Hồn Đồn Than

Chương 15




Ngay tại lúc Cung Trường đang chờ mở phiên tòa, Bách Thu Quân đã mang một tin tức mới mẻ đến cho hắn.

“Chu Thế Côn rút đơn kiện? Sao lại thế được?”

Cung Trường kinh ngạc, hắn gây cho người nọ thương tích nhiều như vậy, hẳn là người nọ sẽ không đơn giản như vậy mà rút đơn kiện mới đúng. Hơn nữa bốn ngày trước vị hình cảnh kia còn nói cho hắn biết Chu Thế Côn vẫn còn đang chuẩn bị để khởi kiện a.

“Sự thật là như thế. Sáng nay ta cũng vừa nhận được tin, Chu Thế Côn thực sự muốn nguyện ý buông tha cho lần này.”

Bách Thu Quân cảm thấy rất hứng thú với cái quán hoành thánh di động của Cung Trường, liền đông ngó tây xem. Loại xe đẩy nhỏ kiêm bếp nấu làm bằng thủ công vô cùng tinh xảo này bây giờ rất ít thấy a.

“Vậy ông có biết trường học của em gái tôi có kết luận gì với nó hay không?” Mặc kệ Chu Thế Côn có rút đơn kiện hay không, Cung Trường vẫn chỉ lo lắng ở điểm này.

“Yên tâm, bên phía trường học tạm thời chưa có động tĩnh. Tuy rằng không có xử lý rõ ràng, nhưng quả thật họ sẽ bỏ qua chuyện này. Em gái cậu sau khi xuất viện quay về học, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Cám ơn.” Cung Trường thả lỏng bả vai.

“A, này ta cũng không dám kể công. Từ Thiên đã làm rất nhiều việc, thu thập được rất nhiều chuyện của trường, so sánh tư liệu của Cung Âm, ta bất quá chỉ là lấy số tư liệu này đi tìm hiệu trưởng con bé nói chuyện mà thôi. Nhưng lại để cậu thất vọng rồi, học bổng để đi du học của Cung Âm đại khái là không thể bảo trụ được rồi.” Bách Thu Quân không chút che dấu ý tứ hài lòng đối với Từ Thiên, có loại quyết tâm muốn đem Từ Thiên về sở công tác của lão.

“Từ từ, tôi còn có một vấn đề nữa. Chu Thế Côn sau khi quay về trường vẫn còn được làm thầy của Cung Âm?” Cung Trường cảm thấy không ổn.

“Hẳn là phải vậy.” Bách Thu Quân cân nhắc trả lời.

“Nếu hắn còn ở đó, ông nghĩ em gái tôi có thể thuận lợi mà tốt nghiệp được sao?” Cung Trường nhíu chặt mày.

“Ý cậu muốn trường học sa thải hắn? Cậu bảo Từ Thiên âm thầm điều tra quá khứ của hắn cùng quan hệ với một ít nữ sinh là vì điều này?”

Cung Trường không đáp, ngược lại nhìn về phía Bách Thu Quân, “Tôi nghĩ ông đã tiếp xúc với Chu Thế Côn không ít lần, ông thấy hắn là loại người như thế nào? Ông nghĩ hắn sau khi rút đơn kiện cũng sẽ buông tha cơ hội gây khó dễ cho em tôi sao?”

“Đương nhiên không. Người nọ là loại ngụy quân tử, vì tự bảo vệ mình mà không màng lợi dụng tất cả những người nào có giá trị lợi dụng. Cậu nói rất đúng, sau khi xuất viện hắn tuyệt đối sẽ lợi dụng quyền lợi ở trường học của hắn để khó dễ em gái cậu.

“Hơn nữa nếu hắn chỉ ngầm thừa nhận là tự hắn câu dẫn, thương tổn em gái cậu, thì em cậu cho dù là trở lại trường học cũng sẽ mang tội danh vì học bổng mà lợi dụng sắc đẹp câu dẫn giáo viên, phá hư gia đình người khác, sau ngày hôm đó đại khái cũng sẽ không sống tốt được.” Bách Thu Quân thành thật trả lời.

“Cho nên tôi hy vọng ông có thể phản bác lại hắn!”

“Cậu chắc chứ? Trước khi quyết định ta hy vọng cậu có thể hiểu được: việc cậu kiện hắn hoàn toàn không giống với hắn kiện cậu! Nếu là hắn kiện, mặc kệ tội danh là thật hay giả, bên gia đình vợ hắn cũng có khả năng bác bỏ lời kiện cáo đó rồi nói không liên quan đến họ, vì thế, bọn họ sẽ đem toàn lực mà đối phó với Cung gia.”

Đối phó với Cung gia. . . . . . Cung Trường trầm mặc, nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể không quan tâm, có thể đấu tranh đến cùng. Nhưng lần này liên lụy tới cả Cung gia, hắn không thể không do dự.

“Nhưng đồng dạng, nếu cậu không kiện hắn, hắn sẽ không kiêng nể gì. Chín phần mười là sẽ bức em gái cậu đến đường cùng. Hơn nữa lấy lòng dạ hẹp hòi của hắn ra mà nói, không có khả năng về sau hắn sẽ cam tâm dễ dàng mà bỏ qua chuyện này. Tám chín phần mười là hắn sẽ nghĩ ra các loại phương pháp để đối phó với các cậu sau này.

