Hội Chứng Sợ Yêu - Luyến Ái Sợ Hãi Chứng

Chương 7: Theo đuổi




Từ rung động đến bất hòa rồi thừa nhận, tuy Nghiêm Thừa vẫn muốn trốn tránh, nhưng vô pháp khống chế tâm ý của mình, rốt cuộc áp lực không chịu nổi. Là người cực kỳ khuôn phép, sau khi Nghiêm Thừa cuối cùng cũng xác định được tình cảm của mình, chuyện đầu tiên cậu làm, chính là mở quyển sổ kế hoạch của cậu ra.

Từ giờ trở đi, mục tiêu của cậu chỉ có một, cậu muốn cùng một chỗ với Kỳ Tích.

Đầu tiên, hiện tại Kỳ Tích chưa có người yêu là có thể xác định được, nhưng tính hướng của Kỳ Tích thì Nghiêm Thừa không chắc chắn lắm. Hơn hai mươi mấy năm, Nghiêm Thừa đối với tính hướng của mình không có hứng thú, đến bây giờ cậu cũng cho rằng cậu chỉ đơn giản yêu Kỳ Tích chứ không phải là thích nam nhân. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ muốn ép buộc Kỳ Tích chấp nhận tình cảm của mình. Cho nên nhận định rõ ràng tính hướng của Kỳ Tích là rất trọng yếu.

Lúc này, người bạn hữu dụng nên lên sân khấu.

“Tính hướng của Kỳ Tích?” Diệp Dật Vân la lối um sùm bên kia điện thoại, “Thái Đấu cậu làm thiệt hả?”

“Ân,” Sau khi Nghiêm Thừa nhận định được sự tình liền không còn do dự, “Tôi quả thật thích anh ta.”

“Ách…” Mặc dù chính y đã từng đặt giả thiết, Diệp Dật Vân vẫn bị chấn động dữ dội, “Thái Đấu, cậu thật sự biết thích một người là cảm giác gì hả? Trong đó không có hiểu lầm nào đi.”

“Tuy tôi chưa từng yêu, nhưng cũng không phải thằng ngốc!”

“Được nha,” Diệp Dật Vân nghi hoặc nói, “Nhưng Kỳ Tích mà bạn của Hạ Thiên, cậu hỏi tôi làm gì?”

“Không phải hai tên biến thái cậu cùng Chu Lẫm đều đem từng người bạn của Hạ Thiên điều tra kỹ càng sao,” Nghiêm Thừa bất đắc dĩ nói, “Chuyện này tôi không muốn để người khác biết.”

“Cậu muốn giết sống tôi a, Thái Đấu!” Chuyện động trời như vậy lại không thể tám với ai, Diệp Dật Vân nhất thời ủ rũ.

Nghiêm Thừa khẽ nhếch môi, nén tiếu ý lại: “Hảo hảo hưởng thụ!”

“Xem như tôi sợ cậu,” Diệp Dật Vân ỉu xìu nói, “Thời đại học hình như Kỳ Tích có từng cùng một học trưởng kết giao qua, Thái Đấu cậu yên tâm mạnh dạn hành động đi. Tôi ủng hộ tinh thần cậu, cần ‘kế hoạch C khẩn cấp’ không?”

“Cảm ơn, tạm thời vẫn chưa cần.”

Tiếp theo là phân tích như thế nào mới có thể cùng một chỗ với Kỳ Tích được, với Nghiêm Thừa mà nói đây là một nan đề khổng lồ.

Khi Nghiêm Thừa chưa thích Kỳ Tích, Kỳ Tích đối Nghiêm Thừa mà nói cũng đã là một người bạn quan trọng lại đặc biệt. Quan trọng bởi vì Kỳ Tích cùng đám bạn ăn hại kia của Nghiêm Thừa hoàn toàn bất đồng, lúc ở cùng anh ta vui vẻ như gió mát thổi qua, anh ta biết lắng nghe và an ủi, là một người bạn duy nhất dễ dàng làm Nghiêm Thừa tâm sự tất cả. Đặc biệt bởi Kỳ Tích là đối tượng Nghiêm Thừa chán ghét, hơn nữa đối với cậu lại có sức hấp dẫn cường đại. Nhưng sau khi hiểu nhau, Nghiêm Thừa phát hiện suy nghĩ của cả hai rất trùng hợp, bất luận là đọc sách hay âm nhạc đều ăn ý. Hơn nữa nhờ Kỳ Tích ‘giựt dây’ mà Nghiêm Thừa tìm thêm sở thích mới, trừ bỏ công việc của Nghiêm Thừa, còn mọi lĩnh vực khác đều đều có sự tham dự của Kỳ Tích, đây là chuyện mà những người bạn khác không thể so được.

