Hòe Thụ Lý

Chương 10: Hung án đầu tiên




Sắc trời vẫn như được phủ một lớp bụi mênh mông xưa cũ. Mây đen cứ tụ lại đầy u ám nhưng lại chẳng mưa nổi 1 giọt nào. Chuông gió của Trần gia dưới lầu 1 đang kêu đinh đang, như báo là đại kế hoạch sắp thành công rồi. Ko dám ồn ả, Chu Hà Sinh ngày ngày đều thấy dân xung quanh đó đang dỏng mắt lên đợi, mài răng luyện mõ, sẵn sàn đón tiếp. Còn Cố Viễn Thần thì ngoài chuyện xuống lầu lấy báo ra, thì hầu như chẳng bước ra khỏi cửa bao giờ cả

Cứ như vậy cho dến 1 buỗi trưa muộn đầy nóng nực. Mẹ của Nha Nha dưới lầu 1 đang trong phòng bếp làm cơm. Nồi cơm đang sôi bốc khói trên bếp, chị với tay lấy củ hành tím, nhanh chóng cắt ra thành từng miếng nhỏ như cánh hoa.

Hôm nay, ba của Nha Nha sẽ tan sở trễ. Con gái bảo bối của bọn họ hiện đang chơi đùa ở ngoài sân. Bỗng mẹ của Nha Nha nghe được âm thanh lao xao truyền vào cửa sổ nhà bếp đang rộng mở. Hình như là nói: “Chị ơi, đợi em chơi với.” “Em cũng muốn chạy thật nhanh, thật nhanh”….. Tiếp theo là 1 tràng cười khanh khách vang lên.

Mẹ của Nha Nha nghĩ thầm chắc là chị gì đó vẫn thường xuyên đến chơi với con mình, nên cũng yên tâm. Chị nói vọng ra ngoài của số: “Nha Nha, đừng chạy xa quá nha con!” rồi nghe được âm thanh giòn tan của bé trả lời lại. Sau đó lại tiếp tục với bữa cơm đang nấu dỡ.

Lúc này, ở lầu 3 bà Du đang chuẩn bị phơi quần áo. Ngẩng đầu nhìn lên lầu trên. Thấy mấy bông hoa lục anh ko có dấu hiệu gì là sẽ được tưới thì cũng an tâm đôi chút.

Tay già run rẩy phơi mấy tấm trải giường còn đang ướt nước, nhỏ xuống từng giọt. Đôi mắt đã kèm nhèm nhìn qua khoảng không mịt mờ, nhưng vẫn thấy rõ đám cỏ dưới lầu đang động đậy, có bóng người màu lam. Là bé Nha Nha mà, sao chạy mau thế kia. Trẻ con cứ vui vẽ líu lo như chim én ấy. Tay phải của bé giơ về phía trước như đang bị ai dẫn đi. Bà Du bỗng giật mình ngay ngay lập tức. Rõ ràng là ko có ai cả.

Chắc là trò chơi mới gì đây? Bà Du nhìn lại lần nữa rồi tự cười một mình. Tội nghiệp, đứa bé này cả ngày chẳng có lấy 1 người chơi cùng, thật sự cũng rất cô đơn mà.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng nước trong nhà v ệ sinh rồi âm thanh từ từ đi ra. Bà Du bỗng nhiên nhớ đến, quay người lại nói: “Con àh, hay là mang chỗ rác ngay cửa vứt đi. Trong đó có ruột cá hồi sáng, giờ đã chiều rồi làm ruồi nhặng bu quá trời kìa.”

Du Lộ Cương cũng rất vui vẽ dạ 1 tiếng, xong liền xách mấy túi rác, mang dép lê, bước ra ngoài.

1 tiếng xèo vang ra từ phòng bếp. Mẹ của Nha Nha đang cho rau vào dầu nóng để xào lên. Để được ngon hơn chị còn cho hành vào trước nữa kia.

