Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 9




Cơn gió thoáng qua, anh vẫn cảm nhận được những mùi hương của em quanh đâu đây, mùi vị của mưa, cái gay gắt của nắng dường như không thể làm anh ướt át hay ấm áp... người anh yêu ơi, em không còn nữa, và anh cũng sẽ không còn nữa.. Mình gặp nhau em nhé, anh đang đứng nơi đây rồi,anh đang đứng trên đồi thông tin, nơi cô bé ngày nào luôn ở bên anh.. Và rồi anh sẽ được gặp em, anh được gặp em như anh sống lại trong từng hơi thở...gió có thể cuốn em đi, cuộc sống có thể đưa em đi mất, nhưng không có gì có thể cướp mất em từ trong trái tim anh... Đến những hơi thở cuối cùng rồi, ai sẽ thay anh nói lời yêu em...Khi anh nhắm mắt, anh sẽ lại được gặp em...

Anh yêu em...

Chap 9 : Nỗi nhớ kéo dài…

Sau trận chung kết, tibu về nhà với cái chân bó bột nhưng tibu không quan tâm đến điều đó, điều tibu quan tâm là “ Tại sao sunny lại không đến, có phải có chuyện gì xảy ra với sunny không?” Buổi chiều hôm đó, Nhân xuống chơi và thăm cái chân của tibu, vừa bước vào phòng thì tibu thấy khá lộn xộn, chiếc cúp vô định của những năm trước vỡ tan tành, những chiếc huy chương mỗi chiếc văng lăn lóc một nơi, tibu ngồi dưới đất tay cầm điếu thuốc và dựa lưng vào tường. Thấy Nhân, tibu mở miệng:

- Mới xuống hả mày, làm điếu thuốc không?

- Sao vậy tibu, sao mày đập phá lung tung vậy ?

- à, cũng chẳng có gì, tao chán chơi bóng rổ rồi, không bao giờ tao đụng đến trái banh nữa

-Có chuyện gì vậy, kể tao nghe coi. Nhân hỏi

- Không có gì đâu mày đừng lo, đơn giản là tao chán cái môn bóng rổ thôi

Rồi hai thằng ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, hai tiếng sau thì Nhân về. Lòng tibu nặng trĩu, có thể giải đấu không quan trọng, danh hiệu cũng chẳng là gì nhưng tibu khó chịu vì không thể dành chức vô địch như là một món quà dành cho sunny. Cà ngày không liên lạc được với sunny, trong lòng tibu cứ như lửa đốt, cái cảm giác khó chịu và bứt rứt vô cùng, cái cảm giác bất lực chỉ biết ngồi yên một chỗ. Phải đến hàng chục cuộc gọi, hàng trăm cái tin nhắn cho sunny nhưng đều không có kết quả. Và rồi đến tối, tibu nhận được điện thoại của sunny

- Sunny xin lỗi tibu, hôm nay sunny có việc bận đột xuất không đến xem tibu thi đấu được, nghe nói tibu bị chấn thương nặng lắm phải không, tibu còn đau lắm không?

- Sao cả buổi chiều không liên lạc được với sunny, tibu lo lắm sunny có biết không? Tibu liền hỏi sunny mà không cần phải để ý đến những câu hỏi kia, có lẽ vì qua lo lắng cho sunny.

- Điện thoại sunny hết pin lúc nào mà không biết, sunny không để ý. Tibu đừng giận sunny nha!

- Ừ, tại tibu quá lo lắng cho sunny thôi, sunny có biết không? Dù thế nào tibu cũng không bao giờ giận sunny đâu. Tibu không sao,hai tuần nữa sẽ đi học lại thôi, tại tibu chơi dở nên bị dính chấn thương thôi. Xin lỗi sunny, xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa là sẽ vô địch…

- Tibu dừng nói vậy mà, tibu chơi hay lắm sunny rất thích, tibu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để mau lành bệnh nhé, để sunny còn gặp tibu ở trên lớp nữa chứ!

- Ok tibu sẽ cố gắng để sớm gặp sunny…

Tibu muốn nói rằng mình nhớ sunny lắm, nhớ rất nhiều, nhớ đến mức trong lòng thật buồn và khó chịu lắm nhưng dường như có một thứ gì đó khiến tibu không thể thốt nên lời…

Những ngày sau đó, mặc dù mỗi ngày vẫn nói chuyện với sunny, nhưng tibu vẫn cảm thấy trong lòng hụt hẫng và cô đơn lắm, có lẽ vì tibu quá nhớ sunny.. tibu tự hỏi đây có phải là cảm giác yêu một người không? Từ lúc nào tibu đã yêu sunny?.. Có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay từ giây phút nhìn thấy sunny, thấy ánh mắt ấm áp đó, thấy nụ cười ngọt ngào và yên bình đó.. Mọi người có thể gọi đây là tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên, với riêng suy nghĩ của tibu, dường như đó là định mệnh, là số phận của tibu đã đưa sunny đến với tibu…

Một ai đó đã nói “trong thế giới này không có gì gọi là định mệnh, gọi là số phận mà tất cả dường như chỉ là một sự tình cờ…”

Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao đậu hai trường và gia đình muốn tibu học ở HCM nhưng tibu vẫn ở lại Đà Lạt ?

Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao ngày đó sunny lại cất tiếng hát lên và làm tibu tỉnh giấc?

Nếu như tất cả chỉ là một sự tình cờ, vậy tại sao sunny lại phải đi một quãng đường xa đến 700 km để học ở Đà Lạt mà không phải là nơi khác

Ồ không, đó là định mệnh.. định mệnh đã đưa sunny đến với tibu !!!

Có thể sunny không đẹp như những cô gái xung quanh tibu, không học giỏi như những người bạn của tibu, cũng không có gì đặc biệt với những người khác.. Nhưng đối với tibu, sunny là ngôi sao sáng nhất mà ngôi sao đó lúc nào cũng tỏa sáng trong lòng của tibu mà không bao giờ vụt tắt. Ở bên cạnh sunny, tibu cảm thấy mình trở thành một con người hoàn hảo…

Hai tuần trôi qua đối với tibu sao mà dài quá, tưởng như dài hàng thế kỷ.. tik tok tik tok từng phút từng phút trôi qua chậm chạp.. Ngày nắng có,mưa có…từng cơn mưa kéo dài và cứ rả rích ngày đêm, khiến lòng của tibu càng trở nên trống vắng và nặng trĩu.

Nỗi nhớ đó cứ kéo dài cả ngày, cà đêm và đến trong những giấc mơ tibu cũng thấy sunny… Tiếng hát trong máy tính như càng làm nỗi nhớ đó lớn hơn nhiều lần, cả bài hát dường như cũng hiểu được tâm trạng tibu lúc này từng nỗi nhớ cứ da diết cứ du dương rồi đột nhiên trở nên mãnh liệt như ngọn lửa, ngọn lửa thiêu đốt nỗi lòng của tibu…

Thứ hai anh chờ đợi

Thứ ba anh vẫn chờ đợi để gặp

Để biết em có khỏe không

Thứ tư em vẫn không ở đây, ngay cả buỗi sáng cũng như sau đó

Thứ năm vẫn là sự trống vắng

Thứ sáu thứ bảy hay ngay cả chủ nhật, không có ngày nào là anh không nhớ em

Ngày đó còn xa nữa không?

Anh phải chờ bao lâu, ngay cả anh cũng không rõ, bao nhiêu tháng và bao nhiêu năm

Bao nhiêu kỷ niệm của chúng ta, anh sẽ không quên nó đâu …

Hai tuần nặng nề cũng trôi qua, những nỗi nhớ đó cũng được đến ngày bù đắp, rồi cũng đến ngày tibu được gặp lại sunny… Ngày mai đã là ngày tibu lại đi học, sáng nay Nhân xuống chở tibu đi cắt bột… Rồi tấp vào một quán cà phê…tibu hít một hơi thật sâu, mùi thơm của café sao mà đậm đà quá, đôi lúc tibu cảm thấy nhớ vô cùng cái hương vì này, hương vị chỉ có ở đà lạt, mùi thơm của café, hương vị đắng đậm đà nhưng không gắt ở cổ, thêm cái vị béo ngậy của sữa.. thêm một điếu thuốc nữa, ôi có lẽ thiên đường là đây… Bỗng tibu và Nhân nghe thấy tiếng xe rú rất to, cái tiếng động của pô nghe sao sướng lỗ tai quá, vù ù ù ù một chiếc xe hơi màu đỏ chạy qua… Đó là chiếc xe ưa thích nhất của tibu ở thành phố này và cũng là ước mơ của tibu, cái tiếng gầm rú, cái tốc độ nhanh xé gió và một cái body kit quá tuyệt vời, dường như đó là một kiệt tác của con người (Tốc độ và xe hơi cũng là một trong những niềm đam mê của tibu)

Haizzz tibu thở dài và lại nhớ về chuyện ngày xưa…Lạch cạch lạch cạch,tiếng quạt trên trần nhà cứ quay một cách nặng nề.. Mùi của thuốc sát trùng cứ xộc vào mủi của tibu, thỉnh thoảng lại có tiếng trở mình khe khẽ, tiếng rên đau và kêu la của ai đó.Tít tít …tít tít, máy thở oxy cứ đều đặn kêu thỉnh thoảng lại đứt quãng và không dừng lại, một ai đó lại ra đi… tibu khẽ mỉm cười, như cười chính bản thân mình… Không gian trở nên sao ngột ngạt và tù túng quá…

Khi đọc các bạn sẽ cảm thấy có một số chi tiết như nằm ở ngoài truyện và lạc đề, nhưng các bạn cứ bình tĩnh Tất cả đều có liên quan đến nhau trong suốt câu truyện và đi từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác