lần mẹ không khỏe, con giúp mẹ gấp quần áo rồi bỏ vào tủ”. Tề Tuấn Duy vừa thay đồ vừa nói. “À, con cũng biết mẹ để caravat ở đâu. Mẹ bảo, nếu lúc nào ba không tìm thấy caravat, con phải lấy cho ba”.

Tâm Phi dạy con làm tất cả những việc này sao?

Ngay cả chuyện cô không được khỏe, Duy Duy cũng biết trong khi anh ngủ cùng cô hàng ngày, chỉ biết cô mệt, gầy đi, nhưng lại không hề biết cô bị bệnh… Anh là một thằng chồng tồi. Anh đau khổ ngồi phịch xuống giường.

Bởi vì sao? Bởi vì chỉ cần quay đầu lại là thấy cô, cô luôn luôn ở bên người anh không rời. Anh đã nghĩ sẽ sống với cô cả đời này nhưng không nghĩ sẽ có lúc cô bị bệnh, thậm chí cô sẽ bỏ anh mà đi… Phi Phi…

Nhìn mặt cha, Tề Tuấn Duy lo lắng hỏi:

“Ba, ba làm sao vậy? Duy Duy làm sai cái gì phải không ba?”.

Tề Diệu thở mạnh, một tay kéo con ôm vào ngực.

“Con không làm sai chuyện gì hết, con ngoan lắm”. Vì công việc, anh hết lần này tới lần khác thất hứa với con, anh càng ôm chặt lấy con trai.

“Ba ơi?”

“Duy Duy, trước đây ba không có thời gian dành cho con, con không giận ba chứ?”

“Không ạ. Mẹ nói, ba làm việc vất vả đều vì muốn cho con được tới trường nên con không giận”. Đúng là có lúc cậu rất giận ba nhưng sau đó thì không giận nữa.

“Duy Duy, ba xin lỗi…”. Tề Diệu nghẹn ngào nói. Tâm Phi đã dạy con rất tốt.

Cô ấy từ trước tới giờ chưa bao giờ làm anh phải lo lắng. Anh biết vì anh, cô đã cố gắng quá nhiều. Anh sẽ cố gắng làm cho cô ngày nào cũng cười, ngày nào cũng hạnh phúc.

“Ba, ba đừng khóc, nếu không con cũng khóc. Huuuuuuu”. Tề Tuấn Duy ôm lấy cổ ba, bật khóc. “Ba, mẹ sẽ không chết phải không ba?”.

“Con đừng lo, mẹ không thể chết được, mẹ chỉ mắc bệnh thôi”.

“Nhưng sao mẹ nói với con, nếu sau này có mẹ mới, con phải ngoan ngoãn vâng lời mẹ mới? Ba, con không cần mẹ nào nữa, con chỉ cần mẹ của con,… Óa òa…”.

“Duy Duy, con đừng khóc”

“Sao ông bà ngoại lúc nào cũng khóc, dì Lam cũng khóc, ba cũng vậy, con không muốn mẹ chết… Con cần mẹ… Óa òa òa”.

Mới làm cha có một ngày mà đã làm cho con khóc ròng như vậy, có thể nói anh hoàn toàn thất bại.

Tề Diệu cầm chiếc khăn trong bàn tay nhỏ xíu của con, lau nước mắt cho cậu bé.

“Duy Duy, đừng khóc nữa. Mẹ con sẽ không sao cả. Ba hứa với con, mẹ sẽ về với ba và con, cả nhà mình sẽ giống như trước đây”.

“Thật ạ?”. Đôi mắt to ngập nước có chút nghi ngờ.

“Thật! Ba không lừa con đâu”. Trước đây anh nhiều lần thất hứa với con nhưng ngay lúc này đây anh thật sự không muốn con thất vọng.

“Ba, ngoắc tay ba”.

Nhìn con giơ ngón tay nhỏ ra, Tề Diệu ngoắt lấy ngón tay của con, sau đó vỗ tay một cái.

“Được rồi, con thay quần áo nhanh đi, nếu không cả hai chúng ta đều bị muộn”.

“Dzạ”.

***

“Hôm qua anh nói với em thế nào?”

Ngồi trên giường bệnh của vợ, Tề Diệu nhỏ giọng nói.

Sau khi đưa con tới nhà trẻ, sau đó đến Sở giải quyết một số việc, đợi đến giờ thăm bệnh nhân, anh mới lái xe đến bệnh viện.

Ngày nào anh cũng nói với Tâm Phi về chuyện này.

“Diệu, anh chưa ký tên à?”

