Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 23: Hành trình tokyo. .




Tết Nguyên tiêu rất nhanh đã đến, tối hôm đó, Hứa gia tổ chức một buổi party nhỏ, tuy rằng khách mời đều là người một nhà, nhưng nhân số cũng không tính là ít.

Hạ Mộ một mình ở thư phòng lên mạng, cảm thấy có chút nhàm chán.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình bưng một đĩa hoa quả tiến vào.

Hạ Mộ đặt sách trong tay xuống, tội nghiệp nhìn Hứa Đình.

“Ngoan nào, những người hôm nay tới có chút phức tạp, em không thể đi ra.” Thái độ Hứa Đình rất kiên quyết.

“… Được rồi.” Hạ Mộ rầu rĩ không vui, dù thế nào cũng không vui vẻ nổi.

Xã hội đen chờ mong đã lâu đang tụ họp ngay dưới lầu, mình cư nhiên lại không trông thấy, cứ coi như biết Hứa Đình là vì muốn tốt cho mình, nhưng đó cũng là đủ loại thất vọng!

“Cái miệng cũng sắp dài ra giống con vịt rồi .” Hứa Đình buồn cười xoa xoa cậu, “Đi thôi, anh mang em ra ngoài xem pháo hoa, đêm nay quảng trường ven biển có biểu diễn.”

“Thật sao?” Hạ Mộ đầu tiên là tinh thần rung lên một cái, sau đó lại ủ rũ, “Anh không phải nói có người gần đây đang theo dõi chúng ta sao?”

“Cứ mặc bọn họ muốn theo sao thì tùy.” Hứa Đình hôn nhẹ lên trán cậu, “Không cần quan tâm.”

“Nhưng mà nhỡ đâu em bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ?” Hạ Mộ vẫn rất do dự, “Anh không phải đã nói, trước mắt không thể để cho nhà họ Vương biết quan hệ của chúng ta sao?”

“Che kín một chút là sẽ không sao rồi .” Hứa Đình kéo cậu đến phòng ngủ, “Mau thay quần áo đi, nếu không sẽ không kịp mở màn đâu .”

Thấy Hứa Đình nói khẳng định như vậy, Hạ tiểu thụ cũng không lo lắng nữa, sung sướng tung tăng đi mặc quần áo, theo hắn ra ngoài.

Quảng trường ven biển không xa, hai người ai cũng không muốn ngồi xe, vì thế tay trong tay chậm rãi tản bộ.

Đèn đường mờ vàng, Hạ Mộ mặc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ mũ che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ở bên ngoài, sạch sẽ xinh đẹp, Hứa Đình trông thấy cứ liên tục cảm khái, lão bà thật là đẹp, chỗ nào cũng đẹp!

Càng đi đến gần bờ biển, gió biển lại càng lớn, người cũng càng nhiều, Hứa Đình dắt Hạ Mộ, thật vất vả mới trèo lên được một khu bậc thềm cao cao hơi vắng vẻ chút.

Từng đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời xanh đen, đẹp đến không chân thật.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hứa Đình từ trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn, thật cẩn thận đeo lên ngón vô danh (áp út) của Hạ Mộ.

Đầu Hạ Mộ oanh một tiếng, có chút không kịp phản ứng, ngốc hồ hồ quay đầu nhìn hắn.

“Mẹ của anh cho anh, nói là phải sớm chút trói buộc lão bà.” Hứa Đình cười ôm lấy cậu, “Cũng được , chờ em thiết kế nhẫn kết hôn của chúng ta thật đẹp, sẽ thay thế cái này.”

Hạ Mộ đỏ mặt, anh ấy vừa nói… Kết hôn?

Vừa nghĩ tới có thể cả đời bên nhau, khóe miệng Hạ tiểu thụ liền nhịn không được cong lên lại cong lên, dù sao có khăn quàng che đậy, anh ấy cũng nhìn không thấy!

Nhìn thấy mặt mày Hạ Mộ cong cong, Hứa Đình sáp lại gần, hôn một cái xuống gương mặt cậu.

Bảo bối thật đáng yêu.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm mới, cảm xúc của mọi người đều rất HIGH, tuy rằng gió biển rất lạnh, nhưng mọi người đều luyến tiếc rời đi, vì thế cuộc vui này cho đến tận đêm khuya mới chậm rãi hạ xuống.

