Hồi Sinh 2003

Chương 37: Cơ hội đến




Dịch: Thần Hi

Lúc Lục Dương nhìn thấy Chu Tĩnh bên cạnh Tào Tuyết ở trước cổng trường, trong lòng hắn liền cười khổ, hôm nay có cô gái này đi cùng nàng, những dự định trong lòng hắn chắc chắn không thực hiện được.

Nhưng mà, hắn cũng không quá thất vọng, mọi thứ rồi cũng sẽ đâu vào đấy, hắn có thể đưa Tào Tuyết đến phòng mình lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ hai, Lục Dương không tin lần nào nàng cũng đi cùng bạn đến chỗ hắn.

Cũng vì trong lòng Lục Dương đã bỏ qua ý nghĩ chiếm tiện nghi của Tào Tuyết, nên hắn thành thật vào bếp trổ tài nấu một nồi canh cùng sáu món ăn khác.

Rau trộn dưa leo, các cô nàng đều thích món ăn này.

Lại có món ăn lạnh - Trứng muối trộn đậu hũ, rắc lênh trên một ít hành tây xắt mỏng, vừa đẹp mắt lại rất ngon.

Hai món thịt kho tàu, hai món rau xào, theo thứ tự là gà kho tàu, cá trích nấu đậu hủ, rau xanh xào và mướp xào bánh quẩy, xem như là món khai vị.

Món súp, món ăn mà hắn yêu thích nhất chính là món súp nấm này.

Trong lúc Lục Dương đang nấu ăn trong nhà bếp, hai cô nàng cũng ngồi phụ giúp hắn nhặt rồi rửa rau, sau đó lén nhìn hắn.

Lục Dương đúng là biết nấu cơm, còn làm được nhiều món ăn đủ hương vị, điều này đã vượt qua suy nghĩ của hai cô nàng, khiến cả hai phải lau mắt mà nhìn hắn lần nữa.

Thậm chí Lục Dương còn nghe được Chu Tĩnh trêu chọc Tào Tuyết.

- Có bạn trai biết nấu ăn thật tối nha!

Nghe được câu này, trong lòng Lục Dương không kìm được mà kêu lên một tiếng "Thật tốt!", nếu không có Tào Tuyết ở đây hắn nhất định sẽ ôm hôn Chu Tĩnh một cái, đúng là quá tốt! Một chiếc bóng đèn bảo bối!


Lúc đó Lục Dương liếc nhìn Tào Tuyết một chút, hắn vui vẻ phát hiện khuôn mặt nàng đã đỏ ửng lên, rất xinh đẹp.

Không kí trên bàn ăn cũng rất tốt, Lục Dương mở hai chai bia ra, nhưng mà Tào Tuyết chỉ uống nước ngọt, sau đó nàng bị Chu Tĩnh ngăn lại nói.

- Tào Tuyết này! Cậu đúng là không có chút lòng thành nào cả, Lục Dương đã chuẩn bị cho cậu muột bàn tiệc lớn như vậy, sao cậu chỉ uống mỗi thứ đó chứ? Nào! Lục Dương đừng để ý đến cậu ấy, chúng ta uống bia đi, có nhiều đồ ăn ngon vậy mà không uống chút bia, đúng là quá lãng phí!

Giữa trưa hôm nay, vì trong lòng Lục Dương rất thoải mái vì có việc vui, một mình hắn uống bốn chai bia, còn hai cô nàng Tào Tuyết và Chu Tĩnh thì chỉ uống được ba chai, tửu lượng của Tào Tuyết không cao, chỉ uông một cốc mà đôi má đã đỏ hồng lên, Lục Dương và Chu Tĩnh cùng cổ vũ nàng, cô uống thêm nửa chai là dừng hẳn, còn Chu Tĩnh uống luôn hai chai còn lại, đôi má nàng chỉ hơi hồng một chút.

Hôm nay trôi qua, hôm sau Lục Dương lại mời Tào Tuyết đến phòng.

Quả nhiên, nàng đã đồng ý.

Đây chính là trước lạ sau quen.

Hai ngày sau, cuối cùng thì Lục Dương cũng tìm được cơ hội.

Hôm đó là thứ bảy cuối tuần, cả hai đều không có khóa học, buổi sáng Lục Dương đang nằm trên giường đã cầm điện thoại nhắn tin cho Tào Tuyết, hắn mời nàng đến chơi.

Vì đã đến ba lần rồi, nên hôm nay Tào Tuyết chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý ngay.

Một phần nữa là do cuộc sống đại học quá nhàm chán.

Phần lớn thời gian đều học ở trường, chỉ có một chút thời gian còn lại là phải tự học.

Nam sinh thì tốt hơn một chút, có thể lập đội năm bảy người gì đó đi đánh bóng rổ, đá banh, hoặc tụ tập đánh bài, cùng chơi game trong quán internet, rồi cùng nhau ăn nhậu.

Còn nữ sinh thì tẻ nhạt hơn nhiều, những chuyện nam sinh có thể làm nhưng các nàng lại không được.