“Anh không ký”

“Diệu……”. Trình Tâm Phi nhận thấy cơ thể cô càng lúc càng yếu đi, cô không muốn anh lúc nào cũng ở trong bệnh viện.

Trước đây, cô ích kỷ muốn lấy anh nhưng bây giờ, đã đến lúc cô phải giải thoát cho anh khỏi cuộc hôn nhân này. Anh nói anh yêu cô, cô nghe rõ mồn một. Cô biết, vì cô bị bệnh nên anh mới nói như vậy, nhưng cô cũng mãn nguyện lắm rồi.

Bác sĩ đã nói, cho dù cô thay tủy đi nữa cũng phải mất ít nhất nửa năm để trị liệu lần nữa và theo dõi các biến chứng khác của bệnh. Tóm lại, cô không muốn cô là gánh nặng của anh.

Cô cũng không ngờ rằng anh lại kể cho cô chuyện trước đây của hai người. Vẻ mặt của anh rất tha thiết nồng nàn. Tất cả đều giống như thật. Nhưng cô biết, anh nói thế là để trấn an tinh thần của cô, muốn cô đấu tranh với bệnh tật, kể cả câu “Anh yêu em” kia.

“Hôm qua anh và em nói đến lúc em đang học trung học”.

“Diệu……”

“Anh đã nói là em không cần phải nói, chỉ nằm nghe anh nói thôi. Ngoan, nghe lời anh”. Tề Diệu cúi người, vuốt đầu cô. “Đúng rồi, hôm nay anh muốn đưa em coi cái này”.

Trình Tâm Phi nhìn anh lấy trong túi ra một hộp bọc nhung, bên trong là một chiếc nhẫn. Cô nhớ rất rõ, đây chính là chiếc chẫn mà anh muốn tặng cho một người con gái.

“Anh đoán em đã từng thấy chiếc nhẫn này phải không?”. Nhìn vẻ mặt của cô, anh nghĩ anh đã đoán đúng. “Anh cố tình đặt nó ở giá sách vì em thường đến nhà anh mượn sách. Anh hy vọng một lúc nào đó em sẽ phát hiện ra nó”. Cô thường hay chạy qua nhà anh mượn sách để học.

Đây là chiếc nhẫn cô đã nhìn thấy, nhưng sau anh lại cố ý đặt trên giá sách để cô phát hiện ra?

“Anh hy vọng em phát hiện ra nó, sau đó chạy tới hỏi anh, chiếc nhẫn này anh muốn đưa cho ai, anh sẽ tặng nó cho em ngay. Vì đây chính là món quà anh muốn tặng em vào dịp sinh nhật năm em 18 tuổi”.

“Quà sinh nhật của em hả?”. Cô ngạc nhiên.

“Hôm sinh nhật em, không biết tại sao anh rất muốn tặng chiếc nhẫn này cho em nên đã lao ra ngoài”.

“Sau giờ làm việc, anh đã đến cửa hàng trang sức ở khu trung tâm thương mại mua chiếc nhẫn này, định tặng nó cho em nhưng không ngờ em lại yêu cầu một món quà khác nên chiếc nhẫn này vẫn chưa tặng đi được. Em nói em muốn anh hôn em nụ hôn đầu tiên để làm quà sinh nhật, anh đã hơi bất ngờ. Lúc đó anh nghĩ em cố tình đưa ra yêu cầu đó vì em biết anh đã từng hôn trộm em”.

“Anh hôn trộm em lúc nào?”. Trình Tâm Phi nghẹn giọng quắc mắt.

“Trước sinh nhật em một tuần, tối hôm đó vừa lúc anh đi làm về, mẹ anh nói em thức khuya đọc sách, mẹ cũng đã làm bữa tối cho em. Khi mẹ anh về phòng, anh đến nhà bếp thấy em nằm trên bàn ăn ngủ ngon lành, nhìn rất dễ thương nên anh đã hôn em”.

Nhìn vẻ mặt cô ngẩn ra, đúng là cô không biết chuyện anh từng hôn trộm cô, anh mỉm cười.

“Lúc đó, anh mới nhận ra em chưa biết mình từng bị hôn trộm nên anh mới ở ra, nhưng rồi sau đó em lại nói không hôn nữa. Anh nghĩ hay là em muốn tìm anh tập hôn để sau này hôn người khác. Anh giận quá nên anh mới gấp gáp hôn em”.

“Sau đó, anh lại phát hiện em cứ tránh mặt anh, anh còn nghĩ em bị dọa vì anh hôn em quá đáng quá”. Anh cũng không hiểu được chính anh vì sao lúc đó lại thô lỗ như vậy. “Anh nhìn ra cửa sổ thấy em đi mua đồ nên anh vội xuống dưới cửa chờ em. Anh rất lo quan hệ của anh và em bị lung lay”.

