Học Viện AT

Chương 5: Tôi sẽ đợi bạn, đừng quan tâm đến tôi




sáng nay đi học, nó thấy Khang thì lơ qua chỗ khác, Khang cũng thấy có gì đó hơi lạ nhưng thái độ của Băng như vậy là có ý gì?mặc kệ nó có ý gì dù sao Khang cũng không quan tâm nhưng sao trong lòng lại khó chịu, cảm giác này là gì?

H ăn trưa, Thiên Băng cầm khay đồ ăn của mình tới một bàn trống để đợi Yến nhưng lần này nó đã rút kinh nghiệm nhìn trước ngó sau rồi mới dám ngồi xuống, nó đang suy nghĩ về người hôm qua đã cứu nó nếu gặp lại nhất định nó phải hậu tạ người đó.

Bổng Khang ở đâu xuất hiện ngồi đối diện nó, như đã nói nó nên tránh xa Khang càng xa càng tốt, nó liền cầm khay đồ ăn đi chỗ khác thì Khang níu tay lại:

-sao lại đi, tôi ngồi đây không được sao?

Băng nhìn thẳng vào Khang đôi môi cất lên những lời nói lạnh lùng

-bởi vì tôi không thích nhìn thấy bạn.

Khang hơi khó hiểu

-cô ghét tôi sao?.

-ừ.

Khang đột nhiên không còn vẻ mặt lạnh lùng như ngày nào nữa, nhưng nếu Thiên Băng đã nói vậy thì Khang cũng không còn gì để nói.

Khang vừa đi thì Mạc Thanh lại đến đứng sát bên nó, vẫn là điệu cười nham hiểm đó

-vừa rồi mày biểu hiện tốt lắm, có vẻ như mày đã biết sợ rồi nhỉ

Băng không quan tâm về bọn họ với lại nó làm như vậy không phải là vì sợ Mạc Thanh nên nó chẳng quan tâm gì đến lời cô ta nói cả mặc kê cô ta, Băng vẫn ăn tiếp phần cơm của mình

Lát sau Yến tới,

-bạn làm gì mà lâu vậy?

-à mình mới đi vệ sinh thôi, nãy h có ai bắt nạt bạn không nói mình nghe mình sẽ cho người đó biết tay

-bạn tưởng mình dễ ăn hiếp sao chỉ có bạn mới ăn hiếp mình thì có.

Tan học, Yến bắt một chiếc taxi đi đâu đó trên tay cầm một hộp cơm trông cứ như đi thăm người bênh. Chiếc taxi dừng trước một căn biệt thự to lớn nhìn sơ qua là biết chủ của căn biet thự này rất giàu có, Yến nhấn chuông, cánh cổng tự động mở ra, Yến bước vào trong nhà thì người hầu trong đó cuối chào giống như một vị khách quen thuộc:

-chào tiểu thư, tiểu thư lại đến thăm cậu chủ sao?

Yến mỉm cười

-ừ tại hôm nay em thấy Lâm không đi học cậu ấy không khỏe sao?

-dạ tiểu thư, tối qua hình như cậu chủ đánh nhau với ai đó thì phải

Mặt Yén khẽ chau lại

-đánh nhau sao?vậy cậu ấy có bị sao không?

-tôi không biết nữa hay là tiểu thư lên xem sao đi

Bước lên phòng Lâm, thấy cữa không khóa nên Yến vội vào mà không gõ cứa, Yến tiến lại gần một người con trai lưng trần đang nằm trên giường và ở vùng bụng có một vết thương được băng bó rất sơ xài, Yến lại gần hơn chạm vào vết thương kia lòng chợt buồn man mác.

Như vậy là mọi suy đoán của Yến đều đúng, tối qua người đã cứu Thiên Băng chính là Lâm nhưng vì sao chứ chẳng lẽ là vì Lâm có thù với 2 tên côn đồ đó thật hay là vì một lí do nào khác.

Nhưng giờ thắc mắc đó không còn quan trọng nữa bởi vì vết thương của Lâm đang gỉ máu, Yén vội đặt hộp cơm lên bàn rồi đi tìm đồ cầm máu băng bó lại vết thương cho Lâm

Yến cẩn thận nhẹ nhàng từng chút cứ như rằng chỉ cần Yến mạnh tay thì người con trai kia sẽ đau.

Nhưng rồi một bàn tay khẽ hất nhẹ tay Yến ra khỏi cơ thể mình, người con trai mở nhẹ mắt

Yến vội nhìn nét mặt người con trai đó

-mình làm bạn đau sao? Mình xin lỗi nhưng chỉ một chút nữa thôi mình sắp xong rồi

Người con trai hất tay Yến ra không phải vì cảm thấy đau mà là vì không muốn người con gái trước mặt mình đối xử tốt với mình nữa.

-không, mình không đau

Trong giọng nói của người con trai đó có chút đau đớn vì vết thương kia, cứ mỗi lần Lâm buông lời là vết thương kia lại gỉ máu.

-bạn có thể im lặng để mình băng bó cho bạn được không? Một chút nữa thôi

Lâm im lặng

Xong xui, Yến đứng dậy đi đến bàn lấy thức ăn mà nó đã chuẩn bị sẵn cho Lâm

-mình đem cơm đến cho bạn đây chắc là sáng giờ bạn chưa ăn gì đúng không?