Hơn nữa, Tào Tuyết lại là một cô sinh viên ngoan ngoãn, ngoại trừ giờ tự học buổi tối thfi nàng chỉ đến phòng luyện đàn, nên thời gian rảnh của nàng rất nhiều.

Mỗi khi đến cuối tuần, Tào Tuyết đều thấy rất chán, trước khi Lục Dương theo đuổi nàng, cô chỉ ở nhà vệ sinh phòng một chút rồi đến phòng luyện đàn, hoặc là đến thưu viện đọc sách một mình, đôi khi nàng có đi dạo phố một lát.

Bỗng nhiên cuối tuần này Lục Dương mời nàng đến phòng trọ của hắn, Tào Tuyết nhớ đến những món ăn mà hắn đã làm để đãi nàng, nàng muốn nuốt nước miếng.

Cộng thê những ngày gần đây, ấn tượng của nàng với Lục Dương cũng không tệ lắm, nàng cảm thấy một người con trai thích mình, lại biết nấu ăn mà làm bạn trai nàng cũng không tệ, nàng hơi nghĩ ngợi một chút rồi cũng nhận lời.

Nghe được lời đáp ứng của Tào Tuyết, Lục Dương liền làm một thủ thế chiến thắng, hắn ném điện thoại qua một bên, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo, nhanh chóng đến siêu thị mua đồ ăn.

Đợi Lục Dương dùng tốc độ nhanh nhất mua thức ăn về, Lục Tuyết đã mỉm cười đứng đợi ở trước cửa phòng hắn.

Từ đầu đến cuối, đúng ba lần, cả hai người đều tự mình vào nhà bếp nấu ăn.

Ngoài phòng gió bắt đầu nổi lên.

Lúc mới đầu, Tào Tuyết còn mở của sổ cho nó lùa vào phòng, nàng nói.

- Gió thật mát nha!

Đợi đến lúc bưng đồ ăn lên bàn ăn, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa lớn, sắc mặt Lục Tuyết thay đổi hẳn, nàng nói.

- Hỏng rồi! Mưa lớn như vậy thì sao mình trở về được?

Lục Dương nhìn thoáng qua màn mưa bên ngoài, hắn nghiêm túc an ủi nàng.

- Không sao đâu! Trời mưa thì cậu ở lại chơi thêm một lát, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần mà, không cần về gấp như vậy!

Hăn nói xong liền rót cho Tào Tuyết một cốc bia.


Tào Tuyết nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng nàng có chút khó chịu, thấy Lục Dương rót bia, nàng không nghĩ nhiều mà cầm lên uống.

Lục Dương cũng không quan tâm.

Chỉ cần nàng không về, có uống hay không cũng được.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau rửa chén đĩa.

Tào Tuyết dùng khăn lau khô bàn tay của mình, cô có chút nhàm chán hỏi Lục Dương.

- Bây giờ mình không thể về ngay được, buổi chiều chúng ta sẽ làm gì đây?

Trong lòng Lục Dương thầm nói: Tốt nhất là làm tình.

Lời d.m đãng như vậy, tất nhiên là hắn không dám nói ra.

Lục Dương nhìn về phía phòng đọc sách một chút rồi nói.

- Trời mưa bên ngoài không có sét đánh, chúng ta có thể xem phim trên máy tính! Mình muốn cùng cậu xem phim từ lâu rồi!

Tào Tuyết liếc Lục Dương một cái, nàng chu miêng nhỏ lên.

- Cậu mời con gái nhà người ta xem phim trên máy tính nhà cậu luôn à?

Lục Dương cười cười, hắn nói.

- Đây là do trời mưa to mà! Đợi tạnh mưa, mình mời cậu đi xem phim trong rạp được không! Chỉ cần cậu muốn, ngày nào mình cũng mời cậu đi xem phim cũng không sao!

- Cậu cứ đắc ý tiếp đi!

Tào Tuyết cười mắng hắn một tiếng, nhưng nàng vẫn đi đến phòng đọc sách.

Cơ hội đến...

Trong lòng Lục Dương mừng thầm, hắn tranh thủ thời gian đi đến, trong phòng đọc sách còn có chút đồ uống, buổi trưa hôm nay d=sẽ không còn nhàm chán nữa.

Buổi trưa hôm nay Tào Tuyết phải chịu thiệt! Thậm chí là thiệt thòi lớn.

Sau khi Lục Dương đi vào phòng đọc sách, hắn thuận tay đóng cửa phòng lại, sau khi khởi động máy tính thì kéo chiếc rèm cửa xuống.

Vốn trong phòng còn sáng, bỗng chốc tối đen.

Tào Tuyết có chút khẩn trương, sắc mặt nàng thay đổi, hỏi Lục Dương.

- Cậu làm gì vậy? Sao lại kéo rèm xuống?

Lục Dương đường hoàng trả lời.

- Nếu sáng quá thì xem phim sẽ mất cảm giác, cậu yên tâm. Mình sẽ không làm chuyện bậy bạ gì đâu.

Tào Tuyết không tin hắn, nhưng bây giờ bên ngoài trời đang mưa lớn, nàng muốn đi khỏi đây cũng không được.