“Diệu……”. Có quá nhiều chuyện cô chưa biết làm cho lòng cô hết sức phức tạp, cảm động có, rối bời cũng có.

“Thật ra, anh luôn tự hỏi em có yêu anh không. Anh thấy khó hiểu, vì sao chỉ mới hôn em một cái mà em lại tránh mặt anh, hay em không muốn anh làm anh của em nữa? Vì thế nên anh mới cố ý đặt nhẫn ở đó. Rõ ràng là em có thấy nhưng tại sao em không nói với anh, làm anh buồn bực mất một thời gian”. Lúc đó anh cũng không hiểu một người thông minh như anh lại ngố trong chuyện tình cảm đến vậy.

“Diệu, đừng nói nữa. Em mệt rồi”. Giờ cô chỉ muốn khóc. Cô quá yêu anh, rất yêu.

Cô không thể nghe anh nói nữa, cô sợ càng nghe cô càng cảm động, cuối cùng không ly hôn được, ích kỷ ở lại bên cạnh anh.

“Được”. Tề Diệu đứng dậy. “Em biết lúc nào thì anh nhận ra em yêu anh chứ không phải coi anh như một người anh trai không? Đó là lúc em đồng ý lấy anh. Lúc đó em đã gật đầu ngay không do dự, cũng giống anh, nghe nói sẽ kết hôn với em, anh cũng gật đầu ngay lập tức”.

Anh sờ đầu cô. Trước khi đi anh nói:

“Anh không biết tại sao em lại nghĩ anh không yêu em, có lẽ trước kia anh không thể hiện ra ngoài tình cảm của anh. Mấy năm qua, anh và em sống với nhau một nhà nhưng lại không thể hiện tình yêu. Thật ra,…anh đã yêu em từ năm mười sáu tuổi”.

***

“Luật sư Tề, đây là quà của mọi người chúc cho chị Tề mau chóng khỏe lại”.

Sau khi Tề Diệu đi vào văn phòng, trợ lý của anh cũng vào theo, đặt túi quà của mọi người trên bàn, còn có người gấp những con hạc giấy.

“Nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi tới mọi người”. Lúc nãy anh đi vào cửa, các đồng nghiệp ai cũng tới nói chuyện với anh, bảo Tâm Phi hãy cố lên, làm anh rất cảm động.

“Vâng! À, còn đây là những quyển sách mà em đã mua giúp anh”.

Cô đưa ra một chiếc túi bên trong là mấy quyển sách dạy nấu ăn mà cô đã mua cho anh, từ món đơn giản cho đến những món cầu kỳ.

“Ồ, nhanh vậy sao? Cảm ơn cô”. Tề Diệu lấy một quyển sách ra xem.

“Không có chi”. Một luật sư lớn không xem văn bản tố tụng mà lại xem sách dạy nấu ăn, đúng là không quen lắm.

“Luật sư Tề, anh đọc những cuốn sách này, vậy anh muốn tự nấu ăn à?”

Mấy ngày gần đây, nhà Luật sư Tề có chuyện, chị Tề mắc bệnh bạch cầu cấp tính khá nghiêm trọng đang phải chờ được hiến tủy, hy vọng sẽ tìm được tủy thích hợp trong thời gian sớm nhất.

“Tôi muốn tự nấu ăn”. Tề Diệu không phủ nhận.

Từ lúc hai cha con anh bắt đầu sống mà không có Tâm Phi bên cạnh, cả hai điều đi ăn cơm hộp vì không còn cách nào khác. Anh thì không thể xuống bếp. Nhưng ngày nào cũng ăn cơm hộp, nhóc Duy Duy nhìn là thấy ngán, ăn càng ngày càng ít, sút mất mấy kí.

Mặc dù vậy nhưng anh chưa bao giờ nghe con than thở nên càng đau lòng. Không trách được, thằng bé không quen ăn đồ ăn ngoài, ai bảo vợ anh nấu ăn ngon như thế.

Vì thế, mấy ngày tới, tự anh phải lăn xả vào bếp.

Nhưng sau đó anh nhận ra, nấu ăn cũng là một môn học không hề dễ chút nào. Ngay cả bữa sáng đơn giản, tự Duy Duy đã bỏ bánh mì vào máy để nướng, anh chỉ việc hun chân giò vô cùng dễ thế mà tất cả đều cháy đen thui.

