Hôn Miên

Chương 40




Lương Nguyệt Lăng kiểm tra ghi chép các cuộc gọi trong điện thoại Giang Thiếu Thành, vì 2 nguyên nhân, một là cô cảm giác Giang Thiếu Thành với anh trai có gì lạ, hình như đang làm chuyện gì cô không biết, anh trai cô vốn rất cố chấp, cô không thể yên tâm nổi, dù cô biết rõ Giang Thiếu Thành không phải một người dễ kích động, hai là thái độ của Giang Thiếu Thành đối với cô, cô cảm giác thái độ của anh hơi kì, cái gì cũng theo cô, hành động này ở chỗ nào cũng đủ để nói rõ rằng anh đối tốt với cô, nhưng cô vẫn không cảm thấy tình cảm sâu đậm trong mắt anh, tựa như anh không có sẽ vì cô mà ly hôn với vợ. Cô cũng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không, nói tóm lại, từ lúc bắt đầu cô hốt hoảng sau đó thì nghi ngờ và bây giờ thì lo lắng.

Giang Thiếu Thành là người có mục đích rất mạnh, thậm chí cô còn có ảo giác, Giang Thiếu Thành làm như vậy, có mục đích gì hay không? Mà chính cô, đương nhiên không thể nào cho Giang Thiếu Thành nhiều lợi ích, người có thể cho Giang Thiếu Thành lợi ích chính là Lương Huy, huống chi Giang Thiếu Thành rất thân với Lương Huy. Mà một mặt của cô như vậy, liền một mặt xóa bỏ đi suy nghĩ của mình, cô hiểu rõ anh trai cô, tin tưởng người khác rất ít, vì vậy anh trai cô rất ít khi gặp thất bại hay phản bội.Mà cô xem ghi chép các cuộc gọi của Giang Thiếu Thành, cũng không tra được điểm gì khác thường.

Hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, cô tự nói với mình thế.

****************************

Sau khi qua chuyện của Thẩm Diệc Đình, Giang Thiếu Thành nhanh chóng tiến vào chiếm giữ Thịnh Quang quốc tế, bây giờ nhân viên trong đó cũng biết vị này chính là sếp lớn nhất, dù sao Thẩm Diệc Đình đã gặp chuyện không may, bây giờ cũng chỉ có mình Giang thiếu điều hành được, ngay cả em gái Thẩm Diệc Đình cũng không tới quấy rối, những nhân viên này càng an tâm hơn, chỉ cần công ty không loạn, công việc của bọn họ ổn định, đây là kết quả họ muốn nhất. Khi Thẩm Diệc Đình nắm toàn bộ Thịnh Quang quốc tế trong tay, liền cùng với Lương Huy bắt tay vào việc sắp xếp người làm, đối với chuyện này, Lương Huy có vẻ bình thản hơn Thẩm Diệc Đình.

Lương Huy trực tiếp đưa cho Giang Thiếu Thành một danh sách, Giang Thiếu Thành nhìn xuống danh sách đó, không che giấu được vẻ kinh ngạc, “Thì ra anh ở đây lâu như vậy đã bắt đầu hao phí hết tâm tư rồi.”

Những người trên danh sách đó, đã sớm an bài vào Thịnh Quang quốc tế, trước đây rất lâu, Giang Thiếu Thành còn chưa tiến vào Thịnh Quang quốc tế, mà Thẩm Diệc Đình còn chưa rời đi. Giang Thiếu Thành ở trong bóng tội cũng chỉ khâm phục Lương Huy, quả nhiên đã biết trước, thấy trước, nhìn xa,người biết lo xa, làm việc cũng không vì ý muốn nhất thời. Mặc dù Giang Thiếu Thành đã biết trên danh sách này, đa số đều là người của Lương Huy, bây giờ nhìn lại, cũng biết anh còn sót lại vài người. Người quả nhiên là sinh vật khó hiểu nhất, trung thành và tận tâm cùng phản bội cho tới giờ không phải là một lần xong chuyện, nhưng kì lạ ngay cả Thẩm Diệc Đình cũng không phát hiện ra mấy người đó khác thường, vì vậy Giang Thiếu Thành cũng không điều tra được liền trở thành về tình có thể tha thứ được.

