Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 7: Nấu ăn




CHƯƠNG 7

Vậy là cô cũng đã tới đây được gần tháng trời , mọi chuyện cũng có chút thay đổi , ông Dương Phong vẫn đi đi về về nên cô không gặp ông thường xuyên ,còn anh thì vẫn duy trì khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm và tôn thờ câu nói "im lặng là vàng " .May mà mọi người còn lại trong ngôi nhà đều đối xử với cô rất tốt , hơn nữa ba má cũng sang thăm cô 2 lần nên cô cảm thấy dần dần trở nên quen thuộc với ngôi nhà này hơn. Ở nhà có mọi người chăm sóc , tới lớp có Q.Anh quan tâm , không những thế giờ cô không phải tới trường trong tình trạng khủng bố nữa , bác Trương đã sắp xếp để họ bảo vệ cô 1 cách bí mật , chỉ để 2 người lái xe đưa cô tới trường.Nhưng cả tháng nay ngày nghỉ của cô đều được bác Trương dùng để cô tìm hiểu công việc cũng như trách nhiệm của cô trong gia đình cũng như trong hội.

Và hôm nay là ngày nghỉ thực sự của cô vì thế dậy muộn hơn mọi ngày là chuyện rất thường tình.

Xuống nhà ăn cô không thấy bóng dáng cao ngạo thường ngày đâu nữa , nhìn đồng hồ cô mới biết mình ngủ nướng thế nào , gần 9 giờ rồi còn gì.Không biết có phải cô bị làm sao không khi anh đối xử với cô lạnh lùng như thế nhưng cô không thể đẩy hình bóng anh ra khỏi tâm trí mình , 1 tháng này cô cũng dần hình thành thói quen lặng lẽ dõi theo anh , nhìn anh cô cũng thấy vui. Đôi lúc cô tự hỏi chắc cô bị trúng bùa rồi mới tự chuốc khổ vào thân như thế , nhưng mỗi bữa sáng mà anh phải đi làm sớm cô thực chẳng muốn ăn dù anh chỉ ngồi như 1 vị quý tộc thực thụ , vừa lướt qua tờ báo sáng vừa nhâm nhi tách cà phê đen , không nói chuyện , không nhìn nhau .Và lần nào cũng thế , anh luôn là người đầu tiên đứng dậy còn cô nhìn anh sau đó chuyển qua nghiên cứu tách cà phê " không biết 1 cốc cà phê có đủ no không nữa".

Tung tăng khắp vườn tất nhiên là trừ cái vườn ly trắng tuyệt đẹp kia , cô bước vào phòng bếp , tự hỏi phòng bếp không nhất thiết phải to như thế chứ? Nhìn cô bước vào 1 người làm vội hỏi :

_Cô chủ cần gì ạ ?

_Chị đừng dùng kính ngữ với em , em còn nhỏ tuổi hơn chị mà. Em tò mò chút thôi , vì ngửi thấy mùi thơm nên mới vào. Hì hì

Cười 1 cái cực dễ thương , cô mon men lại gần :

_ Chị đang làm món gì thế ?

_Tôi đang làm bánh quế hoa cho thiếu gia. Nghe quản gia nói trưa nay cậu ấy về dùng bữa.

_Thế ạ !

Kể ra từ hôm cô tới có lẽ đây là lần thứ 3 anh ăn trưa ở nhà , mà buổi tối cũng chẳng về thường xuyên huống hồ là buổi trưa. Nhìn chỗ nguyên liệu kia cô bỗng nảy ra 1 ý:

_Anh ấy thích bánh quế hoa ạ ?

_Vâng , đây là loại bánh tráng miệng duy nhất mà cậu chủ ăn.

_Em có thể nhờ chị dạy em cách làm món này không ?

Cùng câu nói là bộ mặt cún con nhất mà cô có thể chưng ra được , có vẻ xiêu lòng trước vẻ đẹp thiên thần ấy chị làm bếp cũng gật đầu ưng thuận.Ai đó vội vàng mặc tạp dề , bắt tay vào công việc. Cô nấu ăn cũng không tệ nhưng làm bánh thì là lần đầu nên tay nghề cũng có giới hạn , nếu không phải cô là chủ thì nguy cơ bị đá ra khỏi bếp là rất cao.Miệt mài nhào bột , cuộn bánh cô không biết đã tới trưa.

Hôm nay ít việc phải giải quyết nên anh muốn dùng bữa ở nhà , không hiểu tại sao dạo này anh đều tận dụng mọi khả năng để có thể về nhà. Tạm biệt những cốc cà phê được mang tới bàn làm việc vào buổi sáng , anh đang nghiện món cà phê được đặt trên bàn ăn ở nhà hơn. Không hiểu có phải bác Trương mới thay người làm không mà cà phê dạo này rất ngon. Vừa bước vào nhà anh đã nghe loáng thoáng tiếng cô vọng tới , có chút lo lắng và sợ hãi. Anh dừng chân lắng nghe , hình như là từ phòng bếp , cất bước đi tới anh nghe rõ từng chữ

_Chết rồi em quên không cho đường , làm sao đây , giờ mà làm lại thì không kịp.

