Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 2: Ốc đồng cô nương (*). .




(*) ốc đồng cô nương : hay còn gọi là cô tiên ốc, giống như bên mình có sự tích về cô Tấm chui ra từ trong quả thị giúp bà lão quét dọn và nấu cơm đó :))

Hạ Mộ không thế ăn được cay, vì thế bị đồ ăn Ấn Độ làm cho cay đến thở phì phò hút khí, vừa uống nước vừa tiếp tục ăn, như là một con Tiểu Hầu tử đã bị đói bụng mấy trăm năm.

Hứa Đình nhìn thấy buồn cười, lại giúp cậu gọi rau cải sữa đậu hủ.

Ăn xong bữa cơm, cái bụng của Hạ Mộ no đến căng tròn, khoảng cách cùng học trưởng đại hôi lang trong nháy mắt được kéo gần lại.

“Đi bộ về đi? Cũng chỉ mất khoảng một giờ, dù sao về vẫn còn sớm.” Hứa Đình đề nghị.

“Được.” Hạ Mộ đáp ứng, đi theo hắn cùng nhau chậm rì rì trở về, đi được một hồi đột nhiên nhớ tới một việc, “Lúc trước anh nói… sẽ giúp tôi làm bài tập giữa kì?”

Hứa Đình gật gật đầu, cánh tay quàng qua bả vai cậu: “Cậu là học thiết kế nghệ thuật đi? Trước kia hình như tôi từng gặp qua cậu ở giờ học chung.”

“Ừ.” Hạ Mộ gật đầu.

“Tôi có một người bạn học cùng chuyên ngành với cậu, nhưng mà cậu ta ở nước ngoài.” Hứa Đình cười, “Tôi giúp cậu mượn một phần thiết kế của cậu ta, trước hết đem đi đối phó với giáo sư đi đã?”

“Được!” Trong đôi mắt Hạ Mộ tràn ngập sao.

“Nhưng mà lần sau không được như vậy nữa, về sau phải tự làm bài tập.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu.

“Gần đây một chút linh cảm cũng không có, tự mình vẽ ra còn ngại khó coi.” Hạ Mộ bĩu môi.

“Không linh cảm?” Hứa Đình nhướn lông mày, “Cuối tuần này tôi muốn đi chụp ảnh ở một vườn hoa nhỏ ở vùng ngoại thành, cậu muốn đi cùng không?”

“Quá tốt a.” Hạ Mộ vui vẻ đáp ứng, nhìn Hứa Đình cảm động đến rơi nước mắt, “Học trưởng anh thật tốt.”

“Khách khí rồi.” Hứa Đình vỗ vỗ cậu, cười vừa âm hiểm lại xảo trá.

Đáng tiếc Hạ Tiểu Mộ là một tên cận thị nặng, không thấy rõ.

……

Sau khi trở lại ký túc xá, Hạ Mộ ngồi ở trước bàn, vừa gặm dưa hấu vừa check Thiên Nhai (một trang web diễn đàn), Mục Nhiên nhìn mà ở trong lòng liên tục ai thán, bản thân mình lúc trước đích thật là mắt nhìn lệch rồi.

Khi hai người vừa gặp mặt, Hạ Mộ nhìn qua sạch sẽ lại thanh tú, mặc một chiếc áo T-shirt trắng, kéo hành lý gõ cửa, thật cẩn thận nói học trưởng tôi có thể vào không.

Mục Nhiên bị hoảng sợ, nghĩ thầm rằng người trông coi kí túc cũng không báo cho mình một tiếng, sao lại đột nhiên liền cho một người đến ở cùng?

Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, ai cũng không đành lòng đem niên đệ (*) tiểu bạch thỏ bắt đứng ở ngoài cửa, vì thế Mục Nhiên không chỉ để cho cậu vào ký túc xá còn giúp cậu trải giường xong, nhân tiện mời cậu đồ uống, ăn hoa quả.

(*) niên đệ : em trai học năm dưới

“Cám ơn học trưởng.” Hạ Mộ ngồi ở trên giường, thực vừa lòng quan sát xung quanh.

“Cậu là tân sinh, sao lại không ở cùng các bạn học khác?” Mục Nhiên rất ngạc nhiên hỏi.

“Không biết, trên giấy thông báo viết chính là khu nhà E phòng 215.” Hạ Mộ gặm táo nói.