Lương Huy và Giang Thiếu Thành đã là người trên cùng một thuyền, sau khi Giang Thiếu Thành sát hại Thẩm Diệc Đình xong, Lương Huy liền hợp tác với anh thật tốt, đối với loại người kiên quyết có năng lực lại có sự can đảm, Lương Huy rất thích, bọn họ bây giờ là đối tác, cũng không che giấu gì, “Tôi luôn muốn Thịnh Quang quốc tế làm nơi sản sinh, chia làm hai bộ phận sáng tối, sáng đương nhiên là tuân theo lương tâm kinh doanh pháp luật, về phần ám, lòng dạ chúng ta biết rõ là được rồi, như vậy còn có thể mượn phần sáng che giấu, ai có thể biết công ty Thịnh Quang quốc tế lớn như vậy, sau lưng lại sản xuất những thứ đó?”

Giang Thiếu Thành tự nhiên biết rõ Lương Huy nói những thứ đó chỉ cái gì, các loại ma túy không tính, còn có các loại thuốc khiến người ta phấn kích, cùng với loại gây ảo giác, Lương Huy này chuyên mấy đồ này nhiều năm rồi, sớm có nhiều đường dây bán, hằng năm thu rất nhiều, biến nhà họ Lương từ một công ty không danh tiếng phát triển thành xí nghiệp lớn người ta không thể không chú ý như hôm nay.

Giang Thiếu Thành cười, “Coi như về sau xảy ra chuyện gì, cũng có thể đẩy toàn bộ lên Thịnh Quang quốc tế, không liên quan gì tới anh.”

Lương Huy vỗ tay, chính là vậy.

Nhưng Giang Thiếu Thành cau mày, “Ở dưới mắt Thẩm Diệc Đình làm những việc này, anh cũng không sợ lật thuyền trong mương.”

“Chính là muốn làm dưới mắt cậu ta, như vậy mới thấy thành công.” Lương Huy cười ha ha, thời điểm lập kế hoạch, có nhiều lý do để chuyển hướng sự chú ý, anh biết rõ, đã có người bên cảnh sát theo dõi mình, anh khiến tất cả chú ý lên Thẩm Diệc Đình, không chỉ bỏ đi sự nghi ngờ về mình, mà hại được cả Thẩm Diệc Đình, cộng thêm chính anh lén lút thu mua cổ phần, cùng với việc mua chuộc người ở Thịnh Quang quốc tế, đến lúc đó anh chắc có được vật mình muốn, chỉ là không ngờ Thẩm Diệc Đình đang từ từ phát hiện ra, hơn nữa còn dám âm thầm sắp xếp, may mà mâu thuẫn giữa Thẩm Diệc Đình và Giang Thiếu Thành khá nặng nề, không thì đúng là phiền toái lớn.

“Vì sao cố tình lựa chọn Thịnh Quang quốc tế?” Giang Thiếu Thành lắc đầu một cái, lựa chọn công ty khác sẽ dễ dàng hơn chút.

“Chớ giả vờ, cậu lại không biết?”

Giang Thiếu Thành câu môi dưới, không nói gì.

Bắt đầu từ ngày đó, Giang Thiếu Thành chính thức hợp tác với Lương Huy, tất cả nghe theo sự sắp xếp của Lương Huy, lấy Thịnh Quang quốc tế ra làm nơi sản xuất, mà Lương Huy tìm người lấy nguyên vật liệu hàng thảo dược hiếm, cộng thêm nhà họ Lương nhà họ Giang và nhà họ Thẩm, mở ra đường dây bán mới, một chút thuốc, bắt đầu vận chuyển ra nước ngoài……

*******************************

Giang Thiếu Thành với Thẩm Diệc Đình trở thành bạn, gia thế cũng như nhau, đời bố cũng quan hệ mật thiết, coi như quan hệ của bọn họ không tốt, họ cũng một số lý do để sống hòa bình, hơn nữa bọn họ trở thành bạn học, đương nhiên dễ thành bạn, giá trị như nhau, vì vậy tình bạn vẫn kéo dài tới giờ. Mà Thẩm Diệc Đình ở đại học, người bạn tốt chân chính phải là Lương Huy, không sai, Thẩm Diệc Đình và Lương Huy là một đôi bạn đúng nghĩa, trong trường đại học bọn họ thường đảm nhiệm các chức vụ tổ chức buổi giao lưu, thậm chí hai người liên tục thiết kế các buổi kịch ở trường, một lần diễn đều đông người tới ủng hộ.

Giang Thiếu Thành không thích những thứ đó, đa số thời điểm đều làm khán giả.