Nhưng vị trí của cậu trong lòng Kỳ Tích như thế nào, Nghiêm Thừa không biết, cũng không dám tùy tiện phán đoán. Ba chữ ‘bạn chính thức’ xé nát niềm tin của cậu, xem ra ‘bạn chính thức’ chỉ biểu thị cho một người bạn bình thường.

Ít nhất, cậu muốn trở thành người quan trọng của anh ta, muốn chiếm một vị trí nhỏ trong lòng anh. Bắt đầu là bạn bè, từ từ thâm nhập vào tim anh ta. Đây là kế hoạch tạm thời của Nghiêm Thừa.

Như thế nào mới có thể được Kỳ Tích chậm rãi tiếp nhận? Dựa vào tình huống trước mắt, bọn họ phải ‘nối lại tình xưa’.

Khi Kỳ Tích lại thấy Nghiêm Thừa vào chiều thứ bảy có chút sửng sốt, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh tượng Nghiêm Thừa đứng trước thư viện chờ anh tan tầm mấy tháng trước. Lúc này đây, khuôn mặt khiếm khuyết biểu tình tuy không mỉm cười, nhưng đôi mắt lại toát nét nhu hòa với anh. Người này rốt cục đã hoàn toàn cởi bỏ vỏ bọc cứng rắn với anh.

“Kỳ Tích, đã lâu không gặp.”

“Nghiêm Thừa, chúng ta mới gặp nhau tuần trước thôi.”

Nghiêm Thừa nở nụ cười, lúc này không còn thói quen mím môi nữa: “Có lẽ phải nói ‘Thư viện, đã lâu không gặp’.”

Sau mấy cuối tiền liên tiếp đột nhiên không đến, Kỳ Tích giới thiệu cho Nghiêm Thừa quyển sách mà nửa tháng trước đã giới thiệu. Hai người ăn ý giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì, nửa tháng lạnh nhạt cùng trốn tránh đến đây là chấm dứt.

Nhưng có một cái gì đó cũng đã thay đổi.

Theo tính cách của Nghiêm Thừa, cậu hẳn càng quan tâm, đối xửa với Kỳ Tích càng tốt hơn. Cậu bắt đầu để ý sự vật mà Kỳ Tích thích, trong lúc nói chuyện cùng nhau những chi tiết nhỏ trong câu nói cũng bị cậu sắc bén nắm giữ. Cậu càng muốn hiểu thêm về người này, những quyển sách, tác giả, âm nhạc, diễn viên, màu sách, kiểu người… mà anh ta thích. Không gì mà Nghiêm Thừa không muốn biết. Cậu càng biết nhiều, càng phù hợp với tâm ý Nghiêm Thừa hơn.

Nghiêm Thừa chưa bao giờ nghĩ mình có thể giống như vậy, cho dù chỉ là một bên tình nguyện yêu đơn phương, cậu cũng có vô số phiền não cùng lo âu. Trừ bỏ hoàn thành những mục trong sổ kế hoạch một cách nghiêm ngặt, thời gian cậu ngẩn người đều chỉ nhớ đến một người. ‘When you are old’ được cậu ngâm nga, ‘Dedication’ và ‘Giấc mơ tình yêu’ được cậu mở đi mở lại. Chỉ cần là cùng sở thích với Kỳ Tích, cậu đều có thể làm không biết mệt. Cậu giống như một thiếu niên đang tuổi dậy thì, đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt của mình, hơn nữa giống y như cậu đã dự đoán, cậu hoàn toàn không tự chủ mà chìm trong cơn lốc xoáy tình yêu.

Duyên phận bất ngờ, bị hấp dẫn. Chưng từng nghĩ đến muốn yêu ai đó, nhưng tình yêu là bản năng.

Hành động vụng về ngốc nghếch của Nghiêm Thừa khiến Kỳ Tích có chút dở khóc dở cười, rồi lại vô pháp từ chối trực tiếp. Có khi là đột nhiên nhét vào tay viên kẹo bạc hà; có khi là vé mời nhạc hội; có khi là mua trà, quả thực là nơi tập trung của tất cả các quốc gia có trồng trà; một lần anh thậm chí nhận được mứt bưởi Nghiêm Thừa tự tay làm. Kỳ Tích thầm thấy may mắn là Nghiêm Thừa không học theo cách nhắn tin, mỗi ngày sáng tối gì đều ân cần hỏi thăm hoặc nhắc nhở sự thay đổi nhiệt độ.