“…” Mục Nhiên trên trán hắc tuyến: “Bạn học, nơi này là khu nhà F.”

“A?” Hạ Mộ sửng sốt, trong nháy mắt khuôn mặt khóc lóc thảm thiết: “Chẳng lẽ tôi lại phải dọn nhà một lần nữa?”

Nhìn bên ngoài phòng mặt trời chói lọi, lại nhìn nhìn lại niên đệ tiểu bạch thỏ đầu đầy mồ hôi, Mục Nhiên đỡ trán: “Quên đi, cậu cứ ở nơi này đi, lát nữa tôi giúp cậu báo cho người trông coi kí túc của khoa một tiếng.”

“Cám ơn học trưởng.” Hạ Mộ nháy mắt mặt mày hớn hở.

Vì thế cứ như vậy, bạn học Hạ mắt cận thị nặng nhân họa đắc phúc (*), tiến vào phòng ở tốt nhất trường cho hai người!

(*) nhân họa đắc phúc : trong cái họa có cái phúc

Ở chung một thời gian, học trưởng Mục Nhiên thực đau thương mà phát hiện, vị học đệ mà mình thu lưu này, tựa hồ không giống với trong dự đoán.

Loại nam sinh tình trạng giống như cậu ta, chẳng lẽ không phải là yếu ớt u buồn lại phong cách sao! Ăn cơm Tây, nghe đàn dương cầm, đây mới là chuyện mà mỹ thiếu niên khoa nghệ thuật nên làm a! Thế nhưng cái tên trong ký túc xá của mình này…

“Mục Nhiên” Hạ Mộ ôm khoai miếng cùng nước có ga rất vui vẻ, “Mau đến xem! Topic bát quái (*) Thiên Nhai. Tường thuật lại cho anh nghe một truyền kì rất khác biệt về Tiểu Tam. (**)



(*) bát quái : bà tám, lắm chuyện, buôn chuyện

(**) Tiểu Tam : chỉ người thứ ba xen vào tình cảm của hai người khác, phá hoại hạnh phúc người khác



Mục Nhiên vô lực, đi qua vỗ vỗ đầu của cậu: “Đừng xem nữa, nói cho cậu chuyện này.”

“Lại có học tỷ mời tôi ăn cơm?” Hạ Mộ cuống cuồng lắc đầu, “Không đi, tôi ba tuổi đã hôn con gái, bên nhà gái là nhà giàu trong thôn chúng tôi, đã nhận sính lễ của người ta, không trả lại được a!”

Mục Nhiên dở khóc dở cười: “Đúng vậy tôi muốn mời cậu ăn cơm!”

“Vì sao?” Hạ Mộ càng khiếp sợ: “Chẳng lẽ anh cũng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi, nhịn không được phải hồng hạnh xuất tường (*), đối tôi làm ra việc cầm thú?”

(*) hồng hạnh xuất tường : ngoại tình

“Tôi muốn dọn ra ngoài ở !” Mục Nhiên cắn răng gõ đầu cậu.

“Vì sao?”Hạ Mộ nóng nảy.

“Anh ấy xuất ngũ rồi.” Vẻ mặt Mục Nhiên có chút mất tự nhiên.

Hạ Mộ giật mình, rối rắm quanh co nói một chữ “ừm–“.

Mục Nhiên có một người yêu đồng tính, là do mình trong lúc vô ý nhìn trộm phát hiện ra bí mật này.

“Anh ở cùng với anh ta sao?” Hạ Mộ rất bát quái.

“Ừ.” Mục Nhiên gật gật đầu.

“Vậy anh mời tôi ăn cơm, anh ta có đi hay không?” Hạ Mộ hai mắt tỏa sáng, lính đặc vụ trong truyền thuyết, hơn nữa còn là người sống nha!

“Có đi.” Mục Nhiên xoa đầu Hạ Mộ, “Anh ấy nói muốn quen biết bạn bè của tôi.”

“Thật tốt thật tốt.” Hạ Mộ cuồng gật đầu, “Tôi đây muốn ăn cơm bào ngư!”

Mục Nhiên hộc máu.

Vì thế hai ngày nghỉ ngơi này, trạch nam Hạ Tiểu Mộ trôi qua trong sung sướng lại dư dật.

Hôm thứ bảy, Hạ mộ đi theo Mục Nhiên ra ngoài ăn cơm, rốt cục gặp được bạn trai trong truyền thuyết!