Cho đến khi bọn họ có cô em khóa dưới Đường Tâm Vũ, hình như tất cả trở nên khác biệt, đó là một cô nữ sinh có vẻ ngoài hiền lành dịu dàng, giống như bông hoa Bách hợp nở rộ trong gió, có thể khiến người ta vì cô mà che gió che mưa, Đường Tâm Vũ cũng bướng bỉnh, đây là phần cô hấp dẫn người khác nhất, vì vậy dễ khiến nam sinh cúi đầu dễ như trở bàn tay.

Giang Thiếu Thành không có cơ hội thấy những cuộc tranh cãi tình cảm, chỉ vì anh xuất ngoại.

Thẩm Diệc Đình, Đường Tâm Vũ với Lương Huy ở trong cuộc tình tay ba, quả thật rất tuyệt vời. Đường Tâm Vũ sinh trong vùng núi, đúng nghĩa nông thôn, cách xa thành thị, thậm chí cách xa chợ, mưa đồ phải đi qua nhiều ngọn núi, ở nơi nào, học để đổi đời trở thành một niềm tin vững chắc nhưng cũng khá nặng nề, không còn là câu chuyện cười khinh miệt. Đường Tâm Vũ, là người ghi nhớ những điều này, cố gắng học tập, ra khỏi núi lớn, mà nhiều năm trước bố con đã bỏ nhà đi, người nuôi dưỡng Đường Tâm Vũ trừ người mẹ thương yêu con tận tâm tận lực của cô, còn có chị.

Đường Tâm Nhu có thành tích xuất sắc, nhưng lại bỏ qua học tập, sớm ra ngoài đi làm, chỉ vì trong nhà không chịu trách nhiệm làm cô học sinh lớn, trong nhà chỉ có bốn bức tường, đồng thời, còn phải vay tiền khắp nơi, những ngày sau đó rất nghèo khó, Đường Tâm Nhu dứt khoát chọn từ bỏ việc học, ra ngoài làm, hơn nữa cố gắng dạy dỗ cô em gái của mình, hi vọng sau này em sẽ hoàn thành tâm nguyện mình chưa làm được.

Đường Tâm Vũ chứng tỏ không phụ sự kì vọng của chị, cho tới giờ là học sinh có thành tích tốt, nghe lời hiểu chuyện khéo léo, đại học, Đường Tâm Vũ tỏa sáng rực rỡ. Lương Huy mến mộ Đường Tâm Vũ, nhưng người trong lòng cô lại là Thẩm Diệc Đình, vì thế Thẩm Diệc Đình và cô hẹn họ với nhau, Lương Huy dính một trận mưa lớn, lựa chọn chấp nhận thực tế, chúc phúc cặp đôi này.

Thẩm Diệc Đình đối với Đường Tâm Vũ rất tốt, dù sao đây cũng là mối tình đầu của anh, Đường Tâm Vũ xinh đẹp mỹ lệ hiểu chuyện khéo léo, tất cả đều đủ để khiến Thẩm Diệc Đình động lòng, hai người ở chung với nhau, chưa từng có cãi vã.

Nhưng Lương Huy đối với Đường Tâm Vũ, như đã phê thuốc nặng, rõ ràng biết cô là bạn gái Thẩm Diệc Đình, vẫn không nhịn được liếc nhìn cô, nhiều khi ở cùng với cô, cô sẽ không chú ý lắm, nhưng anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Thời gian vui vẻ rất ngắn ngủi, bọn họ phải tốt nghiệp.

Bốn năm đại học của Lương Huy không có bạn gái, ngày tốt nghiệp, Lương Huy nói với Thẩm Diệc Đình, “Cậu nhất định phải đối tốt với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, biết không?”

Thẩm Diệc Đình gật đầu, “Yên tâm, vì không cho cậu bất kì cơ hội nào, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Có lẽ Thẩm Diệc Đình cũng không ngờ, mình sẽ phụ lại câu nói đó, cũng lựa chọn phản bội người con gái mình yêu.Thẩm Diệc Đình tiến vào công ty, vậy mà không đến bao lâu, chính là nơi u tối nhất trong cuộc đời anh, bố gặp chuyện không may, mẹ bị bệnh, gánh nặng công ty gánh lên vai anh, nghiệp vụ công ty thì chưa quen, rất nhiều nguyên lão trong công ty nói anh còn trẻ, nội bộ công ty cũng không ủng hộ anh nhận chức, bước tiếp bước của anh là tiếp nối gian nan, thêm họa là dì của anh còn không đứng về phía anh.