“Phải biết rằng, mặc kệ tối hôm đó người đánh trọng thương Chu Thế Côn là ai, hắn hiện tại đã hoàn toàn mất đi ba ngón tay phải, không thể động vào người vợ thêm lần nào nữa, là một phế nhân hoàn toàn mất đi “tính công năng”. Cho dù hắn có thể buông tha các cậu, nhưng vợ hắn sẽ không nuốt trôi cục đắng này được.”

Nói cách khác, vô luận là hắn lùi bước hay tiến tới, đều sẽ bị bọn chúng công kích?

Từ Thiên đến sau lưng Cung Trường, tay đặt trên vai hắn.

Cung Trường khoanh tay, cúi đầu suy nghĩ, lát sau lại ngẩng đầu “Bách luật sư, ý ông là chuyện này mấu chốt không phải Chu Thế Côn, mà là vợ hắn, đúng không?”

Cung Trường nhếch lên ngón tay cái. “Nếu muốn làm cho Chu Thế Côn tự nhận hậu quả, trước tiên phải làm cho vợ hắn buông tay với tên trượng phu bất trung này. Từ Thiên, chuyện đó cậu điều tra ra sao rồi?”

Từ Thiên ở phía sau hắn trả lời: “Có cô gái Tứ Xuyên kia lúc trước là học trò của Chu Thế Côn, hiện tại cô ấy đang làm nghiên cứu sinh, chủ yếu học về nhạc lý. Thời điểm tớ tìm đến cô ấy, cảm thấy khi nhắc đến Chu Thế Côn cô ấy rất lúng túng, trực giác nói cho tớ biết ─ cô ấy cùng Chu Thế Côn nhất định đã phát sinh qua chuyện gì đó!

“Hơn nữa theo tớ điều tra, cô gái này gia cảnh nghèo khó, rất cố gắng học tập, nhưng bởi vì học đến năm ba thì bị trường học phát hiện cô ấy đi hát quán bar. Bọn họ chẳng những hủy bỏ tất cả học bổng mà còn đuổi học thẳng, nhưng chuyện này lúc sau tớ cũng không rõ.

“Năm thứ tư, cô ấy chọn Chu Thế Côn làm thầy dạy, nhưng không đến hai tháng sau, Chu Thế Côn chuyển cô ấy cho thầy giáo hiện nay.”

“Cậu có thể thử làm cho cô ta ra mặt làm chứng được không? Nói cho vợ hắn ta biết chuyện này.”

“Có điểm khó khăn. Nhưng tớ sẽ cố gắng.” Từ Thiên cam đoan.

Bách Thu Quân xem hai người bàn bạc, trên mặt lộ ra tươi cười thú vị. Lão không thể không thừa nhận lão đối với Cung Trường tựa hồ có điểm trông mặt mà bắt hình dong, nguyên lai chuyện Cung Trường từng đi thi thành phố đạt giải nhì cũng không phải là giả.

Tại sao lão biết rõ như vậy? Bởi vì người đứng thứ nhất kia chính là đứa con của lão! Chuyện trên đời đôi khi chính là được sắp đặt khéo léo như vậy. Khi điều tra hoàn cảnh của Cung Trường, lão nhìn đến quá khứ ảm đạm của Cung Trường cũng có chút huy hoàng.

Cung Trường cùng con của lão tổng điểm chỉ hơn kém nhau năm điểm, nếu không có thêm năm điểm này, giải nhất năm đó là ai tự nhiên không cần nhiều lời. Hai người con trai tương xứng như vậy, đơn giản chỉ là cảnh ngộ bất đồng, lại càng về sau hướng phát triển càng khác nhau: một người là tiểu quán chủ hồn đồn quán ở đầu đường, một người là nhân tài quan trọng của bộ tư pháp Bắc Kinh.

Bách Thu Quân trong lòng cười khổ, có đôi khi người với người cũng không có được sự công bằng.

“Khụ, ý tưởng của các cậu không tồi. Trước mắt cũng chỉ có thể nhắm vào vợ hắn. Chỉ cần vợ hắn nguyện ý trước buông tay Chu Thế Côn, cùng hắn ly hôn, như vậy hết thảy đều đâu vào đó. Chỉ cần Chu Thế Côn bị trừng phạt, nếu may mắn em gái cậu chẳng những có thể tốt nghiệp, nói không chừng còn có thể lấy lại được tấm học bổng kia.”

Bách Thu Quân cũng hiểu được việc đã đến nước này, chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Bọn họ không động thủ, đối phương cũng sẽ động thủ trước.

“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Chỉ sợ vợ hắn đã đi trước một bước. . . . . .” Cung Trường tổng cảm thấy được em gái hắn ngày vẫn đó còn giấu diếm điều gì đó, huống hồ bác sĩ cũng nói có đến hai vết thương trên bụng nàng, đơn giản chỉ là hai dấu vết lặp lại nên mới không có cách nào biết được kia rốt cuộc là bị cái gì đả thương.

“Điểm ấy chúng ta chỉ có thể tùy vào vận khí.” Bách Thu Quân có điểm đau đầu, việc này lão nắm chắc cũng không lớn. Nhưng tình huống cũng không cho phép lão nửa đường bỏ cuộc.

“Bách tiên sinh.” Cung Trường nhìn về phía Bách Thu Quân.

“Cái gì?” Bách Thu Quân ngẩng đầu.

