Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ

Chương 39




Tầng 28 – Công ty Cẩm Trình.

Tiếu Viễn Trình đang ở phòng làm việc đọc văn kiện trên tay.

Mỗi lần lật từng trang và đọc, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn.

Phần tài liệu này là anh nhờ thám tử đi điều tra Từ Trác Dư mới có được. Từ lần Tần Du ở bệnh viện nói qua Từ Trác Dư đã từng mắc chứng trầm cảm, Tiếu Viễn Trình luôn cảm thấy có điều không ổn. Vậy nên muốn biết sự tình rõ ràng hơn.

Trong tài liệu có kết quả xác nhận như lời Tần Du nói. Lúc 10 tuổi, Từ Trác Dư có mắc chứng trầm cảm, cũng bởi vì vậy mà nghỉ một học kỳ.

Trừ lần đó ra, còn lại đều là liệt kê Từ Trác Dư bị ngược đãi như thế nào, dù là tinh thần hay thân thể.

Mẹ Từ lúc mang thai Kính Đình, tính tình đặc biệt không tốt, chỉ cần Từ Trác Dư làm việc gì không hợp ý nàng thì sẽ bị đánh đòn. Vì sợ rằng vết tích lưu lại trên thân thể sẽ bị ba Từ phát hiện, nên mẹ Từ luôn chọn chỗ không dễ nhìn thấy, như là dưới tay, chân mà cấu, véo.

Cũng bắt đầu từ khi đó, Từ Trác Dư đã có biểu hiện của chứng trầm cảm.

Sau khi mẹ Từ sinh, cả nhà đều tất bật bận rộn chiếu cố sản phụ và đứa em mới sinh, còn đứa nhỏ Từ Trác Dư thì bị mọi người lãng quên. Không ai gọi cậu đi ăn cơm, mà cậu dường như cũng chỉ ở trong phòng không ra ăn, cuối cùng đói bụng mà ngất trong phòng, thật lâu sau mới được người ta phát hiện.

Mọi chuyện như thế đều có mấy trang, mà đa số đều là thương tổn về tinh thần. Tiếu Viễn Trình không cách nào tưởng tượng được người luôn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như Từ Trác Dư lại có một tuổi thơ như vậy.

“Anh dựa vào cái gì chiếm đoạt hôn nhân của hắn, rồi lại tàn nhẫn không chịu cho một chút tình yêu?”

Bên tai Tiếu Viễn Trình vang lên lời Tần Du phẫn nộ chỉ trích.

Lại nghĩ tới lần hai người gặp mặt lần thứ hai, cậu nói, “Đây là việc quan trọng cả đời, không phải trò đùa.”

Bị chính mình xem nhẹ lúc đó, trong mắt cậu hiện lên sự trịnh trọng và có chút khẩn cầu vào thời khắc này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hóa ra cậu rất xem trọng hôn nhân.

Chỉ bởi vì sự ích kỉ của mình, cả đời Từ Trác Dư cũng không thể được như ý.

Nhưng anh cũng không hy vọng như vậy.

Lúc này đây, trong lòng Tiếu Viễn Trình tràn ngập suy nghĩ về cậu.

Sắc mặt đỏ ửng, vẻ mặt khẩn trương của cậu lúc cứu người ở Indonesia, khuôn mặt ôn nhu dưới ánh lửa trại nơi biển đêm, ở dưới thân mình vẻ mặt xấu hổ, thần tình mê loạn.

Khi biết bị lừa dối thì mở to hai mắt, còn có…Đêm đó rõ ràng đem hết toàn lực mê hoặc mình, nhưng nước mắt lại rơi, toàn thân bởi vì ủy khuất mà run lên, hỏi “Tại sao lại là em” đau thương, chua xót.

Thì ra nội tâm của mình, đã sớm có rất nhiều hình ảnh của Từ Trác Dư.

Chỉ là anh luôn không thừa nhận việc mình thích ai khác ngoài Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa chính là người đầu tiên anh thật lòng thích, anh đối với đoạn cảm tình này vừa thấy thuần khiết lại thiêng liêng.

Huống chi anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Kỷ Hòa. Cậu bé còn đang ốm đau, anh sao có thể vào thời điểm này thích người khác?

Cuối cùng vẫn là lúc ở bệnh viện Khổng Trạch nói ra câu kia.

Đúng vây, tại sao lúc biết việc khối u di dời không theo dự đoán còn muốn đổ hết tất cả sai lầm, tức giận lên người cậu?

Trách cứ cậu, oán hận cậu, cố ý không quan tâm đến cậu, kỳ thực chỉ là vì che giấu tâm tình chân thật của mình…

Anh chính là một tên không ra gì.