Hạ Mộ ngồi quá lâu có chút tê chân, đứng lên vịn vào Hứa Đình nhảy nhảy.

“Anh cõng em về nhé?” Hứa Đình đề nghị.

Mắt Hạ Mộ sáng lên, ra sức gật đầu.

Đãi ngộ VIP, đồ ngốc mới có thể không cần!

Hai người bị vây trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt thân mật ám muội, ngay cả không khí xung quanh đều trở nên tràn ngập tim hồng, tình cảm vô cùng.

Mà nửa giờ sau, mấy chục tấm hình cũng gửi đến hòm mail của Vương Tư Tiệp.

Dắt tay, đùa giỡn, ôm ấp, hôn môi, từng tấm so với từng tấm càng thêm ám muội.

“Người này rốt cuộc là ai!” Vương Tư Tiệp có chút không khống chế được, “Ngay cả mặt cũng chụp không rõ ràng lắm, các ngươi là đồ ngu sao?”

“Có Hứa thiếu gia ở đó, chúng tôi thật sự không dám đến quá gần.” Anh bạn Giáp thực ủy khuất.

“Hơn nữa Hứa thiếu gia cứ luôn ôm cô ta, chúng tôi cũng không thể nào chụp.” Anh bạn Ất liều lĩnh bổ sung.

“Mấy người cút ra ngoài cho tôi!” Vương Tư Tiệp nổi trận lôi đình, mình đã thích nam sinh kia năm năm, lại có thể trong vòng một đêm đã có người khác, lại nghĩ đến thời gian trước nghe thấy tin đồn có thai, lại càng tức giận đến thiếu chút nữa phát điên.



“Tư Tư?” Vương Vũ Hằng đẩy cửa phòng, “Con đang làm gì vậy?”

Vương Tư Tiệp dù bình thường rất tàn nhẫn, song rốt cuộc còn có chút thiên tính của con gái, lúc này thấy Vương Vũ Hằng hỏi, nhất thời trong lòng khó chịu, vừa khóc vừa nói, thật vất vả mới kể ra rõ ràng.

“Thích phải thì đi tranh thủ, trốn ở trong phòng khóc sướt mướt thì còn ra gì?” Vương Vũ Hằng nhíu mày, vươn tay rút tờ khăn giấy đưa cho cô.

Chẳng qua cũng phải nói, nếu Hứa Đình thực thành con rể của mình, cũng thật sự là một chuyện tốt.

“Nhưng mà hắn đã có bạn gái rồi .” Vương Tư Tiệp lòng tràn đầy ủy khuất.

“Có thì thế nào?” Vương Vũ Hằng không hề gì, “Con gái ba coi trọng hắn, đó là phúc khí của hắn.”

“Con đây nên làm như thế nào?” Vương Tư Tiệp hốc mắt đỏ bừng hỏi.

Vương Vũ Hằng nhíu mày, thấp giọng nói vài câu bên tai cô.

Vì thế ba ngày sau, Vương Tư Tiệp mặc thành thục nữ ngoan ngoãn, mang theo quà tặng đến Hứa gia thăm hỏi.

“Cháu là đến tìm Đình Đình a?” Mẹ Hứa không thích Vương Tư Tiệp, nhưng vẫn là rất có giáo dưỡng mời cô vào phòng khách, “Con cô đi vắng, nó và vợ đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng rồi.”

“Cái gì? !” Vương Tư Tiệp tức đến lệch cả mũi, vợ? Nhật Bản? Ngâm suối nước nóng?

Rốt cuộc là cái loại hồ ly tinh gì, lại có thể mê hoặc Hứa Đình thành như vậy?

Hạ ‘tiểu hồ ly’ ở trên máy bay hắt xì, vì thế rất oán niệm, nhất định có người đang mắng ta!

“Bị lạnh sao?” Hứa Đình hỏi cậu.

“Mới không có.” Hạ Mộ xoay trái xoay phải trên ghế, ngồi đau cả mông.

“Anh giúp em xoa xoa?” Hứa Đình cười xấu xa sáp đến gần.