Tuy ‘chiêu’ của Nghiêm Thừa làm người ta liếc mắt liền biết là đang lấy lòng, nhưng mỗi lần đều tỉ mỉ hợp thời hợp lúc. Kỳ Tích không thích ngọt, nhưng rất thích kẹo bạc hà, Kỳ Tích không thích nhận vé mời trực tiếp, nhưng nhẹ nhàng mời mà có thể hẹn giờ thì được, Kỳ Tích thích hồng trà không chỉ giới hạn trong trà Trung Hoa… Những lần sau đó, Kỳ Tích thậm chí còn phát hiện những chai nước khoáng Nghiêm Thừa đưa anh đều là loại anh thích.

Con người dùng vẻ ngoài vô vị để tự bảo vệ, quả thật có tính cách thập phần sâu sắc. Bất luận ngoài miệng cậu ta có cố gắng phản đối ra sao, trong suy nghĩ tự cho mình bạc tình thế nào, từng hành động lại kiềm chế tình cảm của mình thế nào, nhưng bên trong cậu ta vẫn là người ôn nhu. Một con người thật sự ôn nhu.

Chính vì như thế, càng ngày Kỳ Tích càng cảm thấy tình huống đã gần như triệt để vượt ngoài tầm kiểm soát.

“Nói thử cậu làm sao mà đặt được vị trí này của nhà hàng?” Kỳ Tích nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thừa, gió núi đêm thổi bay tóc anh.

Nghiêm Thừa muốn vươn tay vuốt tóc giúp anh, nhưng thực tế cậu chỉ có thể kiềm chế ngón tay mình: “Tôi có cách của mình.”

Đây là một nhà hàng có phòng riêng ở rìa núi cách nội thành không xa, vì để đảm bảo chất lượng món ăn, mỗi ngày chỉ nhận đặt chỗ trước. Vì tiếng tăm rất tốt, hơn nữa vị trí có thể ngắm đèn từ nội thành không xa, có thể coi như rất khó để đặt được chỗ trong nhà hàng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi

Hiện giờ bọn họ đang đứng bên ngoài phòng ăn sát rìa núi, thoạt nhìn ánh đèn từ thành phố giống như bức tranh thu nhỏ khi còn bé đã được nhìn thấy, vừa đẹp lại có chút hư ảo. Gió núi mang tiếng nhạc mơ hồ truyền ra từ phòng ăn thổi đi, giờ đây chỉ vang lên tiếng hai người họ nói chuyện.

“Kỳ thật so với đèn thành phố, tôi lại thích sao hơn, quả nhiên chỉ có rời xa thành phố mới có thể ngắm được sao trên trời.” Kỳ Tích ngẩng cao đầu như một đứa trẻ. Thời tiết đã chuyển sang lập đông, sao không chi chít như trời hè, nhưng lại càng có vẻ sáng tỏ, xa vời.

Nghiêm Thừa không trả lời, chỉ đơn thuần ngắm người cao hứng kia, thầm đắc ý mình làm chơi xơi thiệt.

“Tuy sao mùa đông không bao la như giữa hè, nhưng cũng rất tráng lệ. Mùa đông là mùa mắt thường có thể quan trắc ánh sáng của sao tối đa, chòm sao cũng rất dễ phân biệt. Cậu tưởng tượng một chút, giữa đêm yên tĩnh lạnh giá, tuy sao có hơi thưa thớt, nhưng những ngôi sao sáng nhất lại giống như những viên ngọc hiện lên giữa màn đêm đen mượt, ngay cả ánh sáng cũng sáng quắc…” Kỳ Tích tựa hồ rất thích sao đang thao thao bất tuyệt, ánh mắt giữa ánh đèn chiếu xuống cũng sáng ngời như sao.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy đó là một đề tài không mấy thú vị, nhưng Nghiêm Thừa phi thường nguyện ý cùng anh nói chuyện: “Nói đến sao sáng, khi tôi còn nhỏ phi thường hy vọng nhìn thấy sao băng. Ngôi sao chết đi phát ra ánh sáng rực rỡ, trải qua vài tỷ năm ánh sáng mới đến được địa cầu, mà lúc đó ngôi sao đó trở thành hình dáng thế nào? Thành hố đen hay thành ẩn tinh (sao neutron), có ảnh hưởng đến những chòm sao xung quanh không, hình thành một chòm sao mới…”

Câu nói của Nghiêm Thừa ngưng lại nửa chừng trước cái nhìn chăm chú và nụ cười của Kỳ Tích: “Sao vậy, có phải tôi nói gì sai không?”