“Xin chào, tôi là Lương Viễn Triết, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Tiểu Nhiên.” Đối diện là khuôn mặt nam nhân thân thể cường tráng, vừa thấy liền biết chính là loại rất có năng lực đánh nhau!

Hạ Tiểu Mộ hắc hắc cười, mặt dày tiếp nhận bốn chữ “chăm sócTiểu Nhiên” này!

Dù sao lời vừa rồi cũng không có sai, cùng Mục Nhiên nói chuyện phiếm cũng là một loại chăm sóc a, chăm sóc y tâm tình cô đơn!

Sau bữa cơm, Mục Nhiên uống hơi nhiều, tựa vào trên sô pha mê man.

Lương Viễn Triết lắc đầu, cởi áo khoác bọc lấy y, trực tiếp đưa vào trong xe.

Dưới loại tình huống này mà đưa về, hẳn là sẽ phát sinh chuyện gì đó đi?

Hạ Mộ do dự một chút, vẫn là không có dũng cảm đi cứu học trưởng!

Người ta vốn là người yêu, làm cái gì cũng đều không kỳ quái, hơn nữa quan trọng là, bản thân mình căn bản đánh không lại cái anh chàng họ Lương kia!

Sau khi tự an ủi xong, Hạ Mộ cười xấu xa, một mình sung sướng quay về tới ký túc xá.

Đứng ở hành lang đang lấy chìa khóa ra, bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái.

“Cậu cũng ở khu này sao?” Hứa Đình ra vẻ thực kinh hỉ.

“Đúng vậy.” Hạ Mộ cũng có chút ngoài ý muốn, ngày đó hai người tách ra ở cửa thư viện, không nghĩ tới cư nhiên ở cùng một khu nhà.

“Tôi ở phòng 315.” Hứa Đình chỉ chỉ trên lầu, “Ở tầng trên của cậu.”

“Có muốn vào ngồi một chút không?” Hạ Mộ sờ soạng chìa khóa ở trong túi quần hồi lâu, sau đó mang biểu cảm than khóc, “Quên mang theo chìa khóa rồi.”

“Bạn cùng phòng cậu đâu?” Hứa Đình hỏi cậu.

“Anh ấy đêm nay khẳng định không về.” Hạ Mộ thực buồn bực, “Người trông coi kí túc cũng tan tầm rồi.”

“Đến ký túc xá của tôi ở tạm đi?” Hứa Đình đề nghị.

“Có thể sao?” Hạ Tiểu Mộ chần chờ, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Đương nhiên là có thể.” Hứa Đình đem cái chìa khóa đưa cho cậu, “Lên trước đi, tôi đi mua bàn chải đánh răng cùng khăn mặt giúp cậu.”

Hạ Mộ rơi lệ đầy mặt, hận không thể đem ba nén hương vái lạy Hứa Đình.

Quả thực chính là người tốt nhất trên thế giới này!

…….

Ký túc xá của Hứa Đình không tính là gọn gàng, nhưng cũng còn có thể coi là tạm được đi.

Nếu nói ở lại một đêm thì cũng không vấn đề gì, nhưng là… chỉ có một cái giường! Một cái giường khác không có ván giường, sẽ rơi xuống a! !

Hạ Mộ hắc tuyến, chẳng lẽ mình ngủ dưới đất?

“Cậu để ý cùng tôi chen chúc một chút không?” Hứa Đình mang theo túi plastic vào ký túc xá, hỏi.

Lão tử đương nhiên để ý! ! Hạ Mộ ở trong lòng lệ rơi như bão táp, nhưng nhìn ánh mắt Hứa Đình nhiệt tình lại chân thành như vậy… Vẫn là bỏ đi, học trưởng đối với mình tốt như vậy.

Giường ở ký túc xá rất nhỏ, lại là mùa hè rất nóng, Hạ Mộ trên người dính dính, như thế nào cũng ngủ không được.

“Cậu nóng hả?” Bên người thình lình vang lên một tiếng hỏi.

“Ah…” Hạ Mộ bị hoảng sợ, TM TM (*)! Chẳng lẽ anh không nóng? Sớm biết đã đi ngủ ở khách sạn rồi! Quả thực chính là mang vạ vào thân!