Người làm cũng thương cô , nhẹ nhàng an ủi :

_Không sao đâu , hôm khác làm lại cũng được , cô đừng lo lắng quá.Muốn làm bánh quế hoa cũng phải học từ từ.

_Em xin lỗi.

Cô cúi thấp đầu như 1 đứa trẻ mắc lỗi. Nhìn cô như thế anh có 1 chút thương cảm nhưng nhanh chóng quay người lên phòng . Nhưng tất cả hành động đó đều không qua khỏi tầm mắt của bác Trương. Ông khẽ mỉm cười nhìn con người tội nghiệp trong nhà bếp " có lẽ phu nhân đã để 1 thiên thần tới bên cạnh thiếu gia " , nhưng trước hết ông phải cứu thiên thần ra khỏi cái đống hỗn độn trong bếp đã.

_Tiểu thư , cô cũng mau chuẩn bị dùng bữa , thiếu gia đã về.

Cô nhanh chóng gật đầu và phi thẳng lên phòng để thay quần áo. Xuống tới bàn ăn đã thấy anh ngồi đó. Khẽ nhìn vào trong bếp , cô rất ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn .Trong bữa ăn cô cũng để ý tới những món anh gắp , hoàn toàn nói không với hải sản . Thông tin cô vừa khai thác trong nhà bếp là hoàn toàn chính xác. Tới món tráng miệng , nhìn mấy đĩa hoa quả mà cô thất vọng . Đang từ từ gặm nhấm nỗi đau , bỗng giọng anh vang lên không 1 chút ấm áp nhưng cũng làm cô nghẹn cả 1 miếng dưa hấu trong miệng

_Tôi ngửi thấy mùi bánh quế , sao không mang lên ?

Đúng là đại ác ma , tới 1 câu nói cũng có thể giết người , không nhờ người làm tới đấm lưng và ly nước của bác Trương chắc cô chết vì nghẹn. Sau khi đã thở lại được cô mới chăm chú nhìn anh " con người này không phải quá thính sao? " , rõ ràng cô chẳng ngửi thấy gì sư phụ vừa dạy cô 1 cái nhíu mày đầy tình cảm , và tất nhiên chẳng ai có thể chống đối lại , dành cho cô cái nhìn tội lỗi , chị vội vào bếp và nhanh chóng bê ra 1đĩa bánh quế hoa.Cô như muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó luôn , không chỉ thiếu đường mà bánh còn hơi cháy cháy. Đĩa bánh được đặt xuống 1 cách trịnh trọng , anh dùng những ngón tay dài nhón 1 cái đưa lên miệng , hành động đó cũng đẹp như chính chủ nhân của nó. Ngay khi anh cắn miếng bánh đầu tiên trong đầu cô chỉ có 1 suy nghĩ "lập tức bỏ chạy lên phòng "

_Sao biết hôm nay tôi không thích ăn đường mà làm thế này. Rất ngon

" Chạy lên phòng , chạy lên phòng " , đang tự nhủ cô bỗng ngạc nhiên tới rớt cả quai hàm " ngon , không phải là rất ngon ,cô không nghe nhầm chứ?'' Nhìn lên cô thấy anh đang ăn cái thứ 2 , không dám tin chắc cô bị ảo giác .Cho tới khi cô nghe thấy 1 giọng nói

_ Cái này là cô chủ đích thân vào bếp làm cho thiếu gia.

Cô chỉ muốn đánh đổi mọi thứ để ngăn chặn câu nói kia.Cô cảm giác mặt mình có lẽ rất giống quả cà chua chín.Như 1 phản xạ tự nhiên , cô liếc nhìn anh và phát hiện anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Tất cả những gì cô muốn là anh tiếp tục im lặng thưởng thức đĩa bánh không đường kia , nhưng tất nhiên đời không như là mơ , đáp lại là 1 hành động khiến cô muốn khóc . Anh đang lấy khăn lau miệng và tay , tiếp sau đó uống 1 ly nước lớn, liếc nhìn người làm bếp trầm giọng nói :

_Tôi không cần 1 kẻ lười nhác trong ngôi nhà này , cô có thể nghỉ việc.

Nhìn người làm đang sợ hãi không dám lên tiếng , cô lấy hết can đảm :

_Việc này không liên quan tới chị ấy , đều do tôi muốn làm , tôi chỉ nghĩ mình nên học cách làm 1 người vợ đúng mực.Nếu anh muốn trách thì cứ trách tôi.

Ánh mắt anh nhìn cô không 1 tia ấm áp :

_Người vợ đúng mực sao ? Vậy cô tự ngồi thưởng thức đĩa bánh của cô đi.

Đặt ly nước xuống bàn anh bước tới gần cô , giọng điệu mỉa mai , cay độc :

_Cô nghĩ tôi thấy ngon thật sao ? Thảm họa.

Cô như chết trân bên bàn ăn , bao suy nghĩ mới mẻ sáng nay bị câu nói này làm đánh tan không còn 1 hạt bụi. Nước mắt bỗng trào ra không kiểm soát nổi , cô vội gạt nước mắt chạy ù lên phòng. Sau lưng cô là ánh mắt thương cảm của mọi người và ánh mắt không cảm xúc của anh.

------------------------

Cho xin ít ý kiến đi ạ Biểu tượng cảm xúc kiki