Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 18: Về nhà 3




Lần thứ hai gặp Phương Dư Khả là ở hội bạn học tinh anh.

Tuy tôi đã nghĩ muốn vỡ đầu, thậm chí nghĩ ra cả các loại lý do gãy tay gãy chân để không phải nhận lời tham gia, nhưng sau khi mẹ tôi không biết từ đâu nhận được thông tin tụ hội như vậy, không nói hai lời áp giải tôi đến cổng trường mới thôi.

Đi vào trường học, đi qua tủ kính và bảng danh nhân quen thuộc. Bảng danh nhân của trường chúng tôi thật ra là mấy khối đá lớn được khắc thành, chỉ cần học sinh nào đỗ Bắc Đại hoặc Thanh Hoa đều được khắc một cái mặt lên đây. Lần này, trên tấm đá có nhiều thêm hai cái mặt của tôi và Phương Dư Khả. Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt vì sao cần loại phương pháp này để cổ vũ đàn em. Nói về hình thức, cái này giống như một sự sỉ nhục, chúng tôi bị gắn lên một sự sỉ nhục; hơn nữa nói về nội dung, cái này giống như lệnh bài của quỷ, bạn xem, mặt tôi bị khắc giống như bác gái bán đậu phụ ở cổng vậy! Trước khi tới Bắc Đại, tôi đã quyết tâm không bao giờ trở về trường cũ nữa, chính là để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Aiz, cái bảng danh nhân này xúi dục người ta quên nguồn quên gốc, qua cầu rút ván.

Hai mươi cái tên đứng đầu hai khoa xã hội và tự nhiên, tổng cộng là bốn mươi bạn học đều đã đến đông đủ. Ngoại trừ lớp trưởng Phạm Anh Dịch và Phương Dư Khả, ba mươi bảy đồng chí khác tôi đều không nhận ra, mặc dù có gương mặt dường như đã quen biết. Chuyện này làm tôi vô cùng ngượng ngùng, bởi vì tôi nghe nói hai mươi cái tên đứng đầu bảng bình thường đều rất quen thuộc với nhau. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà ngày đầu tiên đi học Phương Dư Khả đã tỏ vẻ hoài nghi với trí lực của tôi chăng.

Phương Dư Khả và tôi chia ra làm trạng nguyên của khoa tự nhiên và khoa xã hội, bị yêu cầu nói mấy câu. Hiệu trưởng Phương, cũng chính là ông nội của Phương Dư Khả, vô cùng tình cảm nói với Phương Dư Khả: “Các cháu đều học cùng một trường, ngày thường cháu chăm sóc Chu Lâm Lâm nhiều một chút. Nhưng lần này ưu tiên con gái, để Chu Lâm Lâm nói trước đi.”

Tôi rất ghét trường hợp này, loại hình thức xui xẻo chưa mở mồm ăn đã phải đóng dạ dày. Tôi bất chấp đứng lên, nhìn đội ngũ tinh anh xung quanh bốn cái bàn, thanh thanh giọng nói: “Hiệu trưởng Phương bảo tôi nói vài câu thì tôi nói vài câu. Câu thứ nhất: mọi người ăn ngon miệng; câu thứ hai: mọi người chơi vui vẻ. Câu thứ ba: tôi nói xong.”

Tôi ngồi xuống, nuốt nước miếng, chờ bài phát biểu thao thao bất tuyệt của Phương Dư Khả. Bên cạnh đã có người cười lớn. Nhất là một đồng chí mặt đầy đậu thanh xuân cười đến mức hai vai cũng run lên.

Cười cái gì mà cười, đây vốn là buổi tụ tập, chẳng lẽ không được ăn ngon chơi vui?

Phương Dư Khả đứng lên, bốn bàn tinh anh vỗ tay như sấm dậy, còn có một số nữ sinh làm bộ vô tình liếc cậu ta, thật ra đã bắt đầu vuốt tóc soi gương. Tội nghiệt a!

“Điều tôi muốn nói chính là, lát nữa cơm nước xong xuôi có hoạt động tiếp theo, các vị nể mặt tôi, nhất định phải tham gia. Tôi mời khách.”

Tiếng vỗ tay lại càng kích động.

Chỉ có tôi lại càng buồn bực trong lòng, tưởng chỉ một tiếng là kết thúc buổi gặp mặt, không ngờ lại phải kéo dài.

Rượu quá tam tuần, mỗi vị tinh anh đều đã hoặc phóng khoáng hoặc ngượng ngùng, nhưng lại cứ cố chấp kính rượu hiệu trường Phương. Cuối cùng hiệu trưởng Phương không đỡ nổi, phải đi trước, để lại một đàn tinh anh ầm ĩ.