“Ông còn chưa nói cho tôi biết Chu Thế Côn sao lại đột nhiên rút đơn kiện.”

“A, cái kia a. Bọn họ cũng chưa nói, theo nguồn tin của ta, hình như bọn họ đã đánh mất bản chuẩn đoán thương thế trọng yếu kia, cảnh sát đến bệnh viện tìm cũng không tìm được . Tình cờ Chu Thế Côn lại bị thương nữa, phần đông vết thương cũ đã bị vết thương mới chồng lên, hiện tại nghĩ muốn một lần nữa nghiệm cũng không có biện pháp trở thành bằng chứng chính xác . Ha ha ha, Cung tiên sinh, ta chỉ có thể nói, cậu may mắn lắm!”

Nhưng vận khí Cung Trường thật sự may mắn như vậy sao ?

***

Hai ngày sau, Từ Thiên hưng phấn chạy tới nói cho hắn, cô gái Tứ Xuyên kia nguyện ý gặp mặt vợ của Chu Thế Côn, đem những chuyện lúc trước Chu Thế Côn làm với mình toàn bộ nói cho vợ hắn.

Chuyện của cô gái kia rất đơn giản. Lúc trước khi bị trường học khai trừ, Chu Thế Côn lúc ấy đang là thầy giáo dạy nhạc lý phương Tây đã chủ động giúp đỡ cô, nhưng ý tứ rõ ràng của hắn là hy vọng cô có thể trở thành tình nhân ngầm của hắn.

Chu Thế Côn trẻ tuổi anh tuấn lại là phó giáo sư, dù không cố ý dụ dỗ, nhưng vì không muốn bỏ phí công sức học tập, cũng vì không để người nhà lo lắng, cô đã đáp ứng việc làm tình nhân ngầm. Nhưng chưa đến nửa năm Chu Thế Côn đã chán ghét cô, quay sang coi trọng nữ sinh năm hai, Cung Âm.

Vì không muốn phiền toái về sau, thời điểm hai tháng trước khi khai giảng, Chu Thế Côn lợi dụng quan hệ ở trường học của hắn, chuyển cô đến cho thầy giáo hiện tại. Sau đó, cô mặc dù rất muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Chu Thế Côn, nhưng ở thời điểm đó hắn chưa dụ dỗ được Cung Âm mắc câu nên lại lấy chuyện không cho tốt nghiệp ra uy hiếp cô, tỏ ý muốn dây dưa với cô.

Cô gái sau khi biết chuyện Cung Âm sinh ra tâm tình đồng bệnh tương lân, nhưng bởi vì sợ Chu Thế Côn trả thù nên không dám ra tòa làm chứng. Từ Thiên tinh ý nhận ra, uốn ba tấc lưỡi thuyết phục, cô gái rốt cuộc cũng đáp ứng đi gặp vợ Chu Thế Côn. Bởi vì Từ Thiên nói cho cô biết, chỉ cần vợ hắn ly hôn, hắn không còn chỗ dựa vững chắc là có thể kiện hắn.

“Tên XXX kia ! Đúng là một thằng thầy giáo bại hoại! Cũng không biết tổ tiên Cung gia chúng ta kiếp trước làm chuyện thiếu đạo đức gì mà Cung Âm lại gặp phải loại nam nhân này! Thao!” Cung Trường cầm khăn lau, mắng vài câu thô tục.

“Đã là đàn ông thì ai mà không thích thức ăn mặn. Trong nhà lại có con cọp mẹ ngồi trên đầu, hắn cũng chỉ có thể ra ngoài tìm một em nai ôn nhu thôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ứng Nhàn liền biết là không ổn, quay đầu quả nhiên thấy Cung Trường đằng đằng sát khí bưng một chén hoành thánh lại đây.

“Ta cái gì cũng chưa nói! Ta chỉ là luận sự! Ta thề ta không phải là nam nhân như thế! Đừng đừng đừng! Cứu mạng a!”

Từ Thiên mặt lạnh nhìn tiểu tử ngu ngốc đổ thêm dầu vào lửa kia bị Cung Trường treo cổ oa oa kêu to. Khách nhân của hồn đồn quán không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ ngồi cười, không một ai có ý nghĩ muốn tiến lên giải cứu.

Đáng thương Ứng Nhàn cả người công phu không thể thi triển, dưới cánh tay sắt của Cung Trường giãy dụa muốn sống, chốc chốc giải thích chốc chốc lại cầu xin tha thứ, nóng nảy liền cúi đầu cắn cánh tay người nọ. Từ Thiên như thế nào lại cảm thấy người này dường như rất thích thú.

Ngoạn đủ, buông ra cánh tay bị thiếu niên cắn, Cung Trường nhìn về phía Từ Thiên, lại nhịn không được vui vẻ ra mặt, “Thật tốt quá! Cuối cùng cũng đã mở ra một đường sống. Từ Thiên, cậu muốn tớ cảm ơn cậu thế nào đây?”

“Buổi tối mời ớ ăn cơm?”

“Tốt. Đi đâu? Quán lẩu?”

Lại ăn lẩu? “. . . . . . Đi.”

“Vậy đi! Buổi tối bảy giờ gặp nhau tại quán lẩu. Uy, tiểu tử, buổi tối nếu rảnh cứ đến.” Cung Trường vỗ vỗ đầu Ứng Nhàn giống như vỗ đầu một chú chó nhỏ.