Vì thế Hạ Mộ liền rất muốn cởi giày đập vào mặt hắn.

Máy bay ầm ầm đáp xuống sân bay Narita, hai người đứng ở trước băng chuyền chờ hành lý, dẫn tới một số lớn tiểu nữ sinh líu ríu len lén vây quanh xem. (a người quen =]]]]]])

Hứa Đình nghe không hiểu ra sao cả, nhưng Hạ Mộ lại ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.

Sao đang che mặt liền bắt đầu nói này nọ… Chẳng lẽ thuộc tính của mình rõ ràng như vậy, như thế nào liếc mắt một cái đã bị người ta nhìn ra là thụ! Còn có, căn bản là chưa làm được không!

“Em làm sao vậy?” Hứa Đình không rõ nội tình, sờ sờ trán cậu, “Sao mặt đỏ như vậy?”

Đám tiểu nữ sinh vậy xem kích động lệ rơi lã chã, tuy rằng nghe không hiểu bọn hắn đang nói gì, nhưng mà… Tiểu công thật sự rất đẹp trai rất ôn nhu nha!

“Anh đừng chạm vào em.” Hạ Mộ né tránh tay hắn, xấu hổ hận không thể chui xuống lòng đất.

Thật vất vả đợi cho hành lý đi ra, Hạ Mộ kéo vali lắc lư bỏ chạy, đầu óc Hứa Đình mờ mịt, vội vàng chạy theo sau cậu.

Tiểu nữ sinh nắm tay thét chói tai, hảo biệt nữu tiểu thụ, hảo một màn tình cảm nha!

“Mộ Mộ.” Hứa Đình kéo lấy cậu ở cửa trạm xe, “Tiểu tổ tông, chồng em là anh đây không biết nói tiếng Nhật, em chạy rồi anh làm sao bây giờ?”

“Lại nói hưu nói vượn.” Hạ Mộ xoa xoa hai má nóng bỏng, “Không phải nói có bạn bè tới đón sao?”

“Có người đón thì em có thể bỏ lại anh mà chạy mất a?” Hứa Đình trừng mắt.

“… Lười nói với anh.” Hạ Mộ nhăn mũi làm mặt quỷ với hắn, nếu để cho anh biết mấy cô nữ sinh này đang nói cái gì, nhất định sẽ lại cười mình! Mới không ngốc đến chủ động nói cho anh ấy biết.

Hứa Đình buồn cười, đưa tay bóp mũi cậu, vật nhỏ.

Hai người ở trạm xe đợi nửa giờ, một chiếc xe mới đậu ở trước mặt.

“Xin lỗi xin lỗi, đến muộn rồi.” Một người con trai từ trên xe đi xuống, nhìn qua đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình rất cao, mặt mày nếu tách ra rất ôn hòa, nhưng hợp cùng một chỗ, lại tự dưng liền có chút hơi thở lạnh thấu xương.

Hạ Mộ ra sức nhìn chằm chằm y, cảm thấy có chút quen mắt.

“Tên này là anh họ của Lâm Kỳ, tên Lâm Tiêu.” Hứa Đình giới thiệu.

“… Chào anh họ.” Hạ Mộ ý thức mình thất lễ, vì thế nhanh chóng chào hỏi.

Lâm Tiêu đánh giá Hạ Mộ một chút, vui rồi, sao lại xinh đẹp thành như vậy, vốn cho là em trai của mình đủ đẹp rồi, không nghĩ tới người này còn muốn tinh xảo hơn, thảo nào Hứa Đình thích muốn chết muốn sống.

“Nông cạn.” Hứa Đình cùng Lâm Tiêu là bạn bè, đương nhiên biết rõ ý nghĩ và thói quen của y.

Người này tuy rằng là anh em họ với Lâm Kỳ, lại một chút tương tự cũng không có, Lâm Kỳ từ nhỏ chính là bé con ngoan ngoãn, coi như tức giận cũng sẽ không có cảm xúc quá kịch liệt, một ngày hơn phân nửa thời gian đều cười híp mắt, ai nhìn cũng thích, Lâm Tiêu lại không giống vậy, tuy rằng bộ dạng có đủ toàn bộ ngũ quan tinh xảo của Lâm gia, nhưng tính cách lại như là ăn phải thuốc nổ, hơi không vừa mắt chút liền vỗ bàn chửi mắng, một chút mặt mũi cũng sẽ không lưu lại cho người khác, thường xuyên chọc tức Lâm lão thái gia đầu choáng mắt hoa, gặp người liền kể có một thằng cháu nghiệp chướng như vậy, mình nhất định sẽ sống ít đi mười năm!