Bữa tối lại càng thê thảm hơn. Nấu phở thành ra nấu hồ dán sền sệt. Còn món cơm chiên trứng, nhìn thì thấy rất là dễ nhưng vì anh vặn lửa to quá thế là cơm chiên thành cơm cháy.

Cuối cùng, cả nhà náo loạn, nấu món gì cũng không ăn được.

Không ngờ Tề luật sư thật sự muốn đọc sách dạy nấu ăn để tự mình vào bếp. Trợ lý Từ ngạc nhiên. Có điều nhiều món cũng không giống như trong sách viết, ngay cả cô, kết hôn xong mới học nấu ăn nên không dễ dàng chút nào.

“Luật sư Tề, em thấy, anh nên thuê một người giúp việc sẽ tốt hơn đó”. Chưa bao giờ làm việc nhà, giờ mới học, sẽ gặp không ít khó khăn, vợ anh ấy lại đang bệnh, thuê người giúp việc là biện pháp tốt nhất lúc này”.

“Thuê người giúp việc?”

“Vâng, nếu anh muốn, em sẽ lên mạng tìm giúp anh, nhanh lắm ạ”.

Tề Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Tôi thấy không cần thiết, tôi làm là tốt nhất”. Anh nghĩ, sớm muộn gì anh cũng phải học nấu ăn. Đến khi Tâm Phi xuất viện, anh có thể nấu những món ăn ngon và bổ cho cô.

Cứ quyết định như vậy đi. Anh tự tin anh sẽ học được cách nấu những món ăn ngon.

Và anh cũng tin rằng, Tâm Phi chắc chắn sẽ khỏe lại, sau đó cả nhà sẽ vui vẻ sống bên nhau.

Không ngờ anh ấy lại kiên trì như vậy. Trợ lý từ nhắc nhở anh.

“Nhưng Luật sư Tề, không lâu nữa anh sẽ đảm nhận vị trí mới, anh có thời gian nấu ăn sao?”

Luật sư Tề và ông chủ Phương hợp tác thành lập Công ty Luật sư đã được quyết định. Tất nhiên cô là trợ lý của anh nên cũng sẽ đi theo anh, cô cũng sẽ được thăng chức lên làm trợ lý Tổng giám đốc. Được làm việc với một luật sư chuyên nghiệp như Tề Luật sư, từ những ngày đầu tiên, cô đã nghĩ chắc chắn anh sẽ thành lập được một công ty Luật vì anh rất có năng lực và khả năng đó.

“Tôi đã quyết định làm một người cha tốt nên tôi nghĩ không có việc gì là không làm được”.

Anh sẽ cố gắng cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình.

***

Giản Phái Lam và bạn trai của cô ngồi ghế hành lang trong bệnh viện. Thấy Tề Diệu nắm tay con đi ra, cô liền đứng dậy bước lên phía trước.

“Tề Diệu, tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Có chuyện gì?”

Giản Phái Lam nhìn Tề Tuấn Duy.

“Duy Duy, con lại chỗ chú Ngô chơi, chú Ngô sẽ dẫn còn đi mua đồ chơi. Dì có chuyện muốn nói với ba con, được không?”

“Dzạ!”.

Sau khi Ngô Tử Dục cùng cậu bé đi mất, cô nói ngay:

“Tề Diệu, tôi mong anh ký tiên liền đi, ly hôn với Tâm Phi đi.”

Anh hỏi

“Tại sao?”

“Anh không thấy Tâm Phi rõ ràng không muốn dính dáng tới anh mà. Lần nào nó gặp tôi cũng hy vọng tôi khuyên anh ký tên vào đơn ly hôn. Nhìn đôi mắt nó tôi biết nó một lòng sợ làm phiền tới anh. Anh muốn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng nhưng Tâm Phi lại không muốn như thế”.

Lòng cô rất mâu thuẫn. Mỗi lần nhớ tới chuyện Tâm Phi nhờ cô, cô không thể không làm.

Mình không muốn trở thành gánh nặng của Tề Diệu. Mình biết bây giờ tình trạng của mình đang rất xấu. Mình không muốn anh ấy nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này… Mình không muốn… Phái Lam, giúp mình khuyên anh ấy ký vào đơn ly hôn đi, cũng không cần phải đến bệnh viện…

Cô vì Tề Diệu có thể làm tất cả, giờ cô ngã bệnh, cô càng không muốn Tề Diệu vì cô mà mệt mỏi. Cô thật sự hết hy vọng.

Thấy Tề Diệu im lăng, Giản Phái Lam tiếp tục khuyên anh.