Kỳ Tích tựa hồ rất cao hứng: “Có rất ít người nói với tôi về chuyện, tôi thật sự muốn hảo hảo quý trọng người bạn là cậu.”

“Vinh hạnh cho tôi.” Bạn, tuy rằng chỉ là bạn tạm thời.

“Đúng rồi, cậu có biết tin đồn ngày tận thế vào tháng sao không?”

“Ngày 21 tháng 12 hả?”

“Ân, từ trước đến nay tôi luôn nghĩ rằng chỉ khi nào mặt trời thay đổi thành một ngôi sao đỏ rực khổng lồ nuốt chửng trái đất mới đến lúc tận thế. Dù sao tôi không tin tháng sau sẽ tận thế… Nghiêm Thừa?”

“Ân?”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì, chỉ đang muốn trải qua ‘ngày tận thế’ cùng người đặc biệt.”

“A, người cậu đang nghĩ đến là ai?” Kỳ Tích cười nhạo.

Đột nhiên, Nghiêm Thừa thật sự cảm thấy mất mát. Nếu thật sự có tận thế, cha đã có gia đình mới, còn cậu có lẽ chỉ có thể tính là người ngoài. Những người bạn cũng đã có người quan trọng. Còn người cậu mong muốn cùng trải qua nhất, lại cười hỏi cậu đang nhớ đến ai.

Mất mát là vì đã chờ mong, chờ mong là vì tham lam. Tuy rằng ngay từ đầu muốn bắt đầu từ tình bạn, thật vất vả mới nghe được anh ta nói một câu ‘đáng quý trọng’. Và giây tiếp theo, Nghiêm Thừa lại hy vọng nhận được nhiều hơn nữa.

Trái tim không điều khiển được này phải làm thế nào mới có thể thỏa mãn được nó đây?

Tuy rằng bắt đầu từ tình bạn chính là kế hoạch Nghiêm Thừa vạch ra, nhưng càng ngày cậu càng cảm thấy hai chữ ‘bạn bè’ giống như vách ngăn vô hình, trói cậu trong cảnh tự làm tự chịu. Muốn biểu đạt tâm ý, cho dù gần trong gang tấc nhưng không cách nào xuyên thẳng vào trái tim, bởi vì được nửa đường liền biến bị thành ‘Tình bạn muôn năm’.

Nghiêm Thừa vẫn cảm thấy Kỳ Tích là một người ôn nhu, anh ta đối xửa với mọi người tốt, quan tâm vừa đủ, cũng không vì người khác bất lịch sự mà tức giận. Nhưng kiểu tốt và ôn nhu cùng tồn tại trong con người có tâm tư kín đáo như Nghiêm Thừa, lại giống như sự tra tấn chậm rãi. Tham lam đã được còn muốn nhiều hơn, không chỉ là ‘tốt’ giống như những người khác, Nghiêm Thừa muốn Kỳ Tích xem cậu là ‘đặc biệt’.

Cho dù nổi giận với tôi cũng được a! Nghiêm Thừa cảm thấy tim mình như bị siết chặt.

“Ha ha ha ha ha ha ha, Thái Đấu, cậu cư nhiên thật sự cũng có ngày cần ‘kế hoạch khẩn cấp C’!” Diệp Dật Vân từ lúc thấy Nghiêm Thừa đã bắt đầu cười, giống như tên thần kinh, căn bản chưa ngừng được.

“Cậu có cần phải cười khả ố như vậy không?” Nghiêm Thừa diện vô biểu tình liếc y, trong lòng đã bắt đầu hối hận.

“Khụ,” Diệp Dật Vân buộc mình phải lộ ra biểu tình như ngày thường, “Nói đi, có phiền não gì? Ha ha ha ha, hôm nay thật sự là một sự kiện quan trọng, tôi thật sự nhịn không được…”

“Gặp lại sau.”

“Thái Đấu cậu đừng đi! Tôi sẽ nghiêm túc! Tôi nghiêm túc đây!” Diệp Dật Vân vội vàng lấy tay giữ chặt khóe miệng đang cong lên.

Nghiêm Thừa có nén xấu hổ, nhanh chóng kể lại kế hoạch cùng tình huống hiện tại của mình, hơn nữa cực kỳ ngại ngùng khi ngay cả sự tham lam cùng ý tưởng biến thái cũng nói ra.