Vị đồng chí đầy đậu thanh xuân kia tới nói với tôi: “Chu Lâm Lâm, tôi là Nhan Thủ, khi thi vào đại học phát huy thất thường, không vào cùng một trường với cậu thật đáng tiếc.”

Tôi vội vàng đứng dậy nói: “Thật đáng tiếc a. Nhưng tôi cũng không phải phát huy quá bình thường, nếu không chúng ta đã thật sự học cùng một trường không chừng.”

Lần này Nhan Thủ không cần không chế mình đến mức hai vai co rúm, lập tức sang sảng cười: “Chu Lâm Lâm, cậu thật quá hài hước.”

Hắn cười, đậu thanh xuân trên mặt trong nháy mắt dãn ra.

Trên bàn cơm, Nhan Thủ là người duy nhất nói chuyện với tôi. Mặc dù lớp trưởng ở đây, tôi và cậu ta cũng có quen biết sơ qua nhưng cũng không có quan hệ sâu sắc, ba mươi tám đồng chí khác không có dự định quen biết tôi, tôi cũng không có kế hoạch làm quen bọn họ. Tôi chỉ mong có thể bình yên vượt qua lúc này, sau đó tùy tiện bỏ lại một lý do rồi trốn mất dạng.

Không ngờ kế hoạch của tôi thực sự không cản nổi biến hóa. Phương Dư Khả lôi tôi đến từng bàn kính rượu, ý tứ là uống rượu trạng nguyên. Khi ù ù cạc cạc giơ chén rượu lên uống, tôi cảm thán chính mình thật sự quá mức nhẫn nhịn chịu đựng. Phương Dư Khả càng ra lệnh, tôi lại càng nghe theo không hai lời. Dù thế nào tôi cũng nên phản kháng a, để không hổ mỹ danh cô gái kim cương xinh đẹp vô địch của tôi chứ.

Các nam tinh anh ở bàn thứ hai bắt đầu ồn ào: “Đây là hai người ra uy trạng nguyên hay sao? Sao chúng tôi nhìn lại giống cô dâu chú rể kính rượu vậy nha.” Tôi oán thầm: sao mấy kẻ tinh anh này cũng thích nói đùa vậy nhỉ? Nữ tinh anh đều đang nhìn nha, còn nói nữa tôi lại gây thù hằn vô số.

Phương Dư Khả lại như cá gặp nước, địch thật ta ảo, địch tiến ta lùi mà tranh cãi ầm ĩ với bọn họ, cho đến khi một vị mữ nữ lông mày lá liễu đứng lên kính rượu tôi.

Vị mỹ nữ này (xét về lông mày của cô ấy, tôi rất muốn gọi tắt tên cô ấy là lông mày lá) giơ chén rượu nói với tôi: “Trước đây mình hay ao ước thi được Bắc Đại, không ngờ lại kém vài điểm, chỉ có thể tới Phục Đán. Trời không giúp mình!” Nói xong, cô ta cười khổ.

Không không hiểu Phục Đán và Bắc Đại thì có gì khác nhau, vì sao đã qua nửa năm mà còn xoắn xuýt như thế. Đại khái là kết cấu tư duy của người có ước mơ và loại người không có chút chí cầu tiến như tôi là không giống nhau đi.

Tôi vừa mới định uống đồ uống, cô ta lại khuyên ngăn: “Chu Lâm Lâm, tốt xấu gì cậu cũng vinh quang đỗ Bắc Đại, sao có thể uống bậy bạ như thế?” Sau đó, cô ta quay ra nói với những người khác: “Các cậu cũng không biết thương hương tiếc ngọc sao?”

Tôi lập tức nói: “Được, cậu uống rượu gì, tôi tiếp.” Tôi có thể cảm thấy sự thù địch của cô ta. Ước mơ Bắc Đại mà cô ta phấn đấu nhiều năm đã bị loại vô danh tiểu tốt như tôi hái mất, có phải đã làm cô ta có loại cảm giác thất bại khi Bắc Đại của cô ta bị chà đạp hay cảm thấy chính cô ta bị chà đạp hay chăng. Tuy rằng lỗi không phải ở tôi, nhưng tôi cũng thánh mẫu mà hiểu cho cô ta một lần. Trong mắt tôi, chuyện này giống như món đồ chơi trong tủ kính mà tôi vẫn muốn mua, một ngày nào đó tôi phải trơ mắt nhìn đứa trẻ nhà khác mua mất mà sinh ra thù hận đứa trẻ kia.

Tôi rót đầy bia, cười nói: “Phục Đán gần trấn nhỏ của chúng ta, lúc nào muốn về chỉ cần hai giờ là về được. Không giống như Bắc Kinh, phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng. Tôi có chút hối hận rồi.”