“Ta phải ăn hết đến khi nhìn thấy đáy nồi mới thôi!” Ứng Nhàn ghé vào trên bàn, nghiêng đầu thực kiêu ngạo nói.

“Cứ làm vậy thử xem!” Cung Trường lại nhịn không được ở trên đầu y xoa loạn một phen. Ai kêu tiểu tử này hé ra gương mặt búp bê ngạo khí đáng yêu chết được!

“Cung Trường, nghe nói cái quán lẩu cũ hai ngày trước mới vừa bị phát hiện nấu lại đồ ăn cũ, tớ thấy chúng ta nên đổi quán thôi. Đồ Tứ Xuyên thấy thế nào?” Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy thiếu niên kia ăn hoành thánh mà cho gia vị cay, Từ luật sư đôi khi cũng thực âm hiểm. <=)) đồ ăn Tứ Xuyên thường cay>

“Tứ Xuyên? Tốt! Loại ta thích nhất!” Lý Ứng Nhàn nhãn tình sáng ngời, dựng nửa người lên. <=))))>

“Đi, vậy đến quán ăn Tứ Xuyên! Từ Thiên, ngươi có biết quán Tứ Xuyên nào ngon không?”

. . . . . . Từ Thiên thực muốn mượn cây gậy của Cung Trường xách tiểu tử kia ra gõ lủng đầu!

***

Rất thuận lợi bọn họ đã mời được vợ của Chu Thế Côn, Tần Ngọc Hồng.

Ngày mười bốn tháng chín, sáu giờ tối, Từ Thiên mang theo nữ sinh Tứ Xuyên kia đến một quán cà phê để gặp mặt.

Cô gái cố lấy dũng khí đem sự tình tất cả từ đầu đến cuối nói cho Tần Ngọc Hồng, cô ta sau khi nghe xong biểu tình cũng rất bình tĩnh.

Từ Thiên nói ra chuyện của Cung Âm, dịu dàng khuyên bảo nam nhân như Chu Thế Côn không đáng để cô ta phải trả giá.

Tần Ngọc Hồng bỏ lại một câu “Tôi đã biết.” rồi xoay người rời khỏi quán.

“Cô ta cứ như vậy rời đi? Vẻ mặt của cô ta như thế nào? Cậu cảm thấy cô ta có chịu ly dị Chu Thế Côn hay không?” Cung Trường vội la lên.

Em gái Cung Âm đã xuất viện về nhà, hắn vốn định kêu nó ở lại một đoạn thời gian nữa, nhưng bất đắc dĩ viện phí tăng cao, hơn nữa bọn họ chỉ nhờ bệnh viện nghiệm thương thôi, không đủ tiền xét nghiệm DNA. . . . . . Cung Âm kiên trì về nhà tĩnh dưỡng, Cung Trường cũng không có biện pháp phùng má giả làm người mập nữa. (cố tỏ ra mình làm được).

Vấn đề hiện tại là, Cung Âm đã về nhà liền đại biểu sau đó không lâu cô phải về lại trường học, nhưng hiện tại chuyện còn chưa giải quyết xong, ngay cả Cung Âm có được quay lại học hay không cũng chưa biết. Cung Trường khó tránh khỏi có điểm sốt ruột.

“Khó nói lắm.” Từ Thiên lắc đầu, “Tớ cảm thấy việc này có điểm không ổn. Cung Trường, Tần Ngọc Hồng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, quả thực không giống với gương mặt người vợ sau khi nghe được mình bị chồng phản bội. Có lẽ sự tình so với chúng ta tưởng tượng phải phức tạp hơn nhiều lắm.

“Đúng rồi, Cung Trường, cậu có hỏi lại Tiểu Âm ngày đó ở văn phòng Chu Thế Côn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa?”

“Tớ đã tận lực hỏi nó.” Cung Trường thở dài, hắn cũng có nghi vấn, lại không biết mở miệng với em gái như thế nào đây.

“Đúng rồi, Lý Hàng đâu? Mấy ngày nay sao không thấy nó?” Từ Thiên kỳ quái.

“Đâu có, mỗi tối tớ đều thấy mà.”

Dừng một chút, Cung Trường trong mắt có một tia mê hoặc, lầm bầm lầu bầu nói: “Cũng không biết tiểu tử thần bí kia đang làm cái gì! Bộ dáng không giống như đi đến trường, muốn hỏi vội chuyện gì lại không trả lời được một câu đứng đắn. Khuya khoắt cũng không ngủ, luôn luôn xuất hiện bất ngờ, có đôi khi tinh thần rất hảo, lại có đôi khi thoạt nhìn giống hai ba ngày không được ngủ. Xú tiểu tử. . . . . . Có ngày phải trói lại, hảo hảo thẩm vấn một phen!”

“Cung Trường.”

“Ân?”

“Lý Hàng rốt cuộc là ai.”

§

Bị thanh âm sẵng giọng của Từ Thiên làm cho hoảng sợ, Cung Trường ngẩng đầu, cào cào mái tóc vừa ngắn lại vừa cứng của mình.

“Từ Thiên, cái kia . . .”

‘Tớ cần biết nó là ai! Hơn nữa hiện tại bên người chúng ta phát sinh nhiều chuyện như vậy, tớ không muốn lại có thêm phiền toái!” Từ Thiên mặt không chút thay đổi.