“Ừ ừ ừ, tôi nông cạn, cậu thì da dày.” Lâm Tiêu vừa cùng hắn tranh cãi, vừa mở cửa xe, “Đi thôi, trước đến khách sạn.”

Hạ Mộ trước khi lên máy bay bị mẹ Hứa uy một cái bánh gạo nếp lót dạ, trong bụng luôn không thoải mái, lại có chút say máy bay, vì thế vừa lên xe liền nằm lên đùi Hứa Đình.

Hứa Đình lấy trong túi xách ra một lọ tinh dầu, đổ vào tay giúp cậu xoa huyệt thái dương.

Mùi bạc hà tràn ngập khoang xe, Lâm Tiêu vừa lái xe vừa sụp đổ, mười năm bạn bè, cậu không biết lão tử vô cùng chịu không nổi loại mùi hương này sao? !

Sau khi từ sân bay đến Tokyo, sắc trời đã hơi hơi trở tối, thân thể Hạ Mộ không thoải mái, Hứa Đình tự nhiên không có tâm tình cùng Lâm Tiêu đi uống rượu, một cước trực tiếp đá y ra cửa khách sạn.

Lâm Tiêu ở ngoài cửa dựng thẳng ngón giữa, làm bạn thân kiểu này, thật đúng là cái CMN!

Hạ Mộ đơn giản tắm rửa một cái, sau đó liền phờ phạc lên giường, ủ rũ chui vào trong chăn lớn.

“Bác sĩ đã hẹn trước ba ngày sau, chúng ta ngày mai đi ngâm nước nóng được không?” Hứa Đình ngồi ở bên cạnh cậu, vừa lau tóc vừa hỏi.

“Được.” Hạ Mộ gật đầu, nằm sấp trên giường lục lục trong túi xách của mình, mò ra một cuốn sổ ghi chép, “Em có tra lịch trình du lịch rồi, ngâm suối nước nóng xong, em mang anh đi ăn đồ ăn ngon!”

Hứa Đình đối du lịch vô cảm, bạn bè lại nhiều, bởi vậy mặc kệ đến thành phố nào, tựa hồ cũng là một nhóm lớn người ăn ăn uống uống là xong rồi, lúc thật sự muốn vui chơi thì tìm hướng dẫn du lịch, cho nên đối với loại lịch trình du lịch này, đời này vẫn là lần đầu tiên thấy.

Tò mò sáp qua lật lật, phát hiện bên trên đều là chữ nhỏ rất đẹp, nghiêm nghiêm túc túc ghi chép nhà hàng nào có đồ ăn ngon, chiêu bài đồ ăn là cái gì, ngẫu nhiên còn có thể vẽ một hai cái chibi rất đáng yêu.

“Trời ạ, ghi chép của em cũng quá đáng yêu đi.” Hứa Đình yêu thích không buông tay, “Bảo bối à, tặng cho anh làm quà đi.”

“Chính là một cuốn sổ ghi chép đã dùng qua , anh muốn nó làm gì?” Hạ Mộ buồn cười nhìn hắn.

Hứa Đình tiếp tục lật giở nhìn nhìn, phát hiện Hạ Mộ tựa hồ có thói quen tiện tay ghi chép này nọ.

Nào là những chi tiết nhỏ hai người cùng nhau trải qua, có cái ngay cả mình cũng đã quên, thế nhưng cậu lại toàn bộ dùng ngòi bút đơn giản vẽ ra, từng tờ một lật đi, chỉ cảm thấy cả trái tim đều bị ấm áp bao phủ.

Đợi cho rốt cục xem hết tất cả mọi thứ, mới phát hiện Hạ Mộ đã muốn chui vào trong chăn ngủ, khóe miệng hơi hơi mở, như là một con thú nhỏ vô tội.

Hứa Đình tiến đến gần, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn trên trán cậu.

Ngủ ngon.