Nghe Nghiêm Thừa kể rõ, Diệp Dật Vân không cười nữa, ngược lại biểu tình ngày càng nghiêm túc.

“Mọi chuyện, đều là như vậy.” Thấy bạn cuối cũng bắt đầu nghiêm túc, Nghiêm Thừa lén thở ra.

“Thái Đấu a,” Diệp Dật Vân rất hận khi rèn sắt không thành thép, “Nói cậu có chỉ số EQ bị âm lại còn không chịu! Liên tục như vậy kỳ thật sớm đã bị phát hiện ý đồ rồi, cậu cho là bộ dáng cậu như thế là đang làm ‘bạn tốt’ sao?”

“A?” Nghiêm Thừa đần ra.

“Tôi hỏi cậu, khi hai người bốn mắt chạm nhau, mắt cậu dừng lại bao lâu? Bình thường quan tâm đến y, mấy ngày mới hỏi thăm một lần? Mức độ cậu tặng quà cho y, rủ y đi chơi như thế nào?” Diệp Dật Vân thở dài, “Cậu thử nghĩ, nếu đột nhiên tôi đối với cậu như vậy, cậu sẽ cảm thấy như thế nào?”

Nghiêm Thừa hơi né khỏi Diệp Dật Vân, vừa lắc đầu than: “Ghê muốn chết, nổi hết da gà, tôi nhất định sẽ bắt cậu đi kiểm tra thần kinh.”

“Im miệng lại!” Diệp Dật Vân đánh cậu một cái, “Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết, y đối với cậu có phản ứng gì trước những hành động của cậu?”

Nghiêm Thừa ngây ngẩn, đột nhiên ý thực được như thế nào là không muốn suy nghĩ và không muốn cảm thấy là gì. Đúng vậy, cậu vắt hết óc làm nhiều chuyện như vậy, bất luận là bạn hay người bình thường cũng nên có chút phản ứng, hoặc hỏi câu bị làm sao. Nhưng là người kia cố ý…

“Thái Đấu?”

Nghiêm Thừa đau xót trong lòng, nửa ngày mới mở miệng: “Anh ta không có phản ứng…”

Kỳ Tích là người thông minh như vậy, có lẽ đã sớm nhìn thấu chuyện lấy lòng vụng về của mình đi. Mà anh ta, chọn cách làm lơ.

Đây là lặng lẽ cự tuyệt trong truyền thuyết sao? Nghiêm Thừa không biết hình dung tâm tình mình thế nào, giống như tự nói với mình ‘Quả nhiên là không được’, tự mình khổ sở, còn tự mình cười nhạo, cho đáng đời.

Vốn tưởng có thể lặng lẽ yêu một người, đã mơ tưởng sẽ sẵn sàng trả giá, nhưng vẫn sẽ bị hiện thực đả kích. Chán nản và mất niềm tin đều là phản ứng dây chuyền, nhưng lại có ý niệm trong đầu rằng ngoan cường tiếp tục cố gắng. Tuy rằng sẽ không ăn thua, nhưng không thể hết hy vọng.

Hoảng sợ với lòng tham của mình, lại không muốn có lỗi với sự toàn tâm toàn lực của mình. Nghiêm Thừa không biết nên giải thích thế nào với tâm tình vi diệu của mình, cho dù có tiếp tục cắn răng giả vời như chuyện gì cũng không hiểu, cũng không muốn nhanh như vậy đã buông tay.

Anh muốn là ‘bạn tốt’, tôi liền cố gắng làm ‘bạn tốt’ của anh.

Tiếp theo là cuộc sống êm ả. Kế hoạch mỗi ngày vẫn triển khai tốt đẹp như trước, CD nhạc cổ điển được đổi thành Mozart, Liszt và ‘Diệp chi thi tuyển’ cùng đem gác xó.

Nghiêm Thừa ngẫu nhiên sẽ đến thư viện vào thứ bảy, vẫn như trước chờ Kỳ Tích tan tầm cùng về nhà. Đoạn đường làm bạn cùng tán gẫu, là quãng đường duy nhất cậu cực nhớ thương lại cực thống khổ. Nghiêm Thừa đã nhượng bộ đến hai tuần mới tự cho phép mình và Kỳ Tích gặp nhau như những người bạn bình thường nói chuyện với nhau, mà khoảng thời gian ngắn ngủi trên đoạn đường nọ, cậu còn phải luôn luôn nhắc mình che dấu đi tình tự gần như muốn tràn ra.