”Ách, tớ nghĩ nó hẳn là sẽ không trở thành phiền toái đâu.” Cho dù có, cũng là phiền toái của tớ. Cung Trường cười khổ.

“Sao cậu lại chắc chắn như vậy? Chúng ta thậm chí còn không biết lai lịch của nó. Hay là cậu biết nhưng không nói cho tớ?”

Cung Trường dù trì độn cũng có thể nghe ra Từ Thiên đang mất hứng, huống chi hắn căn bản không phải là một người trì độn.

Cung Trường thay đổi sắc mặt, “Từ Thiên, cậu làm sao vậy? Sao tớ lại cảm thấy cậu giống như rất thích nhằm vào Ứng Nhàn? Nó lại không đắc tội cậu việc gì. Về phần tiểu tử đó rốt cuộc là có thân phận gì, cái đó và chúng ta hay việc quen biết với nó có can hệ gì?”

Từ Thiên cười lạnh, “Ứng Nhàn? Không phải nó tên là Tiểu Hàng sao? Như thế nào lại đổi thành Ứng Nhàn? Tớ không nhằm vào nó, tớ chỉ cảm thấy thiếu niên này không hề đơn giản giống như bề ngoài! A Trường, người này rất bí ẩn, tớ sợ cậu sẽ . . . “

“Từ Thiên, cậu yên tâm, tiểu tử kia sẽ không hại tớ. Cậu biết tớ rất có mắt nhìn người mà, tớ nói nó không hại tớ thì tuyệt đối nó sẽ không hại tớ. Tớ tin tưởng nó, cũng như tin tưởng cậu vậy!”

Cung Trường nói đến mức này, Từ Thiên còn biết hỏi thế nào?

“Được rồi, nếu cậu đã tin nó đến vậy, tớ cũng không thể nói gì hơn. Bất quá tớ còn có một việc phải cảnh cáo cậu, cậu cười tớ nhạy cảm cũng được.” Từ Thiên muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì, cậu nói đi.” Cung Trường cười, đổi thành tư thế ‘mời’.

“Nó . . .  ánh mắt nhìn cậu có điểm không đúng.”

Có ý gì?

Từ Thiên cắn răng một cái, “Cậu không biết là số lần nó ôm cậu sờ cậu, cố ý đụng tới cậu nhiều lắm hay sao?”

Cung Trường nói không ra lời.

“Không phải tớ có ý kiến gì loại người này, nhưng đấy là đối với người ngoài. Nếu nó có gì với người khác tớ đời nào lại quan tâm! Nhưng cậu là bằng hữu tốt nhất của tớ, tớ không muốn . . . cậu gặp phải chuyện gì mờ ám. Hơn nữa cậu cũng biết người đồng tính luyến ái thường hay lạm giao, cậu căn bản không biết bọn họ rốt cuộc đã cùng bao nhiêu người quan hệ qua, lại còn có thể có bệnh gì đó.

“Huống hồ nếu để cho người khác biết được cậu thích thằng nhóc suốt ngày chạy quanh mình, cậu có thể tưởng tượng được phản ứng của bọn họ hay không?

“Cung gia đã có rất nhiều chuyện để người khác nói rồi, tớ khuyên cậu đừng tìm đề tài mới cho bọn họ. Lại nói, nếu sau này cậu đổi ý muốn tìm bạn gái thì làm sao bây giờ? Những cô gái nghe qua lời đồn này, nào dám dính dáng với cậu nữa?

“Được rồi, cho dù không lo lắng về mặt dư luận, cậu cũng phải ngẫm lại phản ứng của người nhà mình chứ. Nếu bà nội cậu biết chuyện này thì sẽ như thế nào ? Còn cả em trai cậu nữa. . . . . .”

Thấy Cung Trường im lặng, Từ Thiên không nói nữa.

“Từ Thiên, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?” Cung Trường tận lực nói mình không cần phải lo lắng.

“Tại sao? Cậu có ý gì?” Từ Thiên hôm nay rất có ý từ hàm xúc gây sự.

“Không có gì. Cho dù tiểu tử kia có suy nghĩ gì đối với tớ đi chăng nữa thì đó cũng chuyện của tớ, cậu. . . . . .”

“Vậy sao, thật có lỗi, là tớ quản quá rộng rồi. Cậu cứ xem như những gì tớ vừa nói đều thúi lắm là được.” Từ Thiên xoay người bước đi.

“Từ Thiên! Không phải tớ có ý này! Từ Thiên. . . . . .” Cung Trường vội vàng đứng dậy.

Từ Thiên quay đầu lại, biểu tình đờ đẫn, “Nói chuyện với em gái cậu cho tốt. Theo lời cậu, trước mắt chúng ta phải giải trừ nguy cơ này đầu tiên.”

Chia tay trong không khí nặng nề.

Cung Trường nhìn Từ Thiên dần dần đi xa, tức giận hung hăng gõ đầu mình.

***

“Anh hai, thực xin lỗi. . . . . . Em là nói thật với anh. . . . . .”

Cung Âm nghe được tất cả sự tình Cung Trường vì cô mà phải trải qua, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt. Hơn nữa khi nghe đến chỗ bọn họ nói chuẩn bị khởi tố Chu Thế Côn, cáo hắn giết người không thành, vẻ mặt càng bối rối bất an.