Lâm khẽ lắc đầu

-mình không đói

Lời nói vẫn lạnh nhạt như ngày nào và khi nói Lâm còn chẳng nhìn Yến.

-ờ vậy mình để đây nhé, khi nào đói thì bạn ăn.

Lâm không nói gì đứng dậy đi đến chỗ Yén, Lâm tiến tới càng ngày càng gần làm tim Yến có hơi loạn rồi Lâm đưa tay nâng cầm Yến lên, ở khoảng cách như thế này làm cho Yến cảm thấy vô cùng bình yên nhưng sự bình yên vụt biến mất khi Lâm buông lời nói:

- sau này bạn đừng tốt với mình như vậy nữa nhé, mình sẽ cảm thấy có lỗi khi nhận quá nhiều từ bạn mình thật sự không thích bạn

Những giọt nước mắt rơi từ từ trên gò má Yến khi nghe những lời này từ Lâm nhưng không sao nó đã quen rồi, nó đã quen với sự lạnh nhạt đó, nó vội gạt đi nước mắt và nói:

-không sao mình sẽ chờ, mình tin sẽ có ngày bạn thích mình thôi dù là bao lâu mình vẫn chờ, bạn không cần để ý đến mình

Lâm cảm thấy mình thật xấu xa nhưng cảm xúc vẫn là cảm xúc Lâm không thể tự dối mình chấp nhận tình cảm của Yến như vậy chỉ làm khổ Yến thôi.

….………….

Trong một góc tối có hai người đàn ông đang nói chuyện với một cô gái, bỗng cô gái tát một trong số họ và nói:

-đồ vô dụng! Có tí chuyện cũng làm không xong

-nhưng thưa tiểu thư không phải tại chúng tôi mà tại cái thằng nào tự nhiên xuất hiện và cứu con nhỏ đó

Ánh mắt Mạc Thanh nghi hoặc

-người cứu nó là Hồ Nguyên Khang sao?

Tên kia vội phản bác

-không phải chúng tôi chắc chắn đó không phải Khang

-đúng vậy đó tiểu thư, chúng tôi biết mặt cậu chủ Nguyên Khang mà. tên còn lại hùa theo

-đủ rồi, tiền đây cầm rồi biến đi

Hai tên đó vội cầm lấy tiền rồi đi khỏi.(con Mạc Thanh này thật là độc ác)

Từ lúc nói chuyện với Băng vào bữa trưa đó Khang lúc nào cũng buồn bã mặc dù miệng thì nói không quan tâm nữa nhưng sâu trong lòng Khang vẫn rất quan tâm, không thể chịu nỗi nữa

Khang bắt taxi đến nhà Lưu Diệp để tìm Thiên Băng (bởi vì hôm nay là chủ nhật nên không đi học). Đến nhà, Khang nhấn chuông và Lưu Diệp nhìn ra ngoài biết là Khang đến nên vội ra ngoài mở cữa.

-bạn đến có việc gì không, mau vô nhà đi. Lưu Diệp vui mừng hỏi giống như hiếu khách lắm

-không cần đâu, mình đến để tìm Nhi thôi, Băng có nhà không?

Câu hỏi này của Khang như tạt luôn gáo nước lạnh vào mặt Lưu Diệp vậy, nụ cười trên môi lúc nãy của nó dập tắt hẳn

-mình không biết nó đi đâu rồi đó

-À, vậy bạn có số điện thoại Thiên Băng không cho mình đi mình cần gặp Băng ngay bây giờ”

Lưu Diệp tức tối liền nói:”cần gấp lắm sao nhưng mà tiếc thật con nhỏ nghèo nàn đó làm sao mà có điện thoại được” nó vừa trả lời trong lòng vừa nghĩ “có cũng không cho”

Nghe vậy nhưng Khang vẫn không bỏ cuộc, đầu Khang chợt lóe lên một ý

-À vậy thôi, bạn có thể cho mình mượn điện thoại một lát được không?

Lưu Diệp nghiêng đầu khó hiểu

-để làm gì?

-vì mình muốn có số điện thoại của bạn thôi. Khang nói dối không biết ngượng

Lưu Diệp mừng rỡ đưa điện thoại cho Khang liền (đồ mê trai). cầm điện thoại của Lưu Diệp, Khang vội vô danh bạ tìm số điện thoại của Yến rồi vội đọc thuộc sau đó trả lại Hoàng Anh

-camon bạn, mình đi đây

Lưu Diệp vẫy tay tạm biệt Khang trong lòng mừng thầm

Khang cảm thấy đẹp trai, thông minh có lợi thật:D:D. Khang gọi cho Yến, Yến nghe máy

-alo, ai vậy. Yến trả lời

-là mình Khang đây, Thiên Băng có đang ở chỗ bạn không?

Yến ngạc nhiên

-là Khang sao, nhưng sao bạn biết số điện thoại của mình?

Tự nhiên Khang lại nổi nóng quát lên

-bạn trả lời nhanh lên, Băng đang ở đâu?

Yến giật mình:”à ở chỗ làm thêm để mình gửi địa chỉ qua cho bạn”