Chị quay người, dùng tay che đi âm thanh đang vang vọng. Trong không gian vang lên tiếng chuông gió lanh lảnh như xoáy sâu vào não người. Mẹ của Nha Nha xoa xoa thái dương, mũi đã bắt đầu ngửi được mùi rau xào thật ngon lành, liền lấy ra 1 cái đĩa chuẩn bị 1 bữa ăn thật tươm tất.

Bỗng nhiên, cảm thấy lưng đau như gẫy ra, mồ hôi cứ thế mà đầm đìa trước trán. Thật khó chịu làm sao. Lòng ko hiểu sao cứ bất an, tim ko ngừng đập phình phịch tưởng chừng có thể nhảy ra khỏi lòng ngực đi được.

Chị ko còn chút sức lực nào nữa mà dựa vào bức tường trắng sau lưng. Mồ hôi cứ ra đầm đìa, một cơn ớn lạnh chạy khắp cả người. Ngẩng đầu nhìn trời đang chập choạng ngoài kia, gió ko hiểu sao cứ ù ù thổi qua tai. Chị bỗng cố lấy lại tinh thần mà gọi: “Nha Nha, về nhà đi con.”

Ùn ụt, chỉ có tiếng nước đang sôi trong bếp.

Du Lộ Cương tay cầm túi rác, vừa mới bước ra khỏi lầu thì nghe được mẹ của Nha Nha đang hét toáng lên trong nhà. Vô thức, anh quay đầu nhìn sơ 1 lượt. Xa xa ngoài cửa sổ của lầu 1 có 1 cây hòe mọc trên 1 bãi đất trống. Nha Nha đang quay lưng lại với mình. Bé cứ đứng đó, im lặng và bất động.

“Nha Nha, về nhà đi con!”

Lại nghe tiếng hét lớn kia. Nha Nha vẫn ko có phản ứng gì cả.  Du Lộ Cương cũng đứng ngay nơi đó. Ko khí có phần ám muội. Trên bầu trời mây đen cứ từng đám từng đám tụ lại. Nha Nha đang mặc 1 cái đầm màu lam, trên đầu còn cài 1 cái nơ bướm cùng màu, nhìn thật hài hòa. Bỗng nhiên, thân thể bé lại đong đưa theo gió.

Anh cảm thấy buồn cười, bé con này chơi cái gì ko chơi lại chọn ngay trò giả làm tượng gỗ. Nện chân bước đến, càng gần thì càng cảm thấy tư thế kia thật kỳ lạ, thật ko biết diễn tả ra sao nữa. Du Lộ Cương đến gần sát bên bé, cười ha hả mà nói: “Nha Nha, mẹ con gọi kìa, sao ko đáp lại thế…..” Xong lại vương tay đặt lên bả vai của bé.

Gió mạnh bỗng ù ù thổi qua, lộ ra mặt trời đỏ ối chốn chân trời. Ánh sáng cứ yếu ớt chiếu xuống chập choạng như tia chớp. Du Lộ Cương, vỗ vỗ vai, bỗng cảm thấy người trước mặt nhẹ tựa lông vũ, thật giống như 1 con búp bê vải được kéo dây qua vậy.

“Nha…” Du Lộ Cương bỗng dừng hẳn lại nụ cười. Anh mở to mắt nhìn cổ của Nha Nha, nơi anh vừa vỗ tay vào cũng đang ứa máu đỏ bầm. Một sợi dây màu bạc đang cắt sâu vào cổ, vết thương rách toạt đến tận miệng, máu cũng vì thế mà đổ xối xả xuống.

“A! Chết…..Có người chết!” Dù có to gan đến đâu, thì Du Lộ Cương cuối cùng cũng ko thể chịu nổi mà hét lên thất thanh. Túi rác trong tay cũng rơi ngay xuống đất, máu đỏ bầm cùng với ruột cá cứ trộn lẫn với nhau. Ruồi nhặng cũng theo đó mà từ từ vây lấy.