Thẩm Diệc Đình cảm thấy xấu hổ chưa từng có, mẹ ngây ngô dại dột, em gái lại còn nhỏ, hoàn toàn không biết có lẽ nhà họ Thẩm trong một khắc sẽ gần như tan rã, cho dù anh thông minh, cũng không thể thay đổi tình hình ngay, những nhà đầu tư lớn không coi trọng anh, rối rít đòi rút tiền, người cầm cổ phiếu trong tay cũng bắt đầu bán tháo, mỗi ngày một đống việc lớn chờ anh xử lý. Thẩm Diệc Đình lần đầu tiên phát hiện ra, mình quá mệt, mà anh về đến nhà, là một trụ cột, bảo vệ mẹ và em gái mình.

Dì anh liên hiệp với những người khác, đối phó với anh.

Đơn giản, bởi vì chị gái bạn gái của anh Đường Tâm Nhu trở thành người tình của chồng cô ấy.

Dì tức không nhịn nổi, nói cho Thẩm Diệc Đình, nếu chọn muốn mỹ nhân, vậy thì buông tha Thịnh Quang quốc tế. Mà dì đối phó với chồng mình, càng quả quyết, tài sản trong nhà, đừng hi vọng có được một phần, không cho tiện nhân đó cơ hội, nếu như không phải con bọn họ không muốn bố mẹ ly hôn, dì đã muốn chỉnh đôi nam nữ này chết rồi.

Thẩm Diệc Đình chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc đời anh gặp phải lựa chọn như thế.

Đường Tâm Vũ đứng trước mặt anh, “Đúng, chị em trong mắt mọi người là xấu, phá hư gia đình người khác, là tiểu tam , nhưng chị ấy là chị em, đúng, hành động của chị ấy bẩn thỉu vô cùng, nhưng chị ấy làm vậy để em đi ra khỏi núi. Mọi người đều nói em kiên cường, khen em khéo léo hiểu chuyện, nhưng tất cả đều do chị em hi sinh hạnh phúc mà có được…..”

Tất cả mọi người có thể không chấp nhận được loại đó, nhưng cô không thể, chị cô làm những việc này, tất cả để cho cô được cuộc sống tốt. Thậm chí những người ăn no mặc ấm kia, có thể trên cao nhìn xuống mắng to người khác vì hành động này, nhưng họ phải sống như bọn cô

mới hiểu, không ngừng đi, phải đi qua từng ngọn núi, chân phồng rộp, cũng không có cách nào tới được mức những người này có, nguyện vọng của cô và chị rất đơn giản, kiếm tiền, đưa mẹ từ trong núi ra. Bọn họ đã bao giờ cảm nhận chỉ có vài đồng tiền ăn tiền nước chưa, cái cảm giác không biết đồ ăn vặt là gì chưa, biết mỗi ngày ở trong núi đốt than đào thảo dược đi bán thế nào không? Bọn họ không biết, chỉ biết chỉ trích, cử chỉ của bọn họ thật buồn nôn…

Bọn họ không hiểu, trên đời này, có người vừa sinh ra đã phải nghèo khó thế, người khác sinh ra đã có đồ, bọn họ phải phí công đi tranh giành, không cách nào lấy được.

Người khác có thể chỉ trích Đường Tâm Nhu, nhưng Đường Tâm Vũ không thể.

“Tâm Vũ, chúng ta chia tay đi!” Thẩm Diệc Đình đành phải nói câu như vậy.

Gân xanh trên tay anh nổi lên rõ rệt, nhưng anh vẫn nói đầy đủ câu kia. Làm thế nào, cuộc sống có thời khắc gian nan, anh muốn sống với cô đầu bạc răng long, muốn cưng chiều cô, yêu cô, nhưng người vứt bỏ cô là anh.

“Thẩm Diệc Đình, anh cũng như vậy với em sao?” Đường Tâm Vũ khóc, nước mắt rơi như mưa.

Thẩm Diệc Đình xoay người rời đi, thậm chí không dám nhìn cô một cái.

Anh cho rằng, bọn họ có thể ở chung với nhau mãi mãi, chưa bao giờ nghĩ cuộc sống có chút biến cố có thể đánh bại bọn họ.

Khiến Thẩm Diệc Đình không ngờ, Đường Tâm Nhu tự mình tới tìm anh. Đường Tâm Nhu rất gầy, rất gầy, nhưng cũng rất đẹp, trời sinh có vẻ dịu dàng, khiến người ta muốn che chở cho cô, để bớt đi u sầu trong mắt cô.