“Làm sao vậy? Em bình tĩnh một chút. Không phải sợ, bọn họ sẽ không dám đối với em như vậy nữa, anh cũng sẽ không để em đối mặt với việc này nữa, chúng ta đã có một nhân chứng, cô ấy có thể chứng minh Chu Thế Côn đùa lộng nữ sinh. Em yên tâm, có nhân chứng này ở đây, ít nhất cũng có thể rửa sạch ô thủy Chu Thế Côn đã đổ lên người em, để mọi người nhận rõ ai mới là người bị hại!

“Hơn nữa chỉ cần vợ hắn rời khỏi tên hỗn đản đó, chúng ta thậm chí có thể thắng án.”

Cung Trường vội vàng an ủi em gái, thanh âm bọn họ rất nhỏ, để phòng ngừa hai ông bà Cung gia nghe thấy.

“Anh hai, cô ta không sẽ rời khỏi hắn đâu, anh không biết ngày đó cô ta đã. . . . . . Anh hai, chúng ta đánh không thắng đâu.” Cung Âm ngay cả giọng cũng run rẩy, “Thực xin lỗi, đều là em sai. Thực xin lỗi, anh hai, thực xin lỗi. . . . . . Ô ô. . . . . .”

“Nha đầu ngốc, khóc cái gì! Việc này sao lại có thể trách em? Muốn trách cũng phải trách tên vương bát đản kia đã lừa gạt em!” Cung Trường hình như chỉ duy nhất khi nói chuyện với em gái thì mới ôn nhu như vậy.

Xem xét ý tứ của em gái, vợ của Chu Thế Côn xem ra cũng là một trong những hung thủ “ngoài ý muốn” làm cho Cung Âm thành thế này, nếu là như vậy. . . . . .

“Không phải, nếu không phải em, anh hai cũng sẽ không. . . . . .” Cung Âm nhỏ giọng nức nở.

Cung Trường cẩn thận lấy tay xoa đầu em gái, Cung Âm lập tức nhào vào lòng ngực hắn.

“Anh hai. . . . . Ô ô. . . . . .”

“Ngoan, đừng khóc. Anh là anh trai em, nha đầu ngốc, anh trai là để làm gì? Không phải là để ở thời điểm em gái cần thì ra mặt sao. Được rồi, ngoan, đừng khóc . Em xem, mặt khóc thành bánh bao rồi.”

“Anh hai!” Cung Âm không thuận theo kêu lên.

“Nga, vừa khóc vừa cười con mèo nhỏ thắt cổ, cẩn thận một trăm năm cũng chưa thành người!”

Cung Âm đang khóc cũng bị ca ca chọc cười: “Anh nói sai hết rồi.”

“Đừng khóc.” Cung Trường nhéo nhéo má cô, thuận tay lấy khăn giấy đưa cho em gái.

Cung Âm gật gật đầu, tiếp nhận khăn giấy chỉnh đốn cảm xúc một chút, mở miệng nói: “Anh hai, thực xin lỗi, vì em không nói với anh toàn bộ tình hình thực tế, em sợ sẽ anh sinh khí, đối cặp vợ chồng kia làm ra chuyện không thể vãn hồi. Kỳ thật ngày đó sự tình là như vậy. . . . . .”

Lúc sau, sắc mặt Cung Trường trở nên xanh mét.

“Nói cách khác, người đầu tiên đẩy em là Chu Thế Côn, này cũng xem như ngoài ý muốn. Nhưng vết thương thứ hai trên bụng em cũng không phải là Tần Ngọc Hồng cố ý?”

“Phải.” Cung Âm cười thảm, “Coi như là ý trời, vợ Chu Thế Côn lại ra tay giết chết đứa nhỏ chưa thành hình của hắn. Anh hai, tha thứ em không nói cho anh, em lúc ấy chỉ thầm muốn việc này nhanh chóng đi vào quá khứ, căn bản không nghĩ tới bọn họ sẽ cắn ngược lại em.”

“Anh hiểu được, em không cần phải nói . Trong khoảng thời gian này em tạm thời ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, trường học cũng không cần đi, chờ tất cả sự tình đều xử lý tốt , chúng ta sẽ hảo hảo thương lượng với trường học của em. Được chứ?”

Trách không được Tần Ngọc Hồng lại bình tĩnh như vậy. Cô ta hiện giờ đã cùng hội cùng thuyền với Chu Thế Côn, mặc kệ có ly hôn với Chu Thế Côn hay không, vì tự bảo vệ mình, cô ta cũng sẽ không buông tha cho Cung gia.

An ủi em gái, sau đó Cung Trường ra sân lấy điện thoại cầm tay ra, vốn chuẩn bị bấm dãy số để gọi Từ Thiên, sau lại do dự.

“Từ Thiên?” Vẫn là nên gọi.

“Là tớ.” Đối diện truyền đến thanh âm của Từ Thiên.

“Tớ nghĩ mình phải phiền cậu một việc.” Cung Trường ho khan một tiếng.

“Khách khí như vậy làm gì?” Từ Thiên hình như đang cười.

“Cách thức liên hệ với cô gái Tứ Xuyên kia chỉ có cậu mới biết, tớ hy vọng cậu có thể nói cô ấy hiện tại cẩn thận một chút.”

“Sao lại thế này? Có chuyện gì?” Thanh âm Từ Thiên trở nên nghiêm túc.