“Nếu anh yêu Tâm Phi, anh cứ đồng ý đi, cho dù là ly hôn giả cũng được mà, đừng làm cho nó cứ suy nghĩ mãi chuyện này, được chứ?”

Trước đây cô đã nghĩ Tề Diệu không yêu Tâm Phi, ít nhất là cô nắm tin tức từ cô ấy nhưng hơn một tháng nay, cô thấy không thể có khả năng đó được, không thể phủ nhận được rằng Tề Diệu yêu Tâm Phi, rất yêu nữa là đằng khác.

Tề Diệu không chỉ một mình chăm sóc con, sau đó chờ Tâm Phi xuất viện làm cô cảm động mà còn nhiều chuyện khác nữa. Cô ở bên ngoài phòng bệnh nghe lén được những gì Tề Diệu và Tâm Phi nói với nhau mỗi khi đợi hết giờ thăm bệnh nhân.

Cô thấy hoang mang, vì sao lần nào nói chuyện với Tề Diệu, Tâm Phi càng muốn ly hôn với Tề Diêu.

Nói đúng ra, chuyện của Tề Diệu và Tâm Phi cô nghe Tâm Phi nói cũng không phải là ít. Tâm Phi cũng nói với cô về nụ hôn đầu tiên thay cho quà sinh nhật năm 18 tuổi. Cô nói Tề Diệu rất tức giận nhưng mà thật ra anh lại vì yêu mới hôn cô ấy. Tâm Phi ngốc nghếch quá! Sao lại nghĩ Tề Diệu không yêu mình cơ chứ.

Nhưng càng biết Tề Diệu yêu mình bao nhiêu, Tâm Phi càng thấy đau lòng. Bởi vì bây giờ cô không có cách nào đáp lại tình yêu của anh được nữa. Cô còn chưa biết cô phải nằm bệnh viện bao lâu nữa, nếu không tìm thấy tủy thích hợp, việc điều trị bằng hóa chất dài ngày là điều hiển nhiên, càng không có cơ hội chữa khỏi.

“Dù ly hôn chỉ là giả, tôi cũng không đồng ý”.

“Tề Diệu”

“Tôi không thể không có cô ấy”. Anh biết rõ ý muốn của vợ anh nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay ra. “Nếu tôi đồng ý, cô ấy sẽ không có gì vướng bận nữa, rồi tới lúc mà có người hiến tủy thích hợp cho cô ấy, tôi sẽ mất cô ấy. Vì vậy, cô ấy suy nghĩ nhiều cũng được, tôi tin nhất định sẽ tìm được tủy phù hợp”.

Giản Phái Lam bật khóc. Rốt cuộc Tề Diệu vẫn nhất quyết như vậy, không chịu ly hôn.

Hai người này, sao cứ khăng khăng với quyết định của mình vậy.

“Tôi chưa bao giờ thấy cặp vợ chồng nào như hai người. Lúc khỏe mạnh thì sao không hét lên với nhau nói yêu người kia, bây giờ coi đó, những lúc đau khổ như thế này thì mới bộc lộ tình cảm”. Giản Phái Lam cũng không biết mình nên cười hay nên khóc nữa.

Ngô Tử Dục và Duy Duy trở về thì Tề Diệu ôm con đi mất.

Ngô Tử Dục thấy bạn gái khóc, liền an ủi.

“Anh nghe được câu cuối cùng mà hai người nói. Nếu là anh, anh cũng sẽ kiên quyết như Tề Diệu”. Anh nhìn về phía hai bố con Tề Diệu. “Đừng coi thường sức mạnh của tình yêu. Anh thấy có được tình yêu của Tề Diệu yêu, Tâm Phi càng có nghị lực hơn”.

“Em biết, nhưng em không đành lòng nhìn thấy bộ dạng của nó…”

“Anh nghĩ, không được nhìn thấy Tề Diệu, cô ấy càng đau lòng hơn”. Anh có cảm giác như vậy. “Khi em bỏ nhà ra đi, anh đã quyết tâm sẽ thay đổi vì anh yêu em, muốn có em cả đời”. Cuối cùng, cả hai đã quay lại.

Nghe bạn trai nói, Giản Phái Lam thấy yên lòng.

Cô quá nghiêng về tâm sự của Tâm Phi nhưng lại xem nhẹ tình cảm của Tề Diệu. Người ta nói người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc ngu ngốc cũng đúng. Chỉ vì cô không biết phải làm thế nào.

Kệ đi! Cô nên đứng ngoài xem. Vở kịch này giao cho hai vợ chồng họ viết, và tất nhiên, cô muốn được xem một cái kết thúc hạnh phúc mỹ mãn.