“Tôi tới tìm cậu, bởi vì em gái tôi, tôi là một người phụ nữ xấu xa, nhưng em gái tôi không phải… cậu phải biết rằng, cho tới bây giờ, em ấy vẫn giữ mình trong sạch, nó rất thiện lương, nó không giống tôi, cậu không cần vì tôi mà chia tay với nó…”

Đường Tâm Nhu nghĩ đến em gái khóc, lòng như dao cắt, em gái chính là hi vọng của cô, đền bù lại những thiếu sót của mình. Cô từng muốn được như em gái, làm một cô gái thiện lương tốt đẹp thuần khiết, nhưng cô không làm được, cô bẩn thỉu, nhưng em gái trong sáng, như dòng nước tinh khiết nguyên thủy nhất, em gái không nên đau buồn, em ấy nên được hạnh phúc vui vẻ, sự tồn tại của cô, không thể khiến em gái có điều gì xấu, không thể.

“Tôi biết.” Thẩm Diệc Đình nhắm mắt lại, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, cũng không nói được.

Cũng biết, nhưng làm thế nào được?

Anh không có đủ khả năng vì một người phụ nữ không quan tâm tới mẹ và em gái nữa, anh là trụ cột trong nhà, vì mẹ và em gái mình mà che gió che mưa. “Tôi không xứng với Tâm Vũ, cô ấy xứng với người tốt hơn.”

Đúng, anh không xứng, người đàn ông chân chính, không chủ động từ bỏ như thế.

Đường Tâm Nhu khóc, khóc không ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy.

Đường Tâm Nhu chết trước mặt dì của Thẩm Diệc Đình, cô nói với người phụ nữ đấy: “Có phải chỉ có tôi chết, cô mới hả giận không, tôi cầu xin cô. Bỏ qua cho em tôi, sau khi tôi chết, xin cô hãy thành toàn cho em ấy…”

Đường Tâm Nhu ở trước mặt người phụ nữ kia, uống thuốc độc, chết tại chỗ.

Mà không có ai biết, con cái người đàn ông Đường Tâm Nhu yêu, vào một ngày trước, tìm được cô, nói: “Cô là một người phụ nữ độc ác, tại sao lại phá hư giám đốc của chúng tôi, đồ đàn bà xấu xa, không chết tử tế được…”

Mà Đường Tâm Nhu, cô nhìn thấy, người đàn ông cô yêu, đối mặt với lời nói đó của con cái mình, trong mắt có hối hận.

Giây phút đó Đường Tâm Nhu biết, người đàn ông này nói với cô lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng thành quá khứ, mà cô có thể làm, bảo vệ hạnh phúc của em gái mình.

Cô chết rồi, chỉ mong người phụ nữ kia không tức giận, đừng làm khó em gái cô và Thẩm Diệc Đình nữa, để Thẩm Diệc Đình cho em gái cô hạnh phúc.

Nhưng Đường Tâm Nhu không biết, một khi lòng phụ nữ đã cứng, thế nào cũng không mềm được. Chị họ Thẩm Diệc Đình không thay đổi gì, mà lúc Thẩm Diệc Đình ra quyết định đấy, chắc chắn không nối lại với Đường Tâm Vũ.

Lúc Đường Tâm Vũ biết chị mình chết đi, ôm chị khóc lớn, là cô hại chết chị mình, nếu như không phải là cô, chị sẽ không chết, tất cả đều là vì cô.

Đường Tâm Vũ rất khổ sở, vô cùng khổ, cô uống say, mà Lương Huy ở bên cạnh cô, cô nắm áo Lương Huy. “Em hận anh ấy…”

Cô hận, hận người đàn ông ấy vứt bỏ, hận người đàn ông ấy hại chết chị cô.

“Em muốn giết anh ấy.” Đường Tâm Vũ vừa khóc vừa cười.

Lương Huy vẫn cùng với Đường Tâm Vũ, chăm sóc cô, an ủi cô.

Cho đến một ngày, Lương Huy mua thức ăn cho cô, lúc trở về, Đường Tâm Vũ nhảy lầu, chết trước mặt anh.

Đồ trong tay anh rơi xuống, trong đầu nhớ duy nhất lời của cô – em hận anh ấy, em muốn giết anh ấy…

Cô không xuống tay được, thà tự sát, cũng không sống với áy náy cả đời, với nỗi hận người đàn ông đó cả đời…

Cô không làm được, nhưng Lương Huy nguyện vì cô mà làm.