Cung Trường đem câu chuyện Cung Âm vừa rồi mới kể cho hắn biết thuật lại với Từ Thiên.

“Không xong! Tần Ngọc Hồng đã biết chúng ta có nhân chứng bất lợi cho Chu Thế Côn, nếu cô ta muốn động thủ, đại khái. . . . . . Tớ lập tức liên hệ cô gái kia, cậu chờ tin của tớ!”

“Từ từ!” Cung Trường gọi lại Từ Thiên, “Tớ nhớ cậu đã xem qua bức ảnh chụp vết thương trên bụng Cung Âm rồi đúng không?”

“Thì sao?”

“Cậu nhìn kỹ lại xem, xem nó có giống một dấu giày không?”

“Dấu giày?”

“Phải, Tiểu Âm nói vợ Chu Thế Côn hung hăng đạp một cước vào bụng nó, nếu chúng ta có thể chứng minh vết bầm trên bụng Tiểu Âm tương xứng với dấu giày của Tần Ngọc Hồng, cậu nghĩ chúng ta sẽ có bao nhiêu phần trăm thắng kiện?” Trong giọng Cung Trường không giấu được cao hứng.

“Bây giờ tớ đi so ngay đây!” Từ Thiên cũng hưng phấn đứng lên. Cuối cùng lại có đột phá mới!

Nhưng cùng lúc Bách Thu Quân đang trợ giúp Cung Âm khởi tố vợ chồng Chu Thế Côn, cùng lúc Từ Thiên đang nghĩ biện pháp để liên lạc với cô gái Tứ Xuyên. Cô gái này lại đột nhiên hồi hương, vô luận điện thoại như thế nào đều không được, Từ Thiên thậm chí đã quyết định đi một chuyến đến Tứ Xuyên.

“Quên đi, vô ích thôi. Chúng ta cũng không có thể hại cô gái đó nữa, cô ấy đã đủ đáng thương rồi, tớ nghĩ vợ chồng Chu Thế Côn hẳn là đã gây áp lực với cô ấy, thậm chí còn uy hiếp nữa.”

Cung Trường ngăn lại Từ Thiên.

“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ? Chứng cớ trên tay chúng ta căn bản là không đủ! Bảo vệ ở đó thậm chí còn không cho chúng ta tiến vào văn phòng của Chu Thế Côn thu thập thêm.” Từ Thiên nhịn không được ôm đầu.

“Cho dù bọn chúng có cho chúng ta đi vào cũng không có tác dụng. Tớ cá với cậu, đối phương đã sớm cho người quét dọn sạch sẽ! Nếu có thể chứng minh vết thương trên bụng Tiểu Âm là Tần Ngọc Hồng tạo thành thì tốt rồi.” Cung Trường cười khổ hy vọng.

“Chết tiệt!” Từ Thiên mắng to.

Cung Trường nhìn anh, “Từ Thiên, cậu làm sao vậy? Tớ nhớ cậu luôn luôn là người tỉnh táo nhất trong chúng ta mà.”

“Tớ. . . . . .” Từ Thiên lời muốn nói đến bên miệng rồi lại nuốt trở về.

Anh phải nói với Cung Trường sao đây, cấp trên đã phái người điều tra anh, hình như đã tra ra cái gì, có ý đồ muốn huỷ giấy phép của anh, mà anh thân lại là luật sư, có đôi khi làm việc bắt buộc đi đôi với pháp luật, như vậy anh lại như thế nào có thể hoàn toàn trong sạch đến mức người ta không thể bắt bẻ!

“Bách luật sư đã hướng toà án xin lệnh điều tra, nếu nhanh, ngày mai sẽ có kết quả.” Từ Thiên một lần nữa phấn chấn, anh không muốn làm cho Cung Trường lo lắng

“Chỉ sợ Tần Ngọc Hồng sẽ vứt đôi giày đó đi thôi.” Cung Trường sầu lo.

Từ Thiên nhếch môi, “Cho nên nói Cung Trường cậu không hiểu con gái mà. Không nói đến người bình thường, phụ nữ như Tần Ngọc Hồng, có tiền có địa vị, khi mua giày trăm phần trăm đều là hàng hiệu, mà hàng hiệu đại biểu cho cái gì? Quý! Rất đơn giản. Tớ chỉ nghe nữ nhân không ngừng mua giày, chưa từng nghe qua nữ nhân không ngừng vứt giày.

“Tớ có thể cá với cậu, Tần Ngọc Hồng nhất định vẫn còn lưu lại cặp giày quý kia, hơn nữa cô ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc dấu giày của mình sẽ ở trên bụng Tiểu Âm.”

“Nếu được như vậy thì tốt rồi.” Đây đã là hy vọng duy nhất của bọn họ.

“Kỳ thật nếu có thể làm cho vợ chồng bọn họ quay sang cắn nhau thì tốt hơn.” Từ Thiên mong chờ.

“Trước mắt bọn họ có chung ích lợi, khó có thể.”

“Ừ, hiện tại trông chờ vào thủ đoạn của Bách Thu Quân. Nếu ông ta cũng không có cách, Cung Trường, chúng ta chỉ sợ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Chuẩn bị cái gì Từ Thiên chưa nói, nhưng Cung Trường hiển nhiên hiểu được ý của anh.

***

Đêm khuya, Cung Trường đang định thu quán, chỉ thấy người đột nhiên tiêu thất mấy ngày đột nhiên xuất hiện trước quán.