Khác biệt duy nhất trong mấy ngày này, đại khái là Nghiêm Thừa dự bữa họp mặt gia đình mới của cha. Không khí coi như thân thiện, gần như không có gì xấu hổ. Dù sao, đều là người lớn thành thục lý trí.

Khi Nghiêm Thừa kể chuyện này với Kỳ Tích, vẫn còn chưa hiểu rõ: “Tôi vốn còn cho rằng mình sẽ có chút mất mát này nọ.”

“Vì sao cậu muốn cảm thấy mất mát?” Kỳ Tích hỏi lại.

“Chắc là thái độ,” Nghiêm Thừa có chút ngại ngùng nói, “Thái độ ông ấy đối với gia đình mới vẫn luôn không giống như với tối, chúng tôi thậm chí còn không biết phải thể hiện tình cảm cha con bình thường nữa.”

“Nhưng ông ấy cũng không phải là không thương cậu,” Kỳ Tích nói, “Chúng ta không thể luôn có được tình cảm mà mình tưởng tượng ra. Trong nhiều trường hợp, thực tế lại tự nhiên, hơn nữa cũng không phải quá khó tiếp nhận. Cậu luôn cho rằng mình sẽ bi thương, nhưng thực tế lại không có, không phải sao?”

“Anh muốn nói tôi cuối cùng tưởng tượng mình sẽ bị tổn thương, nên mới sợ phải đối diện hiện thực sao?” Tâm tư Nghiêm Thừa trong nháy mắt thiên hồi bách chuyển, Kỳ Tích nói vậy muốn ám chỉ điều gì?

“Có thể bị thương hay không và cuối cùng bị thương cỡ nào, ai cũng không nói được. Nhưng cá nhân tôi cho rằng, cởi bỏ những ràng buộc bản thân là tốt nhất. Chúng ta vẫn luôn muốn đối mặt với tất cả hiện thực, cứ bước thẳng về phía trước.”

Nghiêm Thừa trong lòng khẽ động, cậu nhìn ánh mắt Kỳ Tích: “Rất lâu trước đây, hình như anh đã khuyên tôi nên trải nghiệm nhiều hơn.”

Kỳ Tích khẽ cười, nói bâng quơ: “Ân, đây là đề nghị chân thành từ một người bạn. Cậu thỉnh thoảng cũng muốn buông lỏng những nguyên tắc của mình.”

Chút hy vọng nhỏ nhoi của Nghiêm Thừa vừa mới dấy lên liền tắt ngúm. Đúng vậy, bạn, lại là bạn. Nghiêm Thừa đột nhiên dị ứng với từ này. Hơn nữa lúc này cậu nhìn không rõ được biểu tình Kỳ Tích, thanh niên với ánh mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch kia thật đang cười sao?

Tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn ‘bạn bè’ với Kỳ Tích mấy ngày, Nghiêm Thừa có chút phiền muộn. Giống như quậy phá một trận xong, chung quy chỉ còn lại một mình, hư không tịch mịch từ phía sau lập tức tràn đến. Thậm chí Nghiêm Thừa cảm thấy buồn cười, hai mươi mấy năm trước đến tột cùng mình đã trải qua như thế nào? Nhưng cậu thật sự không dám tâm tâm niệm niệm một người mọi lúc mọi nơi, thói quen là độc dược đáng sợ.

Không thể đè nén ham muốn kề cận, vì để ý quá mức là lâm vào phiền não, nhẫn nhịn một mình. Nghiêm Thừa đã từng sợ sẽ oán giận Kỳ Tích, giờ lại xảy ra.

Nghiêm Thừa cố gắng thuyết phục bản thân tỉnh lại, ánh mắt không quá vồn vã, những lời mời cũng không quá ân cần. Nhưng mỗi ánh mắt cùng động tác của Kỳ Tích đều chạm vào tim cậu, mỗi câu chữ đều khiến cậu cân nhắc nhiều lần. Thanh niên có có khóe miệng biết cười trời sinh, bình thường đến tột cùng lấy tâm tình như thế nào để nhìn cậu? Đằng sau những nụ cười đó, đều là ý cười chân thành sao? Anh ta đối xử với mọi người tốt, là vì tính cách ôn nhu? Có ai là ‘người đặc biệt’ của anh ta không?

Nghiêm Thừa càng không hiểu, lại càng muốn thâm nhập để tìm hiểu. Bởi tâm cậu đang đi sai đường, cậu đối với sự thờ ơ và giả vờ không biết của Kỳ Tích đã bắt đầu cảm thấy đau khổ.