(*) TM = TMD = f*ck

Đang ở trong suy nghĩ miên man, phía sau đột nhiên truyền đến một trận gió mát, Hạ Mộ quay đầu nhìn, nhất thời phun một ngụm máu tươi lên không trung.

Hứa Đình không biết từ đâu sờ soạng lấy ra cây quạt, đang từng chút từng chút quạt cho mình!

Hạ Tiểu Mộ lệ nóng quanh tròng không nói gì nghẹn lại, điều này cũng TM quá hòa nhã lịch sự đi? Cho mình thẻ nạp, giúp mình làm bài tập, mời ăn cơm, cung cấp chỗ ở, cư nhiên còn tự làm điều hòa nhiệt độ cho mình… Quả thực chính là ốc đồng cô nương trong truyền thuyết!

Đương nhiên, Hạ Tiểu Mộ lúc này trăm triệu lần không ngờ rằng, câu chuyện cẩu huyết thuộc về mình, đã chậm rãi mở màn.

Mà một nhân vật chính khác trong chuyện, lúc này đang nhàn nhã quạt cho cậu!

Cùng với từng trận gió mát, Hạ Tiểu Mộ ngáy khò khò, ngủ đến mỹ mãn.

Tay cầm quạt của Hứa Đình đau nhức, nương theo ngọn đèn ngoài cửa sổ, ghé sát vào nhìn nhìn Hạ Mộ, xác định là cậu thật sự ngủ say, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu tổ tông, hiện tại tôi đây cung phụng cậu, về sau cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn lần đừng làm cho tôi hỏng việc.

……

Sáng hôm sau, Hạ Mộ là bị mùi bánh bao hun cho tỉnh, trợn mắt vừa nhìn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng nóng hôi hổi rồi.

Vì thế trong thời gian còn lại của ngày, Hạ Mộ bất kể như thế nào, đều cảm thấy trên đầu Hứa Đinh có cái vòng tròn màu vàng, toàn thân đều tràn đầy ánh sáng rạng rỡ của Đức mẹ!

…..

Khu vườn hoa kia có chút xa, hơn nữa cũng không mở cửa bên ngoài, bởi vậy Hạ Mộ một lần cũng chưa đi qua.

“Anh làm thế nào có thể vào được?” Ngồi ở trên xe taxi, Hạ Mộ rất ngạc nhiên hỏi.

“Là nhà người bạn học của tôi mở.” Hứa Đình vừa lau máy ảnh, vừa trả lời không chút để ý.

“Anh không phải người bản địa đi?” Hạ Mộ nói rất nhiều, dù sao lúc ngồi trên xe cũng nhàm chán.

“Không phải, tôi ở D thành.” Hứa Đình cười cười, “Cách đây rất xa.”

“Oa, thành phố ven biển!” Hạ Mộ rất hâm mộ, “Tôi lớn lên ở bên trong đất liền, cũng chưa nhìn thấy biển mấy lần.”

“Cậu nếu muốn ngắm biển, tôi đưa cậu đi.” Hứa Đình nói thực tự nhiên, “Vậy kì nghỉ này đi, dù sao phòng ở nhà của tôi rất lớn, cậu có thể ở nhà của tôi.”

Hạ Mộ lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt.

TM, thật là có thỉnh tất có ứng a!

Xe taxi ra khỏi đường cao tốc, quanh co rẽ vào một con đường đất.

“Đi qua đường ven núi này, rẽ cái là đến rồi.” Hứa Đình giải thích.

Hạ Mộ gật gật đầu, vịn vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.

Đường núi nhỏ gập ghềnh, sau vài cái xóc nảy, sắc mặt Hạ Mộ trắng bệch, rốt cục đoan đoan chính chính ngồi trở lại chỗ ngồi, không nói gì nữa.

“Say xe sao?” Hứa Đình hỏi cậu.

Hạ Mộ sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, sợ mình vừa nói sẽ phun ra, tôi kháo! Đây rốt cuộc là loại đường gì ? Quả thực chính là một đêm trở lại trước giải phóng!

Hứa Đình dở khóc dở cười, kêu tài xế dừng xe.

“Xuống dưới hít thở không khí đi.” Hứa Đình giúp cậu mở cửa xe.

Hạ Tiểu Mộ ngồi xổm trên tảng đá, giống một con Tiểu Hầu Tử.