“Mấy ngày nay bộ cậu không ngủ sao?” Cung Trường nhìn y vài lần.

“Hai, ba ngày đi. Chuyện của ngươi thế nào?” Hai ngày nay bận chuyện của y, nhất thời không thể chú ý tới bên Cung Trường.

“Cứ thức khuya như vậy. Cậu trở về ngủ sớm một chút đi, đáy mắt đã đen toàn bộ rồi.”

“Thấy rõ vậy à?” Ứng Nhàn sờ sờ mặt, đi đến bên người Cung Trường, tự nhiên mà ôm thắt lưng của hắn.

Cung Trường phất ra. Ứng Nhàn mẫn cảm biết, khi y không có ở đây chắc chắn đã xảy ra chuyện tình gì bất lợi.

Làm bộ không để ý đến, mở túi lấy ra một hộp gỗ nhỏ cổ kính.

“Cầm.” Mạnh mẽ nhét vào trong tay nam nhân.

“Đây là cái gì?” Cung Trường nâng tay lên nhìn nhìn hộp gỗ bé hơn bàn tay.  Thủ công thực tinh xảo, quan sát chất gỗ liền cảm thấy được vật nhỏ này hẳn rất quý báu.

“Vô tình tìm thấy, tặng cho ngươi.” Ứng Nhàn không nói với hắn, đây là vật của chủ nhân Lý gia từ ngàn năm trước, là một chiếc dây chuyền đeo hàng ngày để kéo dài thọ mệnh. Y ở Lý viên tìm được mật thất, phát hiện trong mật thất có rất nhiều đồ vật này nọ, dây chuyền này là tìm được trong đó . . . . . .

Cung Trường mở ra, dùng hai ngón tay lấy lên thứ được làm cực kỳ khéo léo kia. . . . . .

“Đây là dây chuyền?” Trên dây chuyền có khắc chữ, có điểm giống ngày sinh tháng đẻ cùng tên, còn có một ít cát ngữ. Kiểu chữ kỳ lạ làm cho hắn không đọc được, chỉ có thể đại khái đoán ra một ít. “Của cậu?”

Ứng Nhàn có điểm thất vọng, hắn quả nhiên không có chú ý tới trên dây chuyền khắc chữ gì mà.

“Đúng vậy.” Ứng Nhàn không phủ nhận.

“Cậu đưa tôi đồ của con nít để làm gì?” Cung Trường bật cười, đóng nắp hộp định trả lại cho Ứng Nhàn.

“Nhận lấy nó, được chứ?” Ứng Nhàn biểu tình tựa hồ có điểm bi ai.

“Cậu làm sao vậy?” Cung Trường cảm giác được y có tình tự gì đó. Chờ khi hắn chú ý tới thì đã đem thiếu niên ôm vào trong lòng.

Ứng Nhàn vùi đầu vào hõm vai Cung Trường, hai tay ôm khư khư thắt lưng của hắn.

“Làm sao vậy?”

“A Trường, ngươi không hối hận khi không theo ta cùng một chỗ sao?” Thiếu niên thanh âm hạ thấp.

Trên đường không có người, chỉ có một ánh đèn đường nhỏ mờ nhạt ôn nhu bao phủ trên người bọn họ, cho nên Cung Trường cũng không tránh khỏi cái ôm của y.

“Ngươi sao lại không nói lời nào?”

“Cậu muốn tôi nói cái gì?” Cung Trường sờ sờ cái ót của y.

“Nói, ngươi muốn cùng một chỗ với ta.”

“. . . . . . Khi nào thì cậu trở nên cảm tính như vậy?”

“Nói ngươi muốn ngủ với ta!”

“Không muốn.”

“Cung Trường——”

“Xú tiểu tử, nói chuyện càng ngày càng làm càn. Hiện tại ngay cả A Trường ca cũng không kêu. Con nít phải kính già yêu trẻ có biết hay không?” Cung Trường niết lỗ tai y.

“Ta không phải con nít!”

“Tiểu hài tử thường thường sẽ nói những lời này.”

Lý Ứng Nhàn thật sự rất muốn ngửa đầu hét lớn một tiếng—— lão tử đã muốn ba mươi sáu rồi!

“Tóm lại ngươi đeo cái này lên, một ngày cũng không được bỏ xuống! Cho dù tắm rửa, lúc ngủ cũng không được.” Ứng Nhàn mãnh liệt yêu cầu.

“Rồi rồi, tôi mang là được. Thật là, so với những đứa trẻ khác thì cậu thật đáng sợ, may là Từ Thiên còn chưa biết chúng ta đã lên giường, nếu không cậu ta sẽ phát điên lên mất. . . . . .”

“Ngươi nói cái gì?” Ứng Nhàn ngẩng đầu.

“Cái gì cũng tôi chưa nói. Đến, giúp tôi đeo.”

Ứng Nhàn tiếp nhận dây chuyền, mở khóa đeo cho Cung Trường. Đồng thời đem mặt chôn ở cổ hắn không chịu rời đi.

“Trên đường lớn mà cậu làm cái gì!” Cung Trường phất ra cái tay đang chụp mông hắn.

Ứng Nhàn ôm lấy hắn, hai người ở dưới đèn đường mờ nhạt, bên cạnh hồn đồn quán nho nhỏ trên ngã tư đường yên tĩnh, ôm nhau một lúc lâu.