Thái độ Kỳ Tích vẫn không đổi, sự ôn hòa cùng quan tâm của anh trước sau như một. Nhưng phần ôn nhu này đối Nghiêm Thừa mà nói cũng là lưỡi da sắc bén vô hình, chậm rãi cứa lên vẻ không thèm để ý của cậu. Mỗi một lần vùng vẫy cùng kiềm nén của Nghiêm Thừa đối với Kỳ Tích đều rõ ràng, còn Kỳ Tích mỗi một lần đều điềm nhiên nói với Nghiêm Thừa những câu ám chỉ không rõ.

Nghiêm Thừa mạnh mẽ áp chế tâm mình rằng phải luôn nhẫn nhịn, rồi lại kềm không được mà sinh ra một chút oán hận không kể nổi.

Kiểu ‘thầm mến’ mà trong lòng đều biết rõ ràng đến mức này, chắc là điên rồi đi? Nghiêm Thừa đột nhiên nhớ đến thời điểm Hạ Thiên thất tình lần trước, Tiểu Nguyễn đã hát ở quá bar rằng: “Phải giữ tình yêu thế nào, mới tinh tế như dòng nước. Lại muốn lạt mềm buộc chặt ra sao, mới khiến người nhớ mãi không quên.”

Tình yêu kỳ thật là trải nghiệm sống đầu tiên đi.

Con đường ‘bạn tốt’ trong kế hoạch của Nghiêm Thừa có kết thúc là ‘người yêu’, nhưng vì bản thân cậu ngốc vụng, con đường này giờ đã thành đường cùng.

Cả hai đều giả vờ không biết khiến Nghiêm Thừa phiền chán, dối gạt nhau như vậy cuối cùng có ý nghĩa gì đây? Không thể trực tiếp thổ lộ thì ngay cả dự tính là ‘bạn tốt’ ban đầu cũng mất luôn.

Không thế cứ tiếp tục như vậy, Nghiêm Thừa quyết định đầu hàng. Bất luận kết quả như thế nào, cậu cũng sẽ không bất ngờ. Chỉ cần có thể đủ để phá vỡ cục diện giằng co, như thế nào cũng được. Giống như Kỳ Tích đã nói, chúng ta vẫn luôn muốn đối mặt với tất cả hiện thực, cứ bước thẳng về phía trước.

Hiện thực mà Nghiêm Thừa đối diện, chính là chọc thủng vách ngăn mỏng như tơ kia. Theo lời Diệp Dật Vân nói, đây là ‘sự lãng mạn chính trực của nam nhân’. Bất quá Nghiêm Thừa một chút cũng không cảm thấy lãng mạn, cậu cảm thấy bi tráng như ‘phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàng’ hơn.

Nghiêm Thừa tự nhận đây là quyết định khùng điên từ sau khi trưởng thành đã làm, hao mòn vô số dũng khí cùng quyết tâm của cậu. Nhưng bất luận do dự, chờ mong, lo lắng, khẩn trương và sợ hãi đến đâu đi nữa, cậu chỉ có thể liều chết đến cùng.

“Cuối cùng là anh đang cười chuyện gì?” Hôm nay khi ra khỏi cửa, Nghiêm Thừa đã căng thẳng đến mức muốn gọi điện hủy cuộc hẹn, cuối cùng hoàn toàn vẫn dựa vào sổ kế hoạch mới đến được nhà hàng. Nhưng sau khi cậu đến nơi, Kỳ Tích vẫn chưa ngừng lại nụ cười quỷ dị làm cậu càng thêm khẩn trương.

“Không có gì,” Kỳ Tích cúi đầu uống một ngụm nước chanh, “Tôi có cười hả?”

Nghiêm Thừa ra vẻ bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh cười thành tiếng.”

“Được rồi.” Kỳ Tích điều chỉnh biểu tình một chút, nhưng vẫn nhịn không được cười ha ha, “Ha ha ha, xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu. Nhưng, không phải cậu thật sự sợ đến mức muốn tìm người cùng qua ‘ngày tận thế’ chứ?”

Khóe miệng Nghiêm Thừa giật giật, lắc đầu tỏ ý đối phương thiệt rảnh rỗi. Chỉ có bản thân cậu biết được nỗi sợ hãi cùng chua xót đang mạnh mẽ đè nén trong lòng. Dù sao nếu bị anh cự tuyệt, cũng không khác gì so với tận thế, không phải đúng lúc sao? Nhưng nỗi thất vọng từ tận đáy lòng đang không ngừng gào thét: anh ta đã sớm quên mày nói cùng người đặc biệt trải qua ‘ngày tận thế’, u buồn lãng mạn thật sự là siêu cấp thất bại.