“Cậu có khỏe không?” Hứa Đình đưa cho cậu một chai nước, “Có thể đi tiếp hay không?”

“Tôi muốn hoãn lại.” Hạ Mộ hiện tại còn đầu váng mắt hoa, vì thế chơi xấu ngồi trên tảng đá không đi.

Hứa Đình không có biện pháp với cậu, đành phải thanh toán tiền cho tài xế trước, còn mình ngồi ở bên cạnh cậu.

Trong rừng gió buổi sớm mát lạnh thật thích, còn mang theo một cỗ mùi hương cỏ non, so với cảm giác khó chịu ở trong xe thoải mái hơn biết bao nhiêu lần! Hạ Mộ tuy rằng cực độ không muốn quay trở về, nhưng vẫn biết là không thể chậm trễ việc của Hứa Đình, vì thế quyết định nhịn xuống chịu khó một chút!

Nhưng mà… xe đâu? !

Hạ Mộ há to mồm, trước nhìn con đường nhỏ vắng vẻ trước mặt, sau lại quay đầu nhìn Hứa Đình.

Đây là có chuyện gì? !

“Khó chịu thì không cần ngồi xe nữa.” Hứa Đình vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Không xa lắm, nửa giờ là có thể đến đi.”

Chỉ cần nửa giờ? Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, đứng lên ngoan ngoãn đi theo phía sau Hứa Đình.

Bởi khu vườn hoa có rất nhiều bạn nhỏ, Hứa Đình lại cùng bọn họ rất quen thuộc, vì thế mỗi lần đi đều mang theo rất nhiều đồ ăn vặt.

Hạ Mộ vừa đi, vừa không ngừng sờ tới sờ lui bên trong túi xách của Hứa Đình, hết hút sữa chua lại gặm chân gà.

Vì thế Hứa Đình cũng rất cảm khái, người này cư nhiên so với Tiểu Tịch còn ăn khủng hơn…

“Sao lại còn chưa đến?” Một giờ sau, Hạ Mộ mệt đến thở vù vù.

“Rất nhanh sẽ đến.” Hứa Đình chạy nhanh lại đưa cho cậu một túi tôm nhỏ, “Ăn cái này đi.”

Hạ Mộ quả nhiên bị dời đi lực chú ý thành công, đem nửa cây kẹo que đang mút dở trong tay trả lại cho Hứa Đình, chính mình tiếp nhận tôm nhỏ, mặt dày mà mở ra ăn.

Cho nên nói Hạ Mộ có thể bỏ ra hai giờ đi tìm đường đến khu vườn hoa nhưng đồ ăn vặt không thể không có.

Bởi vì thời gian trên đường đi đến vườn hoa hơi lâu, nên khi hai người đến khu vườn thì đã đến giờ cơm trưa.

“Tôi không đói bụng!” Hạ Mộ giả bộ một bụng toàn đồ ăn vặt hào khí vạn trượng, “Chúng ta không cần ăn cơm trưa !”

“Chính là tôi đói.” Hứa Đình vô lực.



Hạ Mộ tự biết đuối lý cả ngày kế tiếp đều rất im lặng, giúp Hứa Đình cầm túi máy ảnh, nước khoáng, cam tâm tình nguyện làm tùy tùng.

Nhìn tiểu cu li đầu đầy mồ hôi, Hứa Đình chậc chậc, quả thực chính là con thỏ nhỏ, ngốc manh ngốc manh, vẫn ngoan, nên nói chuyện đàng hoàng đi?

Đương nhiên, lúc này Hứa tiểu công trăm triệu lần không nghĩ tới, một tháng ngắn ngủn sau đó, học đệ này sẽ có chuyển biến hoa lệ, ầm ầm biến thân.

Còn có chuyện gì có thể làm cho người ta kinh hãi hơn so với tận mắt chứng kiến một con thỏ biến thành con khỉ?

Đáp án là, không có!

END 2.

___________

mình vẫn đang phân vân cách xưng hô =.= dù Mộ Mộ kém tuổi nhưng với tích cách của em thì chắc không dễ dàng anh-em ngọt xớt với người khác đâu nhể =.= nhưng mà lấy cái mức độ sùng bái *mù quáng* của em với Hứa tiểu công thì chắc anh-em được ha =))))) có nên đổi xưng hô từ chương sau không ??? Cho ý kiến giúp mình với :-< hình ảnh của Đức Mẹ :