Tôi vốn muốn an ủi cô ta, nhưng không biết cách nói như vậy có phải rất kỳ diệu hay không, có thể hiểu một cách đầy khoe mẽ, lông mày lá cứng nhắc nói: “Còn nói chua xót như thế, coi chúng tôi điếc hay sao.”

Được rồi, tôi thừa nhận lời nói của tôi có chỗ không thỏa đáng, nhưng rốt cuộc tôi không có bản năng thánh mẫu, cô đánh má trái tôi, tôi còn phải giơ má phải cho cô tát hay sao?

Tôi cười cười: “Vừa rồi tôi không có ác ý, nếu như làm cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi. Nhưng tôi nghĩ cũng chẳng phải là gả sai người, có cần phải thương tiếc một đời vậy không. Vậy, tôi cụng ly, cậu tùy ý, coi như tôi tạ tội nói lỡ lời.”

Nói xong, tôi uống sạch một cốc bia.

Lông mày lá đầy một bụng khí, đại khái là cảm thấy bị một người thô tục như tôi ức hiếp rất là uất ức, nằm lăn lên bàn khóc toáng lên.

Tôi trợn tròn mắt. Chẳng lẽ tôi nói chuyện đặc biệt quá trớn, chọc người ta khóc? Tôi còn có bản lĩnh này sao?

Trong nháy mắt, một đống nữ tinh anh xúm lại quanh lông mày lá, mặc kệ câu chuyện trước sau thế nào, đều rất nghĩa khí ngồi bên cạnh lông mày lá. Một người nói: “A Nhị, đừng khóc, người ta đỗ Bắc Đại cơ mà, đương nhiên phải vểnh đuôi lên rồi.” Người nữa nói: “Đỗ rồi thì sao, nghe nói tốt nghiệp Bắc Đại ra mà còn phải bán thịt heo, may mắn đỗ được cũng không nói trước có thể tốt nghiệp hay không —” Lời này rõ ràng là chọc mạnh vào tôi một cái.

Nhưng tôi cũng mừng là tinh anh bọn họ cũng giống như chúng tôi. Bạn bè gặp nạn, xông pha khói lửa, xúm vào đánh hội đồng, hơn nữa trình độ tàn nhẫn thâm độc cũng không thua gì chúng tôi. Nếu Yêu Tử bị chọc cho khóc, áng chứng tôi cũng không thèm hỏi thăm chân tướng sự việc, trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Đương nhiên phải làm cho cái tên chọc Yêu Tử khóc biến mất khỏi trần gian.

Phương Dư Khả vẫn đứng bên không nói lời nào rốt cuộc cũng trổ tài hùng biện: “A Nhị, chuyện này khách quan mà nói thì tôi nghĩ cô ấy cũng không nói sai, cô ấy vốn là một người vô tâm. Trường học tốt hay xấu không phải tiêu chuẩn đánh giá thành công của một người, hơn nữa cậu thi cũng không tệ. Trước khi thi vào đại học tôi cũng phải chuẩn bị một vài trường cao đẳng trung cấp, không cần phải để loại chuyện này vướng mắc trong lòng. Cậu không nên quá nhạy cảm, bầu không khí vốn vui vẻ, cần gì phải làm như chiến trường, khiến mọi người không vui.”

Phương Dư Khả nói xong, A Nhị lau nước mắt không nói gì. Tuy tôi có biết ơn Phương Dư Khả đã giải vây, nhưng vẫn khinh thường loại lời nói “chuẩn bị một vài trường cao đẳng trung cấp” của cậu ta. Cậu ta mà đi học cao đẳng trung cấp vậy hiệu trưởng Phương chẳng phải là chảy máu não rồi?

Phương Dư Khả nói với mọi người: “Tới phòng hát Hoàng Gia đi. Tôi đã đặt phòng trước rồi. Đổi không khí cho vui vẻ.” Cậu ta vừa ra lệnh một tiếng, tất cả nam tinh anh như trút được gánh nặng, bắt đầu ồn ào đứng dậy; những nữ tinh anh cũng nể mặt Phương Dư Khả, chỉnh đốn lại tâm tình dự định xuất phát. Tôi thấy trời đã quang mây đã tạnh, cũng chuẩn bị cầm túi bỏ đi.

Không ngờ Phương Dư Khả nói trước mặt mọi người: “Cô nhất định phải đi, bầu không khí vừa rồi bị cô làm hỏng, cô có nghĩa vụ khôi phục.”

Bẩm đại gia. Bầu không khí này là bị tôi làm hỏng sao? Nhưng tôi cũng lười tranh luận, hơn nữa, tôi cũng không có khả năng tranh luận với cậu ta. Cùng lắm thì nhịn thêm mấy giờ nữa thôi.