“Nghiêm Thừa? Cậu giận à?”

“Không có, tôi đang nghiêm túc nghiên cứu thực đơn.” Nghiêm Thừa được kỹ năng đặc biệt của mình tỏ vẻ phản ứng trì độn này cứu một mạng.

“Lại nói, cậu luôn có thể đặt được chỗ ở nhà hàng rất tuyệt.” Kỳ Tích đánh giá xung quanh một chút.

Nghiêm Thừa có chút chút đắc ý, cậu đã vận dụng hết các độc chiêu nha. Chiến lược đầu tiên cậu nghĩ đến khi lên kế hoạch chuẩn bị làm ‘bạn tốt’ của Kỳ Tích, chính là ‘tấn công vào bao tử’. Tuy cậu rất muốn mình tự ra tay, đáng tiếc tài nấu ăn của cậu vẫn chưa đạt đến cảnh giới kia. Vì vậy luôn để ý đến mỹ thực cùng các hoạt động của nhà hàng, đã thành thói quen Nghiêm Thừa dưỡng thành trong mấy tháng nay.

“Bất quá, ghế hai người này còn có thêm gối dựa, cậu xác định đây không phải là ghế tình nhân trong truyền thuyết chứ?”

Tay Nghiêm Thừa khẽ run: “Không biết, ta chỉ biết kiểu ghế này là điểm đặc biệt của nhà hàng thôi.”

“Ngô, là vậy a… Tóm lại vẫn cảm ơn cậu nha.”

Nhà hàng không hổ đứng đầu trong danh sách đề cử của nguyệt san mỹ thực, Kỳ Tích thoạt nhìn thập phần khoái trá hưởng thụ. Còn toàn bộ quá trình Nghiêm Thừa đều không biết mặn ngọt ra sao, ăn như nhai sáp…

Hai nam nhân không thích món ngọt nên không chọn tráng miệng. Nghiêm Thừa một hơi uống cạn ly rượu vang, để có tinh thần ‘chém’ Kỳ Tích sau bữa ăn: “Kỳ Tích, tôi muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì, sao nghiêm túc quá vậy?” Kỳ Tích xoa xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn nói, “Cậu quên mang bóp? Không sao, tôi mời!”

Nghiêm Thừa rũ mắt. Trước đó vì quá khẩn trương, cậu không có cảm giác gì. Nhưng Kỳ Tích dù sao cũng là người cậu thích, cậu dần dần nhận ra tối nay Kỳ Tích khác thường: lúc thì thập phần an tĩnh, lúc thì lại lảm nhảm. Kỳ Tích nhất định đã nhạy bén nhận ra gì đó, nên thái độ có hơi quá sức.

“Tôi hỏi anh, có phải anh đối xử với ai cũng tốt, có phải thực tế ai anh cũng không cần không. Đối với anh, có ‘người đặc biệt’ tồn tại không?” Nghiêm Thừa nhìn chằm chằm ly rượu, hoàn toàn không dám nhìn người đối diện.

“Sao lại hỏi như vậy?” Thanh âm Kỳ Tích gần như bình thản, không còn vẻ thoải mái vừa rồi.

“Bởi vì tôi cảm thấy anh tốt, giống như giả tạo, một kiểu ngụy trang.” Lời nói sắc bén chưa suy nghĩ đã thốt ra.

Nghiêm Thừa từng không hiểu cảm nhận của Hạ Liên, cho rằng y giống như Chu Lẫm nói, bất quá chỉ dựa vào Hạ Thiên Kỳ đối xử tốt mà cố tình gây chuyện. Nhưng hiện tại Nghiêm Thừa đã hiểu, cậu đã hiểu được tình cảnh chỉ nói thôi cũng giống như cố tình gây sự này.

“Đúng vậy,” Kỳ Tích tựa cười khẽ cười, “Đương nhiên tôi không thể thích tất cả, nhưng chiếu cố mọi người ôn hòa là thái độ xử sự của tôi, có gì không đúng sao?”

Đương nhiên không có gì là không đúng. Nghiêm Thừa tự giễu mình, vì người bất thường chính là mình. Vì mình có lòng tham, mới hy vọng mình có thể là ‘người đặc biệt. Chuyện này Hạ Liên có tư cách thương tâm oán giận Hạ Thiên Kỳ, còn cậu, ngay cả tư cách